Sáng hôm sau, Lâm Quân thức dậy từ rất sớm . Vì lo lắng cho chuyện hôm nay nên hắn không tài nào ngủ được .
_ Không biết có thành công không đây .
Tuy đã chuẩn bị rất kĩ càng nhưng hắn vẫn thấy lo lo . Dù sao ưu thế của hắn là thẻ bài Thiên Long đã mất rồi, chuyện này chỉ có thể dựa vào chính hắn . Chính bản thân hắn cũng không rõ ràng lắm cái nhạc HKT có tác dụng với thằng cha thành chủ không, dù sao tên đó cũng là 1 võ thánh rồi .
Nghĩ đi nghĩ lại thì nếu có biến, chắc chắn hắn sẽ sử dụng Sky Walk chạy trối chết, chứ hắn biết là bây giờ hắn chơi không lại 1 tên võ thánh . Lâm Quân cực kỳ tự tin với cái chiêu này, tuy tên đó biết bay như nếu rượt đuổi thì làm sao lại hắn được .
Nghĩ thế Lâm Quân trút hết phiền muộn, hắn bước tới nhà ăn của khách sạn, muốn làm gì thì làm, để cái bụng đói là không được .
Khi bước tới nhà ăn, Lâm Quân thấy tất cả mọi người đều có mặt, không sót 1 ai . Người nào người nấy trên mặt đều mang theo vẻ lo lắng . Thấy Lâm Quân bước tới, mọi người đều sôi nổi chào hỏi .
_ Ăn đi, không việc gì phải làm mặt đưa đám đâu, tin ta, ta chắc chắn sẽ cứu được bọn họ .
Vừa ngồi xuống Lâm Quân đã nói, dù cho hắn không tự tin nhưng cũng không muốn nói cho mọi người biết .
Thấy mọi người im lặng, Lâm Quân tiếp lời :
_ Yên tâm, người hắn muốn bắt là ta, nếu có gì cũng nhắm tới ta . Cái khác thì anh không tự tin nhưng cái bổn sự chạy trối chết thì hẳn là không kém ai đâu . Các em cứ lo cứu 2 mĩ nhân đi, cứu được em nào anh thưởng cho em đó, hahaha .
Dường như sự tự tin của Lâm Quân cũng ảnh hưởng tới mọi người . Nghe hắn nói thế trên mặt mọi người đã bớt đi sự lo lắng . Đều chăm chú ăn hết bữa sáng của mình rồi xuất phát .
Điếm đến chính là phủ thành chủ . Sau khi cải trang hoàn tất thì mọi người từ các hướng khác nhau đi tới đó . Vì không muốn gây chú ý nên mọi người chỉ giả trang thành người dân trong thành, đồng thời đi riêng lẽ, chỉ có cặp vợ chồng nhà Đặng Tùng là sống chết cũng không muốn rời nhau mới đi chung .
Lâm Quân giả trang thành 1 cụ ông 70 tuổi đi tới mục tiêu . Chỉ thấy trước mắt là 1 bức tường cao to rộng lớn . Chỉ có 1 cái cửa duy nhất để đi ra hoặc đi vào, à còn có vài cái lỗ chó thì phải . Trước cửa có 2 dàn lính canh đứng gác . Tên nào tên nấy mũ giáp sáng choang, bên hông đeo 1 thanh kiếm . Mặt mày đằng đằng sát khí . Chỉ khi nào thỉnh thoảng có khách vip thì mới tươi cười chào được 1 cái .
Lâm Quân tiến thẳng tới cánh cửa đó, tỏ ý trước vài tên lính là muốn vào xem . Bọn lính thấy hắn có vẻ già yếu thì cũng cho vào . Nhưng trước tiên phải hối lộ cho bọn hắn chút ít đã . Lâm Quân vừa đi, trong lòng cũng chửi không ngớt . Nếu không phải đang giả trang thì hắn đã đập mấy thằng này 1 trận rồi . Người già như bố mày mà cũng đòi tiền, ****, *** biết kính già yêu trẻ à .
Buồn bực 1 trận thì đã vào trong sân . Chỉ thấy trước mắt toàn người là người, ai nấy đều râm ram bàn luận về những con cá trong tủ kính đặc chế . Giữa sân là 1 cái đài rộng, chắc hẳn là dành cho người điều khiển chương trình, hay là MC theo cách gọi kiếp trước .
Lâm Quân mới đi xem 1 vòng thì đã thấy hoa cả mắt, cá gì cũng có, loài gì cũng chơi . Có lúc hắn còn thấy những loài cá quen thuộc như cá heo, cá mập ở thế giới của hắn . Nhưng nhiều hơn là những con cá kỳ lạ thuộc thế giới này, hắn chả biết phải đánh giá làm sao .
Có 1 con nhìn thì có vẻ giống giống cá la hán và cá lau kiếng ở kiếp trước . Con này có vẻ là lai giữa 2 loài đó . Loài này nghe nói thành chủ tình cờ tìm được, không những thế tên đó còn đặt tên là cá lau háng . Khi xem cái con này Lâm Quân cười tới chảy nước mắt . ** hiểu sao mà thằng cha đó có thể nghĩ ra cái tên độc quyền này, không lẽ hắn cho con cá này đi lau háng hắn à .
Càng xem Lâm Quân càng cười, có lúc hắn còn cười phá ra thành tiếng làm cho mọi người ở đây tưởng hắn bị điên . Nhưng sự thật thì nếu họ đã sống ở thế giới trước kia của hắn thì cũng sẽ cười thôi . Loài cá heo ở đây đúng thật là cá heo, đúng theo cả nghĩa đen lẫn bóng, đó là 1 con cá có mũi heo và cả 2 cái tai to tổ bố nữa . Cá voi cũng thế, có 1 cái vòi dài ngoằng, có thêm 2 cái tai của loài voi . Nếu độc nhất phải kể đến cái loài gọi là cá mập, kiếp trước của hắn thì loài này được mệnh danh là sát thủ trên biển, nhưng ở đây thì khỏi phải nói . Cá mập gì mà ụt ịt như 1 quả bóng tròn vo, thấy nó bơi cũng khó chứ đừng nói gì tới săn mồi .
Lâm Quân sau cùng cũng biết tới cái sự biến thái của tên Lê Thiếu Phong này là như thế nào . Dưới mỗi con cá, ngoài cái chú thích dòng giống, bắt ở đâu, bắt khi nào . Thì còn có 1 dòng nữa để nói về mùi vị của nó khi ăn sống . Tất nhiên là do tên Lê Thiếu Phong viết rồi, chỉ trừ những con nào nhìn có vẻ tởm tởm như cá nóc thì hắn không ăn, chứ còn lại thì ăn sống toàn bộ . Nghe đâu còn không thèm đánh vảy gì nữa chứ . Không lẽ hàm răng thằng này làm bằng kim cương à .
Khi đã xem được 1 lúc thì có 1 người xuất hiện trên đài . Người này có vẻ đã ngoài 50 tuổi, mặc 1 bộ áo màu vàng nhạt . Vẻ mặt của người này luôn tươi cười làm cho người ta có cảm giác phúc hậu . Nhưng khi Lâm Quân kiểm tra bằng mắt thần thì biết người này tên Nguyễn Văn Sơn, tu vi chắc chắn là Đại Địa Võ Sĩ, người này rất mạnh chứ không như cái vẻ bề ngoài vô hại của hắn .
Người này bước lên đài rồi tươi cười nói vài cái thiết bị khuếch đại âm thanh trước mặt hắn :
_ Kính chào quý ông, quý bà, quý cô, quý anh, quý em, quý chú, quý ……………. Đã đến tham gia buổi triển lãm ngày hôm nay . Nó chắc chắn sẽ không làm các vị thất vọng chứ hả ?
_ Vâng, chúng tôi rất hài lòng .
_ Được, tổ chức rất tốt .
…………………………………..
Mọi người sôi nổi lấy lòng, cái triển lãm này là do thành chủ tổ chức, chỉ có thằng nào quá ngu mới dám chê .
Nghe mọi người nói thế, nụ cười trên mặt Nguyễn Văn Sơn càng ngày càng đậm, đoạn hắn vung tay nói :
_ Cảm ơn mọi người đã chiếu cố, bữa trưa hôm nay thành chủ chúng ta đãi khách, à tất nhiên món ăn là những con cá trong tủ kính kia, mong các vị đừng từ chối .
Nghe tới đây trong lòng mọi người đều kinh hãi, không phải hắn làm cá sống cho chúng ta ăn đó chứ . Nhưng trên mặt thì ai nấy đều tươi cười đáp lời, hứa sẽ ăn cho sạch, ăn cho hết .
May mắn cho mọi người là bữa trưa cũng êm ả trôi qua, không phải ăn đồ sống gì hết mà được nấu chín kĩ càng hắn hoi . Riêng Lâm Quân hắn thì mượn tuổi già sức yếu, nuốt không trôi nên đã qua được cái cửa này, hắn biết bọn Ảnh Sát đã cho vào đồ ăn 1 đống lớn thuốc xổ, chỉ chờ khi nào nhạc nổi lên thì tác dụng càng to càng lớn .
Suốt buổi ăn trưa Lâm Quân không thấy Lê Thiếu Phong xuất hiện lần nào, việc này chắc chắn là có âm mưu . Bởi vì buổi triển lãm là hắn mở, ít ra phải xuất hiện chào hỏi tân khách chứ, nhưng ruốt cuộc thì không có nên Lâm Quân càng thêm lưu tâm .
Buổi chiều, cuộc triển lãm đã vào tới cao trào, càng ngày có càng nhiều người đổ xô tới đây xem cá . Nếu thấy con nào hợp mắt thì cũng có thể mua đem về nuôi, làm cho người người càng hứng thú .
Lúc này, Nguyễn Văn Sơn tiếp tục bước lên đài, cao giọng nói :
_ Chắc hẵn bữa trưa đã làm các vị hài lòng chứ hả ? Sau đây là 1 tiết mục mới, các vị có biết người gầy khác người béo chỗ nào không ? Nếu chưa biết thì mời xem màn trình diễn sắp diễn ra bây giờ .
Nói rồi Nguyễn Văn Sơn vung tay lên, lập tức từ đằng xa 2 tên đàn ông cao to lực lưỡng vác 2 cái tủ kính to lớn tới . Trong tủ kính trong suốt là 1 đàn cá cực kỳ nhiều . Đây là cá Piranha, hay còn được gọi là cá ăn thịt người . Lâm Quân thường thấy loài cá này xuất hiện trên tivi, không nghĩ tới bây giờ lại có thể gặp được . Hắn biết là nếu ném người vào đó thì chắc chắn xương cốt sẽ không còn .
2 người đàn ông vác 2 cái tủ kính tới giữa sân rồi đặt xuống . Nguyễn Văn Sơn tiếp tục vung tay lên nói :
_ Đưa 2 người kia ra đây .