Đã 1 tháng trôi qua, Ngọc Văn đã nói với cha về việc mình được nhận vào một ngôi trường tại Mĩ và có người sẽ tới đón vào cuối tháng tức là hôm nay. Trong một tháng này cậu đã học được một lượng khổng lồ tri thức từ Angler, thêm vào đó cậu đã có thể vận dụng một cách hoàn hảo nhất hơn 600 loại sức mạnh cơ bản, đến nối Agus cũng phải thở dài thán phục về thiên phú và tiềm năng siêu cường của cậu, Ngọc Văn cảm thấy trí nhớ, sự phản xạ của mình tăng lên một mảng rất lớn và có một sự thay đổi mà cậu không hề hay biết về tính cách đó là chính cậu vẻ bên ngoài trở nên ôn hòa hơn khí chất lạnh lùng, lãnh đạm trước đây được ẩn sâu vào bên trong. Hôm nay Ngọc Văn phải đón một vị khách, đó là người hướng dẫn cậu trong quá trình gia nhập ngôi trường mới.
Trong 1 tháng này ngoài việc học tập với Angler và Agus, Ngọc Văn còn tìm hiểu thêm về các bộ truyện, phim tất cả các thể loại trên thế giới vì theo lời Angler nói thì đó là các sản phẩm giải trí của tập đoàn Grandown thông qua nhiều hình thức và đến với Địa cầu, đó hoàn toàn là các tác phẩm có thực, nghe Angler nói thì Ngọc Văn đã hiểu sơ qua cái gọi là sản phẩm giải trí của tập đoàn, đó là các sản phẩm có được từ quá trình rèn luyện tại mỗi thế giới của các nhân viên, hoặc là của chính bản thân nhân viên hoặc được yêu cầu ghi chép lại, sau đó chuyển thành các sản phẩm giải trí rồi trao đổi giữa các vùng không gian Vũ trụ kiếm lợi nhuận.
Đang suy nghĩ miên man thì Ngọc Văn và cha nghe được tiếng chuông cửa. Cậu đứng dậy và nói:
-Để con ra đón khách. Sau đó bước ra.
Hình ảnh đập vào mắt cậu là một thanh niên mặc vest đen khôi ngô có nước da ngăm đen, một đôi mắt sáng ngời, người thanh niên nở nụ cười thân thiết sau đó đưa tay ra:
-Xin chào, có thể để anh vào nhà và trao đổi với phụ huynh em một số vấn đề liên quan đến “Ngôi trường” nơi chúng ta sẽ tới. Nói rồi anh nháy mắt một cách hóm hỉnh.
Ngọc Văn đưa tay ra, lúc chạm vào bàn tay người thanh niên, khí tức sát phạt đến hủy thiên diệt địa ập vào mặt cậu, trước mặt cậu là một tòa thi thể cực lớn, chung quanh vạn dặm biển máu, sát khí ầm ầm như thác đổ hướng cậu mà đến, mặt Ngọc Văn tái nhợt nhưng cậu bé dùng ý chí của mình trấn áp lại, gương mặt cậu dần thanh tỉnh, tâm Ngọc Văn tĩnh lặng như hồ nước không một gợn sóng, ý chí Ngọc Văn như thiên hà áp đảo luống sát khí đang hoành hành trong lòng. Thấy được biểu hiện của cậu bé, chàng thanh niên gật đầu tán thưởng, tán đi sát khí và mỉm cười, anh nói:
-Đã qua được khảo nghiệm, chúc mừng em đã dành được một suất đặc biệt của công ty, có rất nhiều ưu đãi đấy nhé, anh thích nhất là món kẹo dẻo Odma được tặng kèm mỗi khi mua gì đó bằng suất đặc biệt. Giới thiệu một lần nữa anh là Lâm Động – Nhân viên cao cấp bộ phận nhân sự phân khu Nguyên Vũ trụ. Anh sẽ là người hướng dẫn em trong quá trình nhập học trước khi chính thức gia nhập tập đoàn. Hân hạnh.
Chàng thanh niên lại nở nụ cười vô hại và bắt tay với Ngọc Văn. Ngọc Văn miễn cưỡng cười và hơi nghi hoặc, cái tên Lâm Động cậu đã nghe qua nhưng lại không nhớ ở đâu. Thầm mắng hai lão già không nói gì với mình về bài khảo nghiệm này, cậu bé vẫn còn cảm giác chóng mặt và buồn nôn sau khi trải qua đợt sát khí kinh khủng vừa rồi. Mời người thanh niên vào nhà, Ngọc Văn bước theo hơi lảo đảo.
Lâm Động tỏ ra rất thoải mái với tiện nghi trong nhà, anh nở nụ cười tự mình rót một tách trà, mỉm cười xã giao với Ngọc Dã và bắt đầu giới thiệu với Ngọc Dã về “ngôi trường” nơi mà Ngọc Văn sẽ tới học sau đó anh giúp Ngọc Văn thu dọn đồ đạc và đi ra. Trong phòng chỉ còn lại hai cha con, không khí hơi trầm lắng, Ngọc Văn bắt chuyện:
-Con đi đây ba, ba cố giữ gìn sức khỏe, ukm hè này con sẽ về mấy ngày, nhớ dẫn con gặp mặt người mẹ xinh đẹp mới nhá,… cảm… cảm ơn ba về tất cả… tạm biệt.
Sau khi nói xong Ngọc Văn manh theo chiếc balo và bước ra cửa để lại Ngọc Dã đang ấp úng muốn nói gì đó. Ngọc Dã nhìn bước chân của Ngọc Văn, anh bỗng cảm thấy thằng bé càng đi càng xa, dường như mình đã mất đi gì đó, môi anh run run rồi bật thốt:
-Tạm biệt… con trai.
Ngọc Văn bước chân hơi dừng lại sau đó mỉm cười bước ra khỏi cổng, nơi cậu đi qua dường như có óng ánh vài giọt nước.
-*--*-
-Thôi nào ủ rũ thế chàng trai, đâu phải là không còn gặp lại, đến hè tập đoàn vẫn cho em về được 1 tuần đấy thôi, để anh nhớ lại xem, Sliver Road, cổng dịch chuyển phân khu 135, nẳm ở đâu nhỉ,… ukm… hình như là… A đúng rồi là thang máy Siêu thị Big C Q. XXX, đi thôi.
Mang theo một đống hành lý hai anh em đứng trước cửa siêu thị Big C, mọi người chung quanh nhìn chằm chằm khiến dù rất bình tĩnh Ngọc Văn mặt cũng phát nóng lên, lén nhìn qua Lâm Động cậu bé có xúc động muốn mổ ra xem da mặt anh chàng này có bao nhiêu dày, Lâm Động nở nụ cười sáng chói với mọi người xung quanh một cách lịch lãm rồi dẫn theo Ngọc Văn vào trong siêu thị, từ khi bước qua cửa chính siêu thị Ngọc Văn có cảm giác mọi người không hề phát hiện sự tồn tại của bọn họ, khi bước lên thanh máy Lâm Động nhắc nhở:
-Khá sốc đấy, nó có thể làm em chảy nước mắt nếu em cố nhắm lại. Đi thôi, mục tiêu phố mua sắm Sliver Road.
Lâm Động vừa dứt lời thì cũng là lúc hai người đứng ở cuối thang máy thay vì bước tiếp đến tầng 1 Ngọc Văn cảm thấy mình như bước qua một màn nước, và bị một chiếc máy hút bụi khổng lồ hút văng lên, cố gắng khiến cho mình không nhắm mắt lại Ngọc Văn đánh giá hoàn cảnh chung quanh. Đây là một thông đạo màu xanh nước biển hình vuông, hai người đang bị hút lên trên trong thông đạo này, lúc này Lâm Động lên tiếng:
-Anh khá thích màu xanh biển nên anh chuyển chế độ màu xanh, em thích màu nào thế Ngọc Văn.
-Em thích màu trắng.
-Anh nghĩ màu trắng với màu xanh biển không hợp tông cho lắm. nhưng một sự kết hợp lạ kì thì sao nhỉ.
Nói rồi Lâm Động bắt một vài thủ ấn kì lạ, sau đó trên vách thông đạo xuất hiện từng đường sọc màu trắng, Lâm Động vẻ mặt hóm hỉnh nói:
-Trông cứ như màu kem sữa ấy, anh rất ghét kem sữa trong khi con Thiên Điêu thì khá thích. Tới rồi.
Khi Lâm động dứt lời thì cảnh sắc chung quanh thay đổi, lần này họ xuất hiện trong căn phòng màu trắng, ở đằng xa có một cánh cửa làm bằng bạc cao tới 10 mét rất sang trọng, dẫn theo Ngọc Văn, Lâm Động đến và mở cửa, sau đó nói:
-Chào mừng lính mới đến với phố mua sắm Sliver Road của tập đoàn Grandown.
Phía trước cậu hiện lên từng mảng kiến trúc hùng vĩ, những tòa cao ốc chọc trời, khắp bầu trời hiện lên đủ loại phương tiện giao thông, phi kiếm, chổi bay, tàu vũ trụ,… có rất nhiều người đang đi trong những đường ống thủy tinh đường kính mấy trăm mét khắp bầu trời, vô số cửa hàng khổng lồ với tấm biển quảng cáo sống động trôi nổi trên không trung. Làm Ngọc văn chú ý nhất là một con đường bằng bạc vắt ngang qua bầu trời. Nói là con đường nhưng đường kính nó to gấp cả nghìn lần quảng trường, đủ để cả trăm triệu người đứng trên đó, hai bên con đường bằng bạc là lớn nhỏ các cửa hàng , tiếng mua bán hò hét, sôi động vô cùng, các loại rồng, các loài sinh vật huyền thoại, những cỗ máy hiện đại di chuyển qua lại trao đổi với nhau. Ngọc Văn có cảm giác như đang lạc vào trong mơ, hơi lắc đầu và nhắm mắt lại một chút Ngọc văn lấy lại bình tĩnh, đánh giá tình hình sau đó quay sang hỏi Lâm Động:
-Hôm nay chúng ta cần làm gì thế anh Lâm Động.
Thấy được biểu hiện của Ngọc Văn, Lâm Động khá kinh dị, lẩm bẩm một tiếng “tiểu quái vật”. Sau đó anh nói:
-Anh đã có danh sách những dụng cụ cần thiết để em nhập học rồi, còn những dụng cụ để sau khi tốt nghiệp em bắt đầu làm việc tập đoàn sẽ cung cấp miễn phí cho em sau, nào bây giờ chúng ta sẽ đi một số cửa hàng nhân tiện anh sẽ dành cả ngày hôm nay để giới thiệu với em về Sliver Road, đi thôi.
Nói rồi hai người cất bước về hướng con đường bằng bạc khổng lồ trên bầu trời.