• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đêm nay trăng tròn tuyệt đẹp, Ngọc Văn đứng trên nóc một tòa nhà mỉm cười phiêu diêu trông lên năm gương mặt của các đời Hokage. Mái tóc bạch kim dài tung bay trong gió, ánh mắt vàng rực thâm thúy cao xa ngự trên khuôn mặt tinh xảo đẹp, thân ảnh tuyệt đẹp dưới ánh trăng nhưng mang theo vẻ cô đơn khó tả, lạnh lùng và lãnh đạm Ngọc Văn xoay người nhìn xuống làng lá bên dưới

Năm nay Ngọc Văn đã mười bảy tuổi (không tính thời gian ngồi nén Chakra), hôm nay là sinh nhật Ngọc Văn bởi cha nuôi đã nói đây là ngày cậu được nhặt về, khi xưa còn sống chung, người cha vụng về những người này hay tự thân xuống bếp làm những món ăn dở thậm tệ, nhớ đến cha Ngọc Văn tự thì thầm:

-Con đã đến nơi này được mười năm rồi, nếu bỏ qua thời gian tu luyện thì con sống nơi đây đã được năm năm, sinh nhật năm mười bảy không có ba thật chán, nhớ món thịt xào xả ớt đen như than của ba lại…

Lắc đầu quên đi những suy nghĩ của mình, việc Ngọc Văn cần làm bây giờ là củng cố lại linh hồn bằng sự trải nghiệm thực tế, Angler và Agus đã nói cậu từ trước đến giờ chưa trải qua sự trải nghiệm thực tế bởi cậu sau khi mạnh lên thì không gặp đối thủ nào xứng tầm cũng như không được thể nghiệm những cảm giác, đặt lên cơ thể mình mười đạo phong ấn, thay đổi hình dạng thành một Anbu trẻ tuổi của làng lá Ngọc Văn biến mất tại chỗ.

Hokage đệ ngũ hiện nay là Stunade Senju, Hokage đệ tam đã chết trong trận chiến với Orochimaru. Làng lá sau khi được xây dựng lại thì khá vắng vẻ bởi lũ trẻ trong làng đã đi tìm kiếm con đường riêng cho mình. Trong căn phòng lớn dành riêng cho Hokage hiện giờ đang diễn ra một tranh cãi quyết liệt.

-Danzou ta không cho phép, đội 7 không cần sự tham gia của bất kì một thành viên nào khác, ông cũng biết một đội khi đã được thành lập chiến đấu sinh tử bên nhau một thời gian thì không thể cho người khác chen chân.

-Nhưng cần có người ngó chừng cửu vĩ, con vật đó quá nguy hiểm thưa Stunade đại nhân.

Stunade nắm lấy cổ áo Danzou nhấc đến và gằn từng chữ:

-Đừng nói thằng bé như một con vật vậy Danzou, ta cảnh cáo ngươi đừng nhắc lại những từ đó trước mặt ta, vả lại ta cũng không tin ngươi có thể tiến cử người nào có thể kiềm chế cửu vĩ một khi nó nổi điên.

Danzou trên khuôn mặt chằng chịt vết nhăn lộ ra tia cười nhạt, gatj tay Stunade ra hắn vỗ tay nói:

-Vào đi Sai.

Stunade nhìn người bước vào, đó là một cậu bé tóc đen khá mảnh dẻ tầm 16, 17 tuổi có nước da trắng trẻo nhưng khá nhợt nhạt, trên mặt mang mặt nạ Anbu. Bắt được vẻ ngạc nhiên của Hokage, Danzou nói:

-Sai là một thành viên ưu tú của Anbu, tuy còn trẻ tuổi nhưng cậu ta đã từng một mình hoàn thành nhiệm vụ cấp S thưa Hokage đại nhân. Bỏ mặt nạ ra Sai.

Sai bỏ mặt nạ ra mỉm cười thân thiện với Stunade nói:

-Thành viên cấp cao của Anbu – Sai, ra mắt Hokage đệ ngũ.

Stunade nhíu mày, cô không thích cậu bé này lắm, nụ cười của cậu ta trông rất giả tạo, suy nghĩ một chút cô nói:

-Lui ra đi, ta sẽ suy nghĩ thêm.

-Vâng.

Cả hai người lui ra, sau cánh cửa, Sai nhếch miệng nói:

-Thật là người phụ nữ nóng nảy nhỉ Danzou?.

-Vâng đại nhân.

Nếu Stunade ở đây thì sẽ vô cung kinh ngạc khi phát hiện Danzou vô cùng kính sợ cúi người trước cậu bé tên Sai. Chỉ thấy Sai lẩm bẩm:

-Stunade trông khá giống lão đấy – Đệ nhất. Danzou ngươi phái Sai tiến đến đảo Ác quỷ, giao lá thư này cho Sasuke và Gaara, à và bảo Sai ở lại khu tạp dân huấn luyện chung với hai tên kia luôn.

-Vâng, tôi sắp sếp ngay.

Nhìn Danzou biến mất tại chỗ, Ngọc Văn xoay người nhìn vào phòng làm việc của Hokage mỉm cười:

-Đội 7 sẽ là một nơi trải nghiệm tuyệt vời đấy.

Dứt lời Ngọc Văn ung dung tản bộ xuống làng, bên trong căn phòng lúc này chỉ có Stunade đang dùng tay xoa hai bên thái dương, cô lên tiếng như đang nói với không khí:

-Cậu nghĩ Naruto sẽ như thế nào nếu biết có một thành viên lạ mặt thay thế Sasuke, từ sau chuyện lần đó xảy ra, thằng bé rất cố chấp mỗi khi ai nhắc đến Sasuke.... Trả lời tôi đi chứ Kakashi

Không biết tự lúc nào một thanh niên tóc trắng đang ngồi bên cửa sổ phòng làm việc đang ung dung đọc sách, anh ta lơ đễnh nói:

-Tôi thấy cậu bé Sai này khá giống Sasuke, từ từ rồi thân nhau thôi.

Nói rồi Kakashi tựa lưng vào cạnh cửa tiếp tục chăm chú đọc sách. Stunade nghe thế thì thở dài, bỗng cô nhoẻn miệng nở nụ cười xinh đẹp:

-Naruto về rồi.

Hôm nay trời nắng đẹp trải rộng trên khắp làng lá, Naruto đã tu luyện bên cạnh Jiraiya được năm năm, những năm này cậu đã vô cùng chăm chỉ và khổ cực. Hít một hơi thật sâu không khí chung quanh, Naruto nở nụ cười chói chang, cậu thì thầm:

-Thật hoài niệm, không biết mọi người sau năm năm thì thế nào rồi, ha ha ha… CẢ LÀNG ƠI!.... UZUMAKI NARUTO VỀ RỒI ĐÂY!...

-Trưa nắng đứa nào không la hét thế,… Giọng của người bán hàng A

-Thằng quậy về làng rồi… Tiếng kẻ qua đường B

-Phang gạch nó,… Lời tên say rượu C

-Naruto cậu ấy về rồi,… Tiếng nói vui vẻ của Hinata bên trong trang viên tộc Hyuuga.

-Tuổi trẻ là phải chiến đấu, mình tới đây Naruto… Giọng nói của Rock Lee trong bãi huấn luyện trong làng.

-...

Nghe được giọng nói của Naruto thì cả làng lá gà bay chó chạy khắp nơi, thấy bầu không khí này cậu nở nụ cười vui vẻ, bây giờ cậu không còn là cậu bé bị cả làng ruồng bỏ vì trong người phong ấn cửu vĩ như ngày xưa, bên cạch cậu có rất nhiều người bạn, người thân. Một giọng nói trong trẻo nhưng không có cảm xúc vang lên cắt ngang dòng hồi tưởng của Naruto:

-Yo, chào Naruto, cậu đã trở về rồi, tự giới thiệu mình là Sai, mình nghe nói đội 7 nay chỉ còn hai thành viên bởi một kẻ-phản-bội-làng-lá Uchiha Sasuke đã trốn mất rồi nhỉ. Hân hạnh…

-CÂM MIỆNG!... thằng khốn muốn ăn đòn,…

Naruto đã gầm lên cắt ngang lời Ngọc Văn nói:

-Sao cậu dám nói thế về Sasuke, cậu thì biết gì về cậu ấy...

-Đủ rồi Naruto, đừng nói gì với cậu ta cả.

Một giọng nói mạnh mẽ và nữ tính vang lên bên tai Naruto, Ngọc Văn cũng liếc sang. Trong tầm mắt cậu là một cô bé xinh đẹp, mái tóc màu hồng được cắt ngắn tới vai, một thân trang phục gọn gàng, không để ý đến người mới xuất hiện Ngọc Văn tiếp tục hờ hững, vô cảm nói:

-Không phải sao?. Mình nghe nói cậu ta đã gần như giết chết cậu trước khi trốn đi đấy Naruto, một tên nhu nhược cả ngày nghĩ đến người anh trai cũng đã phản bội làng như hắn, không biết phấn đấu,…

-Im-mồm-ngay, còn nói một tiếng thì ta không ngại giết cậu.

Cô gái tóc hồng nắm lấy cổ áo Ngọc Văn kéo lại, tay kia đập vào thân cây bên cạnh làm thân cây đường kính hai người ôm bật gốc văng ra năm mét rơi xuống. bên cạch Naruto mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, Ngọc Văn hờ hững cúi người thì thào vào tai Sakura:

-Sakura phải không, đệ tử duy nhất và xuất sắc nhất của đệ ngũ, một thành viên của đội 7, cô có quyền gì nói tôi, không, không hề. Kẻ mà cả ngày chỉ biết cầu xin Naruto cứu Sasuke, cô biết đúng không, biết rằng Naruto thích cô, nhưng cậu ta biết cô yêu Sasuke đấy. Cô cho rằng ai cũng ngu ngốc để cô lợi dụng à,…

-Ta không yêu Sasuke,… ta không…

Nói xong Ngọc Văn nhìn vẻ mặt có ánh lên sự vui mừng của Naruto khi nghe Sakura nói, cậu cắt đứt Sasura:

-Ta tạm biệt tại đây thôi… hẹn gặp lại các bạn thân mến.

Nói rồi Ngọc Văn nhẹ nhàng nhún chân nhảy lên một ngọn cây mất bóng. Ngọc Văn hôm nay định khiêu khích Naruto nhằm thử xem thực lực cậu ta thế nào nhưng khi Sakura xuất hiện thì Ngọc Văn biết việc hôm nay không thành. Naruto thấy Sai bỏ đi thì hét lên:

-Đứng lại ta phải cho cậu biết tay vì cái tội xúc phạm đội 7,…

Naruto vừa định nhảy theo thì đã bị Sakura túm cổ áo nhấc lại như xách một con mèo, cô nói:

-Đừng đuổi nữa, mà này bốn năm nay cậu đã làm gì thế, kể cho mình nghe, nghe nói cậu đã đi theo ông sannin Jiraiya đó học tập,…

Naruto thấy mình kiếm cớ chạy trốn không thành thì giả lả cười, nhưng lưng áo cậu thì mồ hôi ướt đẫm. Hai người vừa đi vừa trò chuyện đến thì gặp “Kakashi” đang ngồi trong một tiệm ramen (hình như là mì của nhật) ven đường. Naruto kêu lên:

-Thầy Kakashi!...

-Naruto đó à, cả Sakura nữa mau vào đây làm một bát ramen đi.

Nghe “Kakashi” gọi cả hai lên tiếng rồi cùng ngồi vào. Cả ba thầy trò bán tán vui vẻ về những gì đã trải qua bốn năm.

Buổi sáng, trên sân luyện tập cạnh làng lá, đang đứng bốn bóng người là Ngọc Văn, “Kakashi”, Naruto và Sakura, Ngọc Văn nhìn Naruto đang hằm hè với mình cất giọng nói:

-Cậu đang làm gì thế Naruto!... cơ mặt cậu xoắn hết cả lên rồi,…

-Thằng khốn, ai cho cậu thế chỗ Sasuke,…

-Đủ rồi Naruto, cậu ấy là một thành viên xuất sắc đến từ đội Anbu của làng đấy

Kakashi lên tiếng ngăn Naruto, anh rút từ trong túi hai chiếc chuông rung nhẹ chúng một rồi lên tiếng:

-Như ngày xưa nhé, hai chiếc chuông tương đương hai phần cơm trưa, người không lấy được chuông còn lại sẽ bị nhịn đói.

Bụp!

Nói xong thì Kakashi hóa thành luồng khói biến mất. Ngọc Văn nhìn sang bên đang Naruto đang tràn đầy vẻ khiêu khích, cậu lắc đầu nói với cả Naruto và Sakura:

-Trưa nay hai cậu đều chịu đói thôi.

-Ha hả!... cậu đang nói cái gì thế.

Sakura cười híp mắt đầy vẻ nguy hiểm, đất dưới chân cô nứt ra bốn hướng, Naruto vừa định lên tiếng thì rụt cổ lại. Ngọc văn mặt cười nhẹ nhún chân muốn đuổi theo Kakashi thì thầm mắng không ổn, bây giờ cậu đã tự phong ấn hết sức mạnh bản thân giờ phút này chỉ là một Thuật giả, còn phân thân Kakashi thì gần như là một Chân nhân, Ngọc Văn ngồi xuống nhắm mắt lại suy nghĩ về tình huống bây giờ.

Hố hố hố… Sao không đuổi theo thầy ấy đi

Naruto bật cười trong cái trừng mắt của Sakura. Vừa buồn cười vừa hơi tức giận về tính cách của tên này Ngọc Văn thầm mắng, không cẩn thận thì trưa nay có khả năng đói cả lũ.

TG tâm sự: xin lỗi các bạn mỗi ngày sẽ một chương vì mình đang xem lại bộ Naruto, mình cho nhân vật chính đóng vai Sai tham gia đội 7 nên cần đọc và nghiên cứu lại, lâu quá rồi nên rất nhiều chi tiết lo rằng sẽ sai sót, nêu phát hiện lỗi thì các bạn góp ý nhá, với một điều nữa là mình cho Sai gia nhập vào đội 7 sớm hơn trong nguyên tác để lấy thêm cốt truyện.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK