Sau một tuần di chuyển bằng thuyền bay, hai người một thú đã đến Emerer – Thủ đô của vương quốc những Sát thủ Sương Mù Xiuzu. Emerer là một kinh đô hoa lệ và hùng vĩ vô cùng, nó nằm giữa vùng đầm lầy Zomu có diện tích tới 600 triệu km2 bên trong tràn đầy các thiên thú thủ hộ hùng mạnh, nổi tiếng nhất là loài rắn mặt trời Diệu Hỏa, có thể xem tộc quần loài rắn Diệu Hỏa là ông vua của các Thiên thú thủ hộ nơi đây.
Kinh đô Emerer tổng diện tích tới 300000 Km2, Hoàng tộc thống trị hiện tại là Xinchu, tổng quân đội của Xiuzu là 500 triệu trên tổng số gần 3 tỷ dân. Quân đội của Xiuzu đó tại kinh đô là 10 triệu quân, tất cả đều là tinh nhuệ và được thống lĩnh bởi tả thượng tướng Kajina Xinchu – một trong hai người cháu gái của tổng thống lĩnh quân đội Xinzu - Ramil Xinchu. Ramil Xinchu là bác của Hoàng đế Xiuzu hiện tại, ông là vị tướng quân đang trong thời kỳ đỉnh cao của cuộc đời với chiến tích thống nhất 256 bộ tộc biên giới Xiuzu nhưng hiện tại đang mắc một chứng bệnh hiểm nghèo, sinh mệnh của ông đang đi đến điểm cuối và cả hoàng gia đã tìm mọi phương pháp để cứu chữa cho ông nhưng vô vọng.
Ngọc Văn rất thú vị khi nhìn biểu cảm của Kajina lúc cậu lẩm bẩm thông tin về Ramil Xinchu. Ngọc Văn nói với cô:
-Không biết tổ chức Chao có từng dạy cho cô về một đặc điểm rất đáng yêu của Tinh linh Sill Khanna khi họ bối rối và muốn dấu diếm điều gì đó thì phần cuối chiếc đuôi sẽ ngoáy tít lên.
Kajina giật mình nhìn vào đuôi mình và giận dữ khi thấy nó vẫn bình thường. Cô nổi gân xanh đầy trán và dữ tợn trừng mắt với Ngọc Văn.
-Ha ha ha, đừng nói với ta là Chao thuộc về Hoàng triều nhé.
Kajina lắc đầu nói:
-Chao là tổ chức do ta, em gái cùng ông nội sáng lập để thanh trừng cặn bã trong vương quốc, nó không dính dáng gì đến Hoàng triều của chú chúng ta cả.
Ngọc Văn suy tư về vấn đề này và hai ngươi im lặng đến khi Kajina dẫn Ngọc Văn vào một trang viên to lớn. Một nhóm thanh niên Tinh linh anh tuấn vận trang phục gọn gàng màu vàng đi nhanh đến và cúi người với Kajina, một tên với gương mặt điển trai hơi dài, chòm râu khá quý tộc đặt trên mép làm hắn khá nổi bật nói với Kajina:
-Phó thống lĩnh đã về, bệnh tình của tổng thống lĩnh hiện đang rất nguy cấp, không biết người có mang được ấu thể của Thiên thú thủ hộ về?.
-Các ngươi lui đi, ta sẽ đích thân gặp ông.
Nói rồi Kajina dẫn theo Ngọc Văn đi vào phía ngôi nhà hình tròn lớn nhất tại trung tâm trang viên. Ngọc Văn truyền âm cho Chinmu đang ẩn thân dưới lòng rất trang viên đi theo và cẩn thận làm thịt tên thanh niên vừa nói chuyện với Kajina, khi nãy lúc nói về việc tìm ấu thể Thiên thú thủ hộ cậu thấy được một tia cực nhỏ sát khí lóe ra từ mắt hắn. Ngọc Văn luôn tiêu diệt kẻ có ý định ảnh hưởng đến mình trước khi chúng có bất kỳ động tác nào.
Bước vào trong căn nhà to lớn, trên chiếc giường trong căn phòng sang trọng là một trung niên tuấn vĩ đang thở rất khó nhọc. Ông ta có ánh mắt sắc bé của loài diều hâu, ánh nhìn sắc xảo xoáy sâu vào Ngọc Văn khi cậu mới bước vào phòng, Ngọc Văn thản nhiên đi đến giường và không nói một lời bắt đầu xem xét tình trạng của ông ta hiện nay.
Người trung niên liếc về hướng Kajina và nhận được sự gật đầu của cô nên ông ta cũng nhắm mắt lại không nói một lời nào để mặc cho Ngọc Văn chẩn đoán. Được một lúc thì Ngọc Văn đứng dậy rồi nói:
-Đỡ ông ta dậy.
Kajina dìu ông nội của mình đứng lên. Ngọc Văn xung chưởng đánh vào trán người trung niên nhân khiến Kajina kinh hồn.
Đùng!...
Một làn khói đen tím bung ra khỏi sau đầu ông ta. Ngọc Văn đưa ngón tay điểm vào vị trí trái tim và phổi liên tục mười lần khiến máu trong người ông bốc lên mạnh mẽ. Cũng lúc đó, Chinmu cũng được lệnh mang tên thanh niên mà cậu nhờ nó giải quyết đến, Chinmu tha hắn và di chuyển dưới lòng đất tiến vào căn phòng.
Tên thanh niên hoảng loạng khi phát hiện mình bị Thiên thú thủ hộ tha đi mà không biết vì sao. Ngay khi hắn vừa xuất hiện trong căn phòng thì Ngọc Văn vung thanh Kurogine cắt đứt yết hầu tên này khiến máu tươi phun ra như suối. Một tay Ngọc Văn tụ tập máu của tên thanh niên thành một đoàn lơ lững trong không khí, tay còn lại cậu tiếp tục kích thích khiến máu của người trung niên sôi trào mãnh liệt đến cực đại.
Nhận thấy đã đến lúc, Ngọc Văn dùng tay cắt đứt yết hầu người trung niên làm máu trong người ông ta đang sôi sục, cuồn cuộn bắn ra ngoài đến hơn mười thước, cùng lúc đó cậu đưa đoàn máu của tên thanh niên vừa bị giết thông qua vết cắt trên yết hầu người trung niên trở vào cơ thể ông ta. Nhanh chóng khép lại miệng vết thương, Ngọc Văn dùng hai tay điểm liên tục trên cơ thể người đàn ông vang lên những tiếng đùng đùng.
Thấy máu đã trở về các bộ phận cũ và cơ thể người đàn ông đã dần bình thường, Ngọc văn hơi loạng choạng bước đến một chiếc ghế gần đó và ngồi xuống thở dốc. Nếu còn tại Akasai đại lục thì cậu chỉ cần búng tay là thanh trừ được hết chất độc trong cơ thể người đàn ông, tại hành tinh này hiện tại năng lượng còn đang yếu ớt nên việc vừa rồi hao tổn thể lực của Ngọc Văn rất cao. Muốn trị từ từ thì cũng có biện pháp nhưng lại mất đến 2 tháng thời gian, cậu không có thời giờ để làm mấy việc vô nghĩa đó.
Vừa rồi Ngọc Văn đã thực hiện quá trình thanh tẩy các mạch máu đang bị bám đầy chất độc của người trung niên bằng cách làm máu ông sôi sục và vận chuyển thật nhanh, sau đó cậu thay máu của tên thanh niên vào người ông ta, vì ở đây không phân chia nhóm máu nên bớt đi một phiền toái cho Ngọc Văn. Toàn bộ quá trinh diễn ra còn chưa đến 1 phút thời gian.
Sắc mặt người trung niên dần tốt lên, Kajina thì đang ngẩn người bởi kĩ thuật Ngọc Văn vừa biểu hiện, điều khiển dòng máu lơ lững trong không trung, ra tay với tốc độ như sấm sét, giết chết một tên sát thủ cấp tướng mà không để hắn kịp rên lên chỉ với một cái vung kiếm hời hợt. Tất cả đều vượt qua nhận thức của cô từ trước đến nay. Bỗng nhiên cô lên tiếng nói:
-Vì sao ngươi lại giết hắn?. đó là một Sát thủ cấp tướng trong Chao, ngươi…
-Cậu ta giết hắn không oan. Đó là gián điệp của Hoàng đế chúng ta gài vào Chao.
Nghe được tiếng của ông nội thì Kajina vui mừng đến bên đỡ lấy ông nằm lại xuống gường nhưng người trung niên phất tay ý bảo không cần. Ông đến trước Ngọc Văn và nói:
-Cảm ơn người đã cứu mạng, chàng thanh niên. Ta là Ramil Xinchu, không biết cậu có thể cho ta được biết tên?.
Vừa nói ông vừa nhìn về hướng Kajina ý hỏi nhưng chỉ nhận được cái nhún vai bất đắc dĩ của cô. Ngọc Văn lên tiếng:
-Ta gọi là quỷ dữ.
Kajina nghe thế thì mặt đỏ lên gắt một tiếng. Ramil nhìn biểu hiện của hai người thì cười to sảng khoái. Ông cất tiếng hào sảng:
-Ha ha ha, người trẻ tuổi cũng nên quen biết thân mật với nhau hơn.
Trán Ngọc Văn đen lại, xem ra lão này đang có ý định bán cháu gái cho mình. Kajina giận dỗi đến bên Ramil làm nũng khiến ông vui vẻ, nếu lúc này có người nào trong kinh đô ở đây thì ắt hẳn phải rớt cằm xuống đất và tự hỏi xem đây có phải là nữ tướng uy nghiêm, lạnh lùng thống lĩnh 10 triệu quân của đế đô hay không. Ngọc Văn cắt đứt sự vui vẻ của hai ông cháu:
-Về sau cứ gọi ta là quỷ dữ, ta và cháu gái ông đã làm một cuộc giao dịch, và dĩ nhiên quỷ dữ sẽ lấy một cái giá xứng đáng khi trả lại cho Kajina sinh mạng của ông từ tay thần chết. Tổ chức Chao các người sẽ đáp ứng tất cả yêu cầu của ta trong hai năm – Bất kì yêu cầu nào miễn là nó không tổn hại lợi ích của các người.
Ramil trầm xuống, thì ra mọi việc không đơn giản, yêu cầu này là không thể nào chấp thuận được. Nhận thấy ý định của ông thì Kajina lên tiếng ngăn cản nhưng chỉ nhận được sự nghiêm khắc từ ánh mắt của Ramil, ông nói với Ngọc Văn:
-Cậu nên biết ta vừa là tổng thống lĩnh quân đội Xiuzu vừa là lãnh tụ của Chao thì sẽ không thể nào đáp ứng yêu cầu vừa rồi của cậu. Thế này đi, ta có thể cho cậu của cải, chức vị bất kì thứ gì trong khả năng cho phép, được không?.
Kajina sau những ngày đi chung đã cảm nhận được một góc tính cách của Ngọc Văn nên vội vàng quỳ xuống nói với ông nội:
-Xin ông hãy giao lại vị trí lãnh tụ của Chao cho con.
Ramil thấy cháu gái như thế thì nhíu mày, từ trước đến nay điều Kajina ghét nhất chính là quyền lực, nhưng trông nó có vẻ rất hoảng sợ khi ông nói thế với kẻ tự xưng là quỷ dữ trước mắt. Ông đang muốn lên tiếng hỏi Kajina xem Ngọc Văn đã đe dọa gì với cô thì lúc này Ngọc Văn lên tiếng. Không hề liếc đên Ramil, cậu lãnh đạm và hững hờ nói với Kajina:
-Chúng ta đã giao dịch rồi, làm sao cô lại để việc này xảy ra?. Ta đã nhắc nhở cô về việc đừng làm ta thất vọng nhưng điều ta hứa với cô ta đã làm được còn cô thì sao - Kajina.
Sát khí bùng nổ trong căn phòng, nó không có bất uy thế hay bất kỳ điều gì nhưng lại mang theo cảm giác chết chóc mãnh liệt đối với hai người, Ramil muốn thốt ra lời nhưng cái cảm giác như cái chết đang kề lưỡi hái vào cổ khiến ông không nói được bất kỳ điều gì.
Nhìn cả hai người không thể di chuyển vì bị sát khí đông cứng tâm trí, Ngọc Văn rút thanh Kurogine và đi đến trước Ramil từ tốn đâm nó vào tim ông ta. Trong ánh mắt tuyệt vọng và khẩn cầu của Kajina, Ngọc Văn lắc đầu nói:
-Xem ra ta phải lấy lại món quà đã tặng cô – Kajina Xinchu.