Mục lục
[Dịch]Thiên Long Lệnh Bài- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chuyện sau đó thì dễ dàng rồi . Chỉ tốn 1 chút thời gian là Lâm Quân đã đưa tất cả mọi người lên phía trên vực . Ai nấy đều vui mừng khi thoát khỏi Vạn Cẩu Vực, nhất là Cẩu Thánh còn vui mừng hơn cả .

Chỉ có Lâm Quân là buồn bực nhất . Chả là khi đưa Kim Linh lên trên thì xảy ra 1 chuyện dở khóc dở cười .

Chuyện là thế này, vì muốn đưa Kim Linh lên trên thì chắc chắn là phải ôm rồi . Nhưng cái vấn đề là Kim Linh lại sợ độ cao nên ép sát vào người Lâm Quân .

Đã thế vì có mĩ nhân bên cạnh nên Lâm Quân không giữ được cái sự thăng bằng của mình nên chao lên chao xuống . Kim Linh vì sợ hãi nên càng ép sát vào, và vì nàng cứ cọ lên cọ xuống vào người Lâm Quân nên kết quả tất yếu là tiểu huynh đệ của hắn phản chủ ngóc đầu dậy .

Sau đó, khi lên trên, chưa kịp thanh minh cái quái gì đã ăn 1 cái tát trời giáng vào mồm, sém chút nữa Lâm Quân phải tạm biệt cái hàng tiền đạo của hắn . Tuy buồn bực nhưng vì Kim Linh là phụ nữ nên Lâm Quân cũng không làm gì được .

Khi lên tới nơi thì trời đã bắt đầu sáng, lúc này có thể vào SaiGon thành được rồi nên Lâm Quân quay sang hỏi 2 người Cẩu Thánh :

_ Bây giờ các ngươi tính sao ?

_ Ta đi đây . Cảm ơn ngươi đã cứu ta .

Nói xong câu này Kim Linh quay đầu chạy vào thành, không thèm ngoảng lại . Hiển nhiên là nàng cực kỳ xấu hổ với cái chuyện lúc nãy, kèm theo cũng muốn báo tin cho người nhà đỡ lo .

Nhìn bóng Kim Linh chạy xa dần, trong lòng Lâm Quân thầm hô “ đáng tiếc “ nhưng không có cách nào khác nên đành thôi, hắn quay sang Cẩu Thánh :

_ Còn lão ca thì sao .

_ Ta hả, ta thì sao cũng được, bây giờ ta cũng không biết phải đi đâu .

Cẩu Thánh nghe thế trả lời với 1 tia thương cảm . Trong 100 năm hắn ở dưới đó có lẽ người nhà của hắn cũng đã mất hết rồi nên nhất thời không biết phải đi đâu về đâu . Còn nhà hắn thì hắn cũng không biết là có còn hay không nên cũng không muốn về .

Lâm Quân nghe thế mừng rỡ nói :

_ Vậy đại ca đi với đệ đi . Bảo đảm lão ca người ăn sung mặc sướng hơn người ta .

_ Ài, ăn sung mặc sướng gì chứ, ta cũng già rồi .

Cẩu Thánh thở dài 1 tiếng, rồi lại tiếp lời :

_ Nhưng mà đi với đệ cũng được . Hắc, cái phim heo của đệ làm ta mê quá .

_ Haha, tốt, vậy chúng ta vào thành thôi nào .

Lâm Quân mừng rỡ reo lên, đồng thời hắn cũng quay sang hỏi Tiểu Cẩu :

_ Còn ngươi, đi theo chúng ta chứ .

_ Gâu gâu .

Tiểu Cẩu sủa 1 tiếng xem như đồng ý . Dù gì thì sau 1 thời gian sống chung với nhau 2 người 1 chó cũng đã hình thành 1 tình bạn nhất định nên nó đi theo 2 người Lâm Quân cũng là lẽ dĩ nhiên thôi .

_ Vậy ta đi thôi .

Lâm Quân mừng rỡ đắt Cẩu Thánh đi vào SaiGon thành, phía sau mông là Tiểu Cẩu theo sát phía sau .

2 người 1 chó tiến dần tới cổng thành . Chỉ thấy SaiGon thành hôm nay cực kỳ khác biệt không giống như mọi khi . Cổng Thành tuy vẫn to lớn như thế nhưng phía trên lại treo 1 chùm hoa đỏ rực, trên tấm biển để chữ SaiGon thành cũng được sơn thành màu đỏ tươi . Kể cả hàng lính đứng gác xung quanh tên nào tên nấy đều bỏ đi vũ khí hay áo giáp mọi khi . Tất cả thống nhất mặc 1 bộ đồ màu đỏ, trên ngực đính 1 bông hoa .

Tên nào tên nấy thấy người đi tới cũng không xin phí vào thành như lúc trước mà đon đả mời mọi người vào .

_ Lão đệ, cái này hình như hơi bị giống đám cưới thì phải .

Cẩu Thánh tươi cười nói .

_ Ừ, hình như là hơi khác khác, nhưng đám cưới mà dám treo biển ở cổng thành chắc là của tên thành chủ rồi .

Lâm Quân nói ra suy nghĩ trong lòng hắn . Hắn cũng không tin không phải đám cưới của Lê Thiếu Phong mà dám phô trương như thế .

_ Thành chủ ? Có phải cái tên làm đệ rơi xuống Vạn Cẩu Vực không thế .

Cẩu Thánh nhíu mày hỏi, lúc trước hắn cũng nghe Lâm Quân kể qua cái chuyện này rồi .

Nghe thế Lâm Quân nghiến răng trèo trẹo nói :

_ Chính hắn . Lão ca, hôm nay có việc nhờ huynh rồi .

_ Việc gì cứ nói, ta đang mang ơn đệ mà .

Cẩu Thánh cười nói . Khi được Lâm Quân đưa ra khỏi Vạn Cẩu Vực thì Cẩu Thánh đã thầm thề là sau này sẽ giúp đỡ Lâm Quân hết mình . Vì sao ư ? Cái công đưa hắn ra ngoài chẳng khác gì công tái tạo hắn, cho hắn thêm 1 cơ hội làm người nữa .

Lâm Quân im lặng suy tính trong lòng 1 lúc lâu rồi nói :

_ Lão ca, chúng ta cướp cô dâu nhé .

_ Chuẩn men, ta thích .

Cẩu Thánh nghe thế thì cười đáp .

_ Vậy ta sẽ làm thế này……….thế này…………….

Lâm Quân bắt đầu thủ thỉ vào tai Cẩu Thánh, còn Cẩu Thánh luôn luôn gật đầu . Khi đã bàn hết kế hoạch xong thì 2 con hồ ly, 1 già 1 trẻ đều nở 1 nụ cười âm hiểm .

Nhưng Lâm Quân cũng không hề hay biết giờ phút này cô dâu trong miệng hắn là 1 người quen của hắn . Đã thế cô dâu này còn đang có ý muốn tự sát nữa .

……………………

Khi đã bàn bạc xong thì 2 người Lâm Quân tiến vào SaiGon thành, vì để không bị phát hiện nên Lâm Quân tiếp tục giở món cũ là hoá trang thành 1 lão già lọm khọm . Còn Cẩu Thánh thì không cần đổi gì rồi, dù sao hắn cũng cực giống 1 lão già .

Bọn lính thì cũng không đề phòng 2 người Lâm Quân, vẫn cho vào như bình thường . Bởi vì trên người Lâm Quân và Cẩu Thánh bọn hắn không nhận ra là có 1 chút sức mạnh nào cả .

Lâm Quân và Cẩu Thánh dễ dàng trà trộn vào trong thành mà không có 1 chút cản trở nào cả . Trong thành cũng là 1 phong cảnh khác mọi ngày, chỉ thấy nhà nào nhà nấy đều trang trí thành 1 màu đỏ tươi . Kể cả người đi trên đường cũng là như thế . Khắp nơi đều dăng đèn kết hoa trông thật rộn rã .

Nhưng những điều đó Lâm Quân và Cẩu Thánh cũng chả thèm để ý . Bởi vì 2 người chưa ăn sáng nên cực kỳ đói bụng, phải kiếm 1 chỗ lấp bụng trước đã . 1 lát sau thì cũng kiếm được 1 chỗ khá tốt .

Lâm Quân và Cẩu Thánh liền tiến vào đó gọi mấy cái bánh bap và 2 ly sữa . 2 người vừa ăn vừa dò hỏi tin tức nên chỉ sau 1 lát sau 2 người đã biết là tối hôm nay Lê Thiếu Phong sẽ tổ chức đám cưới . Đặc biệt còn có 1 màn ăn uống và vào cửa miễn phí nên càng tiện cho 2 người hành động . Bọn hắn đã quyết định tối nay sẽ cướp cô dâu của Lê Thiếu Phong .

…………………

Trong phủ thành chủ, nơi giam giữ phạm nhân .

4 người đàn ông đang ngồi tập trung lại với nhau than trời trách đất . Nếu như Lâm Quân ở đây chắc chắn sẽ kinh ngạc kêu lên 1 tiếng, bởi vì 4 người này đều là người quen của hắn .

_ Theo ngươi Thiên Vũ có thoát khỏi cảnh đó không ?

Đặng Tùng thắc mắc lên tiếng hỏi 3 người ngồi bên cạnh .

_ Ta không biết, nhưng nếu không có gì bất ngờ thì tiêu cm hắn rồi .

Hoàng Khải ngồi bên cạnh đáp lời 1 tiếng, hiển nhiên là không tin tưởng lắm vào cái kết quả mà Thiên Vũ trốn được .

_ Haiz, thôi ta đi thắp nhang cầu trời khấn phật cho hắn đây .

Chỉ có Ngọc Tú là thở dài 1 tiếng nói, sau đó chạy qua bên cạnh, lấy 3 cây gỗ mục gần hết . Cắm thẳng xuống đất sau đó bắt đầu vái . Trong mồm liên tục lầm bầm “ cầu trời phù hộ, cầu trời phù hộ “

Nhìn cảnh này Đặng Tùng lắc đầu 1 tiếng than :

_ Không có tác dụng đâu . Chỉ là không biết Thi Giang và bọn Ảo Ảnh có sao không thôi ?

_ Chắc là không đâu .

Hoàng Khải đế vào 1 tiếng .

_ Ừ hy vọng thế .

Đặng Tùng đáp 1 tiếng . Im lặng trong chốc lát hắn mới tiếp tục hỏi :

_ Theo các ngươi Lâm Quân còn sống không ?

Cả đám nghe thế đều trầm mặc . 1 lát sau, Sát mới nói :

_ Ta tin hắn chưa chết .

_ Tại sao ngươi biết .

Đặng Tùng sốt ruột hỏi .

_ Bởi vì hắn là chủ nhân ta .

_ Chủ nhân ?

_ Đúng .

Thì ra là ngày hôm đó . Sau khi Thiên Vũ chửi Lâm Quân 1 câu thì chẳng may bị đám tinh anh của phủ thành chủ phát hiện . Bởi vì họ vừa đúng lúc đi ngang qua cái nhà trọ đó . Sau đó là diễn ra 1 trận đánh ác liệt nhưng bởi vì người của Lê Thiếu Phong quá mạnh mẽ nên bọn Thiên Vũ đành phải rút lui .

Nhưng vì quá đông người nên không thể nào rút hết đi được . Cả bọn đành chống đỡ để bọn Ảo Ảnh cứu Thi Giang đi . Dù sao nàng cũng chính là con gái duy nhất trong đám .

May mắn là bọn tinh anh phủ thành chủ chỉ nhăm nhăm bắt cô dâu Thiên Vũ lại nên tất nhiên là đám Ảo Ảnh thoát đi được . Chỉ có bọn Đặng Tùng thì bị tóm lại, dẫn tới đây . Còn Thiên Vũ thì không biết bị đưa đi đâu, nhưng trong lòng ai nấy đều biết là hắn được đi làm cô dâu rồi .

……………………..

Đặng Tùng đang ngồi dựa vào song sắt suy tư thì chợt cảm giác phía sau hơi đau đau như có 1 vật gì mới ném vào cổ hắn . Khi quay lại nhìn chỉ thấy ở dưới đất có 1 tờ giấy màu trắng cực kỳ nhỏ, nếu không để ý thì chắc chắn sẽ không thấy được .

Đặng Tùng vội vàng nhặt lên, mở ra xem thử thì thấy trên đó đề 1 dòng chữ nhỏ bé như kiến :

_ Tối nay, 6 giờ, chuẩn bị, trốn .

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK