• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lục Đạo lẳng lặng nhìn Ngọc Văn, đây là tên nhóc mà hắn đã gặp lần trước, vẫn là con sâu cái kiến bé nhỏ không có gì thay đổi, không nói một lời Lục Đạo biến hóa từ hư không một thanh kiếm đen tuyền. Mikari và Gikuya nhìn Lục Đạo chuẩn bị ra tay thì tuyệt vọng, cả hai đứng chắn trước mặt Ngọc Văn. Lục Đạo liếc nhìn khinh thường, Tiên nhân tuy không thể giết chết nhưng cho bọn chúng ngủ say vĩnh hằng thì hắn vẫn làm được.

Mikari biến ra một thanh trường thương màu xanh trong suốt, Gikuya cầm trong tay chiếc roi có màu hồng đang bốc cháy hừng hực. Ngọc Văn lúc này sau lưng hai người bỗng nhiên bước tới và gạt cả hai qua một bên, cậu vung thanh Kurogine về hướng Lục Đạo khiến tất cả sững sờ.

Keng!....

Lục Đạo Tiên nhân bị chém bay ra xa, không hoảng hốt hắn hai tay kết ấn, thanh kiếm đen phóng lớn hàng ngàn lần và phân thân thành hơn vạn thanh kiếm, Lục Đạo nhảy xuống một vùng đất bằng phẳng, hai tay đưa trong không trung thành một thủ ấn, hắn lạnh lùng cất tiếng;

-Diệt trừ tên cuồng loạn này, ta yêu cầu tất cả các Tiên nhân tại đây hợp lực, Phá Hồn 10000 Kiếm!...

Những thanh kiếm đen khổng lồ trên bầu trời xoáy lại tạo thành một cơn lốc phát ra Chakra mang tính hủy diệt cực lớn, tất cả chúng đâm về hướng Ngọc Văn, các tiên nhân khác cũng lấy ra vũ khí của mình và phóng hàng loạt thiên thuật về hướng này. Mikari và Gikuya không sợ lũ tạp nham kia nhưng luồng xoáy không lồ đang bao trùm về hướng bọn họ do Lục Đạo tạo ra thì cả hai chỉ có thể tuyệt vọng đối mặt, hai người trong ánh mắt mang ý quyết tuyệt sau đó sóng vai cùng nhau bắt ấn tạo thành một đôi bàn tay một nước một lửa bao trùm cả phiến thiên địa đập tới kiếm quyển của Lục Đạo.

UỲNHHHHHH!...

Cột ánh sáng chói lòa cao tận hư không bốc lên, dư chấn đến từ chiêu thức của ba người thổi bay các thiên thuật do Tiên nhân khác tạo ra và làm bốc hơi mọi sinh vật trong bán kính 100000Km, thiên không sụp đổ một mảng lớn, bề mặt đại lục Akasai hiện lên một vết nứt hình chữ thập khủng bố, sâu không thấy đáy.

Kakashi vốn định đến để hỗ trợ các Tiên nhân làng lá nhưng tình hình này anh nhận ra điều đó hoàn toàn vô nghĩa. Anh điều khiển chiếc lá lôi điện bay trong đám khói bụi dày đặc, hướng về đảo Ác quỷ. Các ninja trẻ làng lá vẫn còn đang trong cơn chấn động vì những diễn biến kinh thiên động địa vừa hiện ra trước mắt họ, nhìn về nơi vốn trước đây là làng lá giờ đây chỉ còn là một vùng bằng phẳng và một vết nứt khổng lồ tất cả đều chìm trong đau buồn và tuyệt vọng. Kakashi thu vào mắt những hình ảnh này và âm thầm lắc đầu, đây chính là bi ai của kẻ yếu, những người tầng lớp dưới cả ngày nói cái gì ý chí, tình yêu,… mấy cái đó trong mắt những người trên kia chỉ là trò cười, những thứ đó chỉ kẻ mạnh mới có quyền nói, sau ngày hôm nay anh mới sáng tỏ được sự thật phũ phàng rằng chưa có sức mạnh nói gì cũng vô nghĩa.

Ngay lúc này một con chó trên trán mang chiếc băng bảo vệ có biểu tượng làng lá phóng vút về hướng chiếc lá, Kakashi cho nó lên sau đó cả hai thì thầm điều gì đó, Anh quay về hướng mọi người và nói:

-Các em từ bây giờ hãy đi với cô Stunade trở về với những người làng lá, họ đã được đội Anbu do các Tiên nhân thành lập đưa đến nơi an toàn cùng các làng khác, chúng ta chia tay nhau tại đây.

Nói rồi Kakashi để lại một phân thân rồi lao vào làn khói bụi mịt mờ. Phân thân của anh cũng điều khiển chiếc lá bay về hướng khác dưới sự dẫn đường của con chó.

Quay trở lại chiến trường trên không trung làng lá, Lục Đạo thong dong thu hồi thanh kiếm của hắn và kết ấn khiến không trung như bị hút vào một điểm giữa hai tay hắn, áp lực không khí gia tăng mạnh mẽ làm cho các Tiên nhân sau lưng hắn cũng cảm thấy hít thở không thông. Lục Đạo mở miệng phun ra những âm tiết tối nghĩa rồi hét lớn:

-Ấn thuật – CẤM TIÊN VĨNH HẰNG NGỤC!........

Các Tiên nhân sau lưng Lục Đạo nghe được cái tên này thì sắc mặt tái nhợt như nhớ lại điều rất khủng khiếp. Một thứ gì đó từ giữa hai tay hắn thuấn di về hướng ba người. Mikari và Gikuya giờ khắc này đã rất suy yếu vì va chạm khi nãy với Lục Đạo, nghe tên cấm thuật này thì cả hai tuyệt vọng, mỉm cười bi thương cả hai bước đến cạnh Ngọc Văn và cầm tay cậu nhưng đột biến xảy ra.

Vốn đang quỳ thống khổ trên mặt đất, trong mắt Ngọc Văn hiện lên một tia thanh tĩnh chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi. Chộp lấy cổ tay hai người, Ngọc Văn vứt cả hai đi thật xa bằng một ấn thuật dịch chuyển, sau đó mắt cậu lại trở nên đen tối. Lần này đôi mắt Ngọc Văn bốc lên hai ngọn lửa đen với khí tức hủy diệt và cuồng loạn vô cùng khủng bố.

GÀOOOOOO!....

Gầm lên một tiếng chấn động cả vòm trời Ngọc Văn đi tới trước và dùng tay không chộp lấy cái thứ mà mọi người đang biến sắc khi nhìn nó, Mikari và Gikuya hét to:

-NGỌC VĂN!... KHÔNG!...

RÍTTTTTTTTTTTTTT………..

Không khí, khói bụi, các nguyên tố Chakra, tất cả loại năng lượng và dao động trong phương viên bán kính 100000km bị hút mạnh vào cái điểm sáng nhỏ nhoi do Lục Đạo phóng đến, chúng đè ép và bị nén lại cực mạnh phát ra ánh sáng chói lóa và tiếng rít khiến thiên không rung động dữ dội.

Đôi mắt Ngọc Văn bốc cháy mạnh mẽ, cậu ngẩng đầu gào lên:

-ÔOOOO!… Ô…….

Dùng tay nắm mạnh điểm sáng như một quả bom nguyên tử sắp phát nổ lại khiến nó vỡ ra. Mikari và Gikuya nhắm mắt đau đớn, thì ngay lúc này Ngọc văn làm một hành động khiến tất cả sững sờ.

-Ực!....

Ngọc Văn đem điểm sáng sắp phát nổ bỏ vào miệng và nuốt xuống, không gian trở lại bình thường như chưa từng có gì xảy ra, tất cả yên tĩnh đến đáng sợ. Ngay lúc Lục Đạo còn đang ngây ngẩn thì Ngọc Văn nhấc bước xuất hiện trước mặt hắn, tốc độ này nhanh đến kinh hồn khiến hắn không kịp phản ứng thì đả bị cậu nắm cổ nhấc lên, Ngọc Văn há miệng, trong miệng cậu như một lò phản ứng hạt nhân, thiên không bị xoắn lại và hút vào đấy, điểm sáng khi nãy cậu nuốt vào đang trôi nổi lơ lững trong ngực và càng lúc càng chói mắt.

GẦMMMMMM!......

Tia sáng xanh đen quét ngang hư không phát ra từ miệng Ngọc Văn, Lục Đạo kịp thời tránh thoát nhưng cũng mất đi một cánh tay. Hắn nhìn nơi máu đang chảy xuống mà kinh hồn, trong thời khắc đó nếu tránh không kịp thì hắn đã chết, Tiên nhân không chết bởi vì có Đại lục Akasai che chở và quyết tội kẻ nào dám giết Tiên nhân nhưng tên điên trước mắt này thì hắn sẽ không để ý điều đó. Lục Đạo cũng thầm sợ hãi bởi đây là kẻ khủng bố nhất hắn gặp từ xưa đến nay, hắn vô cùng nghi hoặc tại sao giờ phút này mà Akasai đại lục vẫn chưa hiện thân trấn áp tên điên này.

Đôi mắt đen sâu thẳm đang bốc cháy hừng hực ngọn lửa hủy diệt và cuồng bạo của Ngọc Văn quét ngang toàn trường khiến tất cả Tiên nhân tại đây đều hoảng sợ lùi bước, cậu lạnh lùng vung kiếm trảm đến một nhóm Tiên nhân làng cát.

UỲNHHHH!.....

Các Tiên nhân làng cát hiện ra thân hình tàn tạ từ trong cột mây bụi hình nấm khổng lồ, sắc mặt hò tràn đầy vẻ kinh khủng và tái nhợt, nhìn vào Ngọc Văn bằng ánh mắt như nhìn một con quái vật, tất cả họ đều nhất thời sử dụng thuấn thân thuật biến mất, nhưng .

ÁAAAA!...

Một tiên nhân làng cát bị định trụ lại giữa không trung, trên ngực cô ta bị một thanh kiếm xỏ xuyên qua, linh hồn bị thanh kiếm hút vào khiến nó tỏa ra thứ hào quanh yêu dị, Ngọc Văn rút thanh kiếm đầy máu, một tay vung vẩy nó trong không trung tạo ra những nhát chém tan trời nát đất khắp bốn phương tám hướng, tay còn lại nắm tóc của vị Tiên nhân đáng thương đang thoi thóp sắp chết.

Lúc này Lục Đạo vẫn đang chìm đắm trong những suy nghĩ về biện pháp đối phó với Ngọc Văn và lí do tại sao Akasai đại lục vẫn chưa hiện ra trấn áp cậu thì bên ngoài hư không đen thẳm. Cô gái đã đưa Ngọc Văn ba viên Tâm Thể hiện đang đối diện với hai người thanh niên, một mặc y phục màu trắng có gương mặt từ hòa và ánh mắt uyên bác, người còn lại toàn thân vận đồ đen cả thân hình như một thanh kiếm áp đảo cả hư không, gương mặt sắc nét và ánh mắt thâm thúy vô biên. Cô bây giờ vô cùng gấp rút, là linh hồn của đại lục Akasai cô cảm nhận được có một Tiên nhân đã sắp ra đi, cô phải nhanh chóng trở về cứu họ và trấn áp kẻ gây tai họa nhưng, hai người trước mắt cho cô cảm giác tuyệt vọng bởi sự hùng mạnh của họ.

Nhìn người thanh niên áo trắng với gương mặt từ hòa, trong mắt cô toát lên vẻ cầu xin, đây là người đã kéo cô ra khỏi tâm đại lục đến nơi này, chỉ thấy người thanh niên áo đen nói:

-Học trò của Agus ta muốn thì một cái đại lục nho nhỏ tan thành bụi ngươi có thể cản sao, yên lặng ở lại đây, ta không đảm bảo là sẽ lỡ tay bóp nát tất cả đó.

Thanh âm như thần linh ra lệnh khiến cô run rẩy nhưng không dám cãi lời, cô tuyệt vọng nhìn về phía người thanh niên áo trắng khẩn cầu. Angler thấy thế thì mỉm cười nói:

-Yên tâm, nếu đến tình huống nguy hiểm ta sẽ ra tay, Agus, tình hình thằng bé hiện giờ thế nào rồi?.

Agus nhíu mày thật sâu nói:

-Sắp hoàn thành rồi, khoảng một ngày nữa là thằng bé sẽ trảm đứt phần tình cảm trong người, các quá khứ đã qua sẽ tan biến thôi, cứ để nó thoải mái chém giết và phát tiết là được.

-Tên Lục Đạo kia khá mạnh nhỉ?

Nghe Angler hỏi thế thì Agus hừ mạnh sau đó lên tiếng:

-Nếu bình thường thì có thể mạnh hơn thằng bé nhưng giờ phút này thì hắn lấy gì mà ngăn cản, ông cũng biết đây là bản năng chiến đấu được ta truyền thụ một cách âm thầm cho nó, một khi đã sử dụng thứ này thì chiến lực của thằng bé tăng gấp vạn lần cũng không sai lắm, chỉ là ta cảm giác nó đang chống cự lại thứ này nên chưa phát huy hết tác dụng thôi.

-Có lẽ là vì hai con nhóc kia. Thằng bé sợ tổn thương đến chúng vì cái tình trạng không phân biệt địch ta của nó hiện giờ.

Nhìn Angler nhíu mày nói thì Agus bỗng nhớ tới cô nhóc vận kimono đáng yêu tên Kakyou, ông thở dài rồi lên tiếng:

-Còn cả con nhóc chín đuôi nữa, năm năm này ta thấy thằng bé rất quan tâm đến nó đấy, hai ta mang ba cô bé đó đến đây để nó thả sức mà đánh thôi, thằng nhóc này cũng quá đào hoa rồi. Đợi nó tỉnh lại thì phải dạy một trận mới là lẽ phải.

Nghe Agus lầm bầm thì Angler trên khóe miệng hiện lên một nét cười vui vẻ, cả hai vung tay đánh sáu luống ánh sáng xuống Akasai đại lục bên dưới.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK