Sau giữa trưa, tuyết bắt đầu rơi, gió Bắc cuốn bông tuyết phất vào mặt, rát buốt như bị dao cứa.
Từ trong gió tuyết xuất hiện bóng dáng trùng điệp của thiên quân vạn mã, lưỡi đao thương lóe lên loang loáng trong khoảng không u ám. Chiến mã điên cuồng tung vó với tốc độ kinh người, chạy suốt chín tiếng đồng hồ, dẫu cho cả người được trùm trong áo lông thì mặt Sở Kiều đã sớm bị gió tạt thành trắng bệch như giấy, tay chân tất cả binh sĩ cũng bị đông cứng, hai mắt đều đỏ rát. Đội ngũ bảy ngàn người lầm lũi đi giữa đồng tuyết mênh mông nhìn như chú ốc sên không vỏ bọc, bất cứ lúc nào cũng có thể bị chim mồi ăn mất.
Một thám báo tuổi không quá mười tám cấp tốc thúc ngựa trở về, nhanh chóng chạy đến trước mặt Sở Kiều, chỉ tay về hướng núi Hạ Lan ở phía Đông, hai môi run rẩy vì lạnh, nói không ra lời.
“Quân Hạ đã đến gần rồi sao?”
Thám báo không nói gì, chỉ im lặng gật đầu xác nhận, cổ hắn đã cứng ngắc vì lạnh nên động tác gượng gạo như một con rối.
“Còn bao xa? Năm mươi dặm?”
Thấy thám báo không gật đầu, Sở Kiều tiếp tục hỏi: “Ba mươi dặm?”
Vẫn không có tiếng trả lời, lòng thiếu nữ thoáng chùng xuống, trong giọng nói có thêm vài phần mỏi mệt, nàng trầm giọng hỏi: “Hai mươi dặm?”
Thám báo yên lặng gật đầu, Sở Kiều lột mũ trùm đầu xuống, ngồi trên lưng ngựa nhưng lại khom lưng thật thấp cúi chào hắn, “Ngươi cực khổ rồi.”
Chợt *bịch* một tiếng, thám báo nọ đột nhiên ngã nhào xuống trên mặt đất. Binh sĩ bên cạnh nhìn thấy liền vội vàng chạy đến đỡ hắn dậy, nhưng sờ soạn một hồi thì thân thể người nọ vẫn lạnh như băng, cúi xuống lắng nghe thì phát hiện hô hấp hắn đã ngừng. Thời tiết cực lạnh, các thám báo phải liên tục chôn mình trong tuyết thám thính tình hình địch sau đó mới chạy đường tắt trở về báo cáo, có thể chống đỡ đến lúc này thì đã là đèn cạn dầu rồi.
Hai mươi dặm đường, dẫu đường núi chật hẹp, nhưng với tố chất của kỵ binh Đại Hạ, chỉ cần nửa canh giờ cũng đủ đuổi tới nơi này.
Mà thời gian chỉ nửa canh giờ, bọn họ có thể thành công nắm giữ thành Xích Độ sao?
Sở Kiều đưa ánh mắt sắc bén như đao chăm chú nhìn về phía trước, cách đó không xa là thành Xích Độ trấn giữ cửa khẩu Xích Nguyên. Nàng đã phái hai tiểu đội đến thành thương thảo, nhưng đã hơn thời gian một nén nhang (nửa tiếng) mà vẫn không có chút tin tức trở về.
Lòng bàn tay thiếu nữ đã ướt đẫm mồ hôi, tay cầm kiếm cũng lạnh như băng.
Cơ hội rất mong manh! Bọn họ hiện giờ không có chiếu lệnh của Yến Tuân, không có văn kiện của đại bản doanh, thậm chí văn thư của Đại Đồng Hành cũng không có.
Rời thành trong trạng thái quá vội vã, Sở Kiều không hề mang theo bên người bất kỳ vật gì có thể chứng minh bản thân là người của bộ tham mưu. Nói cách khác, hiện tại bọn họ không có cách nào khiến đối phương tin tưởng mình là thành viên của quân đội Bắc Yến, cũng như mục đích đến đây chính là bảo vệ thành Xích Độ.
Mà nếu như quân Bắc Yến đóng trong thành không tin tưởng, cự tuyệt cho bọn họ vào thành thì khi đại quân Đại Hạ đến, dưới tình cảnh bảy ngàn kỵ binh chống lại mười vạn đại quân của địch trên bình nguyên trống trải phủ tuyết, chờ đợi bọn họ chỉ có cái chết mà thôi!
Về điểm này, Sở Kiều rõ hơn bất kỳ ai khác!
“Đại nhân!” Phó tướng của Hạ Tiêu là Cát Tề, một quân nhân mới hơn hai mươi. Như đại đa số binh sĩ của Tây Nam trấn phủ sứ, phụ thân của người này cũng từng là thành viên quân Bắc Yến đầu phục đế quốc, hắn vốn cũng lớn lên ở mảnh đất này. Hiện tại, hắn mang theo dũng khí cùng nghị lực bền bỉ trở về đây, ước mơ rửa sạch nỗi nhục cùng tội lỗi của đời trước.
“Đại nhân, quân Hạ đã rất gần rồi.”
Sở Kiều không đáp lời, viên phó tướng tiếp tục nói: “Thành Xích Độ sẽ không mở cửa đâu, chúng ta đi thôi.”
Sở Kiều vẫn không đổi sắc mặt, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn về phía cổng thành, con ngươi cũng không động dù chỉ một chút, cất giọng bình tĩnh nói: “Chờ thêm một lát!”
Thời gian trôi qua từng phút một, bên tai đều là tiếng gió rít nghe như tiếng dã thú gào thét điên cuồng. Không gian tĩnh lặng nhưng lại rất ầm ĩ vì tiếng gió xoáy, bông tuyết bị gió cuốn lên cao, phủ kín cả bầu trời.
Cát Tề cau mày, tai tựa hồ có thể nghe được tiếng vó ngựa của quân đội Đại Hạ, lại tiến lên nói: “Đại nhân, hiện giờ đi vẫn còn kịp.”
“Chờ thêm một lát!”
“Đại nhân, binh lực Đại Hạ hết sức hùng hậu, chúng ta sẽ khó chống cự nếu đụng độ chính diện ngay trên bình nguyên.”
“Chờ thêm một lát!” Sở Kiều bình tĩnh nói, gió lạnh thổi tung mũ trùm đầu của nàng, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp bên dưới.
Không gian tĩnh lặng thi thoảng vang lên tiếng vó ngựa bồn chồn gõ gõ và tiếng gió tuyết rít gào, thiếu nữ như đếm được từng nhịp tim đập mãnh liệt, cảm nhận được máu huyết nóng bỏng đang cuồn cuộn chảy về tim, một nhịp, hai nhịp rồi ba nhịp…
“Đại nhân!” Một tiếng gọi gấp rút đột nhiên truyền đến, bóng áo nâu vàng của thám báo vội vã chạy đến, người nọ vừa chạy vừa hô to: “Quân Hạ đã qua khỏi núi Hạ Lan, đang dùng hết tốc độ hành quân về phía cửa khẩu Xích Nguyên. Hai vạn khinh kỵ binh* đi trước, theo sau là số lớn kỵ binh mang giáp và bộ binh, cũng không rõ là có bao nhiêu người. Đại nhân, bọn họ đã giết hơn mười mấy tiểu đội quân Bắc Yến đóng ở trạm phòng đầu tiên, cũng phát hiện ra thám báo của chúng ta, hiện tại càng tăng thêm tốc độ, đã vượt qua phòng tuyến đầu tiên rồi!”
*’Khinh kỵ binh’ khác với kỵ binh mang giáp, khinh kỵ binh không mang giáp nặng, tốc độ nhanh nên thường nằm trong đội tiên phong tấn công. Còn kỵ binh mặc giáp thường dùng để phòng thủ.
Đội ngũ nhất thời xôn xao kinh hoảng, tốc độ của địch nhanh như vậy sao? Hai vạn khinh kỵ binh, vô số kỵ binh mang giáp cộng thêm gần mười vạn bộ binh, quân số đáng sợ như vậy, nếu hai bên chạm trán ngay tại đây, đối phương có thể giết đội quân của Tây Nam trấn phủ sứ chết không kịp kêu thảm một tiếng.
“Đại nhân.” Cát Tề cau mày nói: “Giữ được núi xanh thì lo gì…”
“Đại nhân! Nhìn kìa!” Một tiểu binh đột nhiên kêu lên, khiếp sợ chỉ về phía thành Xích Độ.
Tất cả lập tức quay đầu nhìn, chỉ thấy trên tường thành cao cao chợt xuất hiện một lá cờ trắng hình hỏa vân đang tung bay. Cùng một lúc, trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, cánh cổng sắt nặng nề của thành Xích Độ chậm rãi chuyển động.
Cửa thành Xích Độ đã mở!
Các binh sĩ mừng rỡ hoan hô tung trời. Sở Kiều thở ra một hơi dài rồi đột nhiên vung roi thúc ngựa tiến lên, cao giọng nói: “Vào thành!”
Ngay sau khi cửa thành được đóng kín, góc cuối bình nguyên chợt xuất hiện một đường đen. Xa xa vọng lại tiếng rầm rập hành quân vang dội như tiếng sấm rền cùng tiếng nước lũ cuồn cuộn của sông Xích Thủy.
“Các ngươi là ai? Khụ khụ, ta là thành thủ của thành Xích Độ, là quan tam phẩm do Yến thế tử tự mình, khụ khụ… tự mình sắc phong, được thăng chức học sĩ nhất đẳng ngay trước đại điện từ năm 748… giữa ban ngày ban mặt, sao các ngươi dám tùy tiện vô lễ như vậy với ta, khụ khụ…” Một lão già khoảng sáu bảy chục tuổi hùng hổ hét lớn, vừa hét vừa ho khan kịch liệt.
Quan bào trên người lão bị binh lính túm nhăn nhúm, mũ quan lệch sang một bên, giày dưới chân chỉ còn một chiếc, chiếc còn lại bị kéo lê dưới đất. Lão đang bị hai binh sĩ của Tây Nam trấn phủ sứ áp giải ở hai bên nên không thể hành động tùy ý. Mà điều làm cho Sở Kiều thất vọng nhất chính là, bên cạnh lão rõ ràng có mười mấy tên lính canh giữ cổng thành, nhưng từ đầu đến giờ những người này lại không hề nhúc nhích mà chỉ sợ sệt đứng chụm một chỗ, bộ dáng như hận chẳng thể lột quân phục xuống chạy mất, không hề có bất kỳ ý chí chiến đấu nào.
Giao thành trì có vị trí chiến lược quan trọng như vậy cho một đám người vô tích sự nhường này… dù biết nếu không phải vậy thì còn lâu bọn họ mới có thể vào thành, nhưng Sở Kiều vẫn cảm thấy trong lòng như có lửa.
“Đại nhân, mạt tướng may mắn không làm nhục mệnh!” Hạ Tiêu tiến lên quỳ xuống trước mặt Sở Kiều, nói giọng vang vang. Quân phục xanh đậm trên người hắn nhuốm một mảng lớn máu đen, cho thấy bọn họ cũng không hẳn là không gặp chút trở ngại nào.
Sở Kiều đưa tay đỡ Hạ Tiêu dậy, cất giọng có hơi phiền muộn nhẹ nhàng nói: “Hạ thống lĩnh, nếu Bắc Yến có thể tránh được kiếp này thì công đầu chính là của ngươi.”
“Ta, ta là trưởng lão hàng thứ 48 của Đại Đồng Hành, khụ khụ… là nòng cốt của Bắc Yến đã hơn ba mươi ba năm. Hiện giờ, nhiều tướng lĩnh trong quân đều là đệ tử của ta, khụ khụ… các ngươi dám đối xử với ta như vậy, nhất định sẽ bị…”
“Câm miệng!” Giọng nữ băng lãnh đột nhiên truyền đến, Sở Kiều chậm rãi tiến lên, lạnh lùng đưa mắt nhìn lão thành thủ của Xích Độ.
Thiếu nữ còn rất trẻ nhưng ánh mắt lại tràn đầy vẻ uy nghiêm cùng sự sắc bén, dưới cái nhìn chăm chú của nàng, lão thành thủ bất giác nhỏ giọng dần, nhưng sau đó lão cũng lập tức nhận ra làm vậy thực mất thể diện nên liền lớn gan lầm bầm thêm một câu: “Đại Đồng Hành nhất định sẽ xử trí đám nghịch tặc các ngươi!”
Bảy ngàn quân nhân mạnh mẽ xông vào đã chấn động toàn thành. Nam nữ già trẻ khắp thành đều ra khỏi nhà, tụ tập đứng ở xa xa nhìn sang.
Sở Kiều lạnh lùng cười một tiếng, túm lấy cổ áo lão thành thủ rồi xoay người kéo lão đi lên tường thành.
“Á! Ngươi muốn làm gì?” Lão thành thủ già cả bị lôi đi đột ngột nên nhất thời lảo đảo suýt nữa đã ngã vật ra trên đất, thất thanh hét lên như heo bị chọc tiếng: “Đồ ngông cuồng to gan! Sao ngươi dám vô lễ với ta như vậy? Ta là trưởng lão hàng thứ 48, gia nhập hội đã hơn ba mươi ba năm, có đệ tử là tướng lĩnh trong quân… khụ khụ… ta còn là học sĩ nhất đẳng, nắm giữ mười hai phiếu trong hội đồng phán quyết của Đại Đồng Hành. Ngươi tự tác nuôi binh, lừa gạt đồng liêu, ta sẽ báo cho hội đồng phán quyết xử trí ngươi, khiến ngươi phải lưu vong, sẽ tước đoạt quân quyền của ngươi, tịch thu nhà cửa ngươi. Ta sẽ…”
Tràng lải nhải của lão thành thủ đột nhiên ngừng bặt, giống tiếng kèn sona* đang giòn giã thì người thổi bất chợt bị tắt hơi.
*Kèn sona:
http://i298.photobucket.com/albums/mm275/Phuongduong/Nhac%20cu%20hoi/so4.jpg
Thiếu nữ cùng lão thành thủ lưng gù đứng trên tường thành cao chót vót, gió mạnh thổi tung vạt quân phục quân nhân Bắc Yến cùng tóc hai bên thái dương của bọn họ. Hai người không ai nói gì, chỉ đứng yên nhìn chằm chằm về một hướng.
Quan binh thành Xích Độ và dân chúng cảm thấy kỳ quái khi thấy hai người họ bất động như vậy, có người tò mò bò lên tường thành, vừa đứng lên thì nhất thời kinh ngạc đến nói không nên lời. Dần dần, càng lúc càng thêm nhiều người bò lên, một, hai, ba.. mười, trăm rồi đến cả ngàn người đứng đầy trên tường thành. Nhãn thần tất cả đều dại ra, mặt đầy vẻ hoảng sợ, cảm giác tuyệt vọng lan tràn, hơi thở của tử thần như chưa bao giờ gần đến như vậy.
Trời chiều rực lửa rọi ánh sáng đỏ như máu lên vạn vật, như hòa làm một với hỏa vân hoa nở rộ khắp bình nguyên Hỏa Lôi phủ tuyết. Trong màn gió tuyết mù mịt là hình ảnh của quân đội nghìn nghịt như thủy triều, trường thương cao vút, chiến đao sáng loáng, tiếng vó ngựa mạnh mẽ và quân kỳ tung bay trải dài ngút tầm mắt. Quang cảnh trước mắt như đột nhiên đẩy người xem vào trong ác mộng không lối thoát, kỵ binh hùng dũng kéo dài hơn mười dặm, sát khí đằng đằng, cung thủ xếp lớp như rừng, giáp binh bước đi rầm rập, phía sau còn có bộ binh nhiều đếm không xuể, binh lính hậu phương cùng xe ngựa rồng rắn…
Như một trận diễu binh long trọng, tựa như tất cả binh chủng tinh nhuệ của Đại Hạ đều đã được điều đến. Đám quan binh của thành Xích Độ ngây người, dân chúng cũng ngây người, ngay cả binh sĩ Tây Nam trấn phủ sứ đã sớm chuẩn bị tinh thần từ trước cũng phải ngây người. Chỉ trong thời khắc này, bọn họ mới chợt ý thức được kẻ địch mình phải đối diện đáng sợ đến mức nào. Đại Hạ chiếm lĩnh phía Hồng Xuyên suốt ba trăm năm, lấn áp Biện Đường, Hoài Tống và cả phía Nam biển Đông để đứng đầu đại lục tròn ba trăm năm, thế lực mà bọn họ tích lũy được sao có thể bị lung lay chỉ bởi một trận ở thành Chân Hoàng?
Hiện tại, con rồng đang ngủ yên bị chọc giận rốt cuộc đã tỉnh dậy, bắt đầu giương vuốt khè lửa tiêu diệt tất cả những ai từng khiêu khích uy quyền của nó.
“Nếu như ngươi có thể còn sống sau trận này…” Sở Kiều bình tĩnh xoay qua nhìn lão thành thủ, nói một cách kiên định: “Thì ta sẽ tiếp nhận mọi phán xét của ngươi.”
Lão thành thủ mềm chân ngồi *phịch* xuống trên mặt đất, Sở Kiều cũng không buồn nhìn lão thêm một cái đã xoay người đi tới quảng trường giữa thành. Dọc theo đường đi, tất cả mọi người đều tự giác tránh đường, gió mạnh thổi tung mái tóc dài cùng vạt áo choàng của nàng, nhìn như cánh ưng sắc bén đang xòe cánh chuẩn bị bay vút lên cao. Thân hình cao thon của thiếu nữ tỏa ra anh khí bức người, nàng ngẩng đầu ưỡn ngực ung dung đứng giữa quảng trường rộng lớn, đưa ánh mắt sắc bén nhìn về phía đám đông.
Đám đông lộ vẻ lo âu như bầy thỏ đang sợ hãi không biết phải trốn vào đâu trước sự uy hiếp của đàn sói. Ánh mắt như vậy, Sở Kiều đã từng nhìn thấy rất nhiều lần. Ở Trung Đông, ở Châu Phi, trong bạo loạn ở Tam Giác Vàng thời hiện đại, cũng như qua vô số chiến trận ở thời đại này, nàng đã chứng kiến không biết bao nhiêu con người phải trôi dạt không nơi nương tựa vì lửa chiến tranh. Tại giờ khắc này, Sở Kiều không biết phải định nghĩa bản thân là gì, là thần thánh giải phóng nô lệ hay là người mang đến họa hủy diệt? Nhưng cho dù là gì đi nữa thì nàng cũng đã không còn đường lui, trước mắt chỉ có thể tiếp tục chiến đấu mà thôi!
“Hỡi các binh sĩ cùng bá tính thành Xích Độ, ta là Sở Kiều, là thuộc hạ của Yến Tuân điện hạ, là tổng tham mưu của đại bản doanh ở Bắc Sóc. Hiện tại, ta có lời muốn nói với tất cả mọi người!” Giọng nói trong trẻo mà bền bỉ của thiếu nữ vang vọng đến bốn phía.
Tất cả mọi người đồng loạt ngẩng đầu lên nhìn về phía nàng. Trong tình hình hiện giờ, dân chúng cần một thống soái quyết đoán để có thể dựa vào, và Sở Kiều chính là người có thân phận phù hợp nhất.
Trên quảng trường, thiếu nữ đứng thẳng lưng, cất giọng lanh lảnh: “Các tướng sĩ, chúng bá tính, như các ngươi tận mắt chứng kiến, hiện tại tình hình đang hết sức nguy ngập. Quân Hạ đã vòng qua núi Hạ Lan, từ cửa khẩu Xích Nguyên tập kích chúng ta. Bọn họ binh cường tướng mạnh, trang bị đầy đủ, phụng lệnh Hạ hoàng vượt qua vạn dặm đến tận nơi này chỉ với một mục đích: đó chính là giết sạch chúng ta!”
Lời vừa nói ra như một quả bom ném thẳng vào đám đông, tiếng huyên náo nhất thời nổ ra. Tất cả thất kinh nhìn về phía thiếu nữ, có tiếng nữ nhân bật khóc, trẻ con tuy không hiểu chuyện nhưng lại nhạy cảm nhận thấy sự bất an trong không khí nên cũng khóc òa, không gian nhất thời tràn ngập cảm xúc tuyệt vọng. Tầng trời u ám, ráng chiều đỏ lửa đã bị mây đen che khuất, gió rét buốt rít vù vù như muốn thổi tắt hy vọng cầu sinh của con người. Binh lính giương cao ngọn đuốc sáng rực nhưng vẫn không cách nào xua tan làn sương mù chết chóc trong không khí, không cách nào chiếu sáng đáy lòng người nơi này.
“Thế nhưng, các ngươi không chỉ có một mình!” Một giọng nói sắc bén đột nhiên cất cao.
Tất cả tiếng huyên náo hơi lắng xuống, mọi người ngơ ngác nhìn về phía người vừa lên tiếng. Thiếu nữ mặc quân phục đen tuyền, bên ngoài khoác áo lông rộng lớn, thoạt nhìn vô cùng mạnh mẽ và cơ trí.
Nàng ngẩng đầu lên, trầm giọng nói: “Cách đây trăm dặm chính là Bắc Sóc Quan kiên cố nhất Bắc Yến chúng ta, đó là nơi đóng quân của gần trăm vạn quân Bắc Yến được trang bị vũ khí tinh nhuệ cùng chiến mã mạnh mẽ nhất. Phía sau chúng ta chính là trạm phòng thủ của Lâm Thành, mười vạn binh của Vũ cô nương đã sẵn sàng tương trợ bất cứ lúc nào. Còn vương của chúng ta, Yến Tuân điện hạ cũng rất nhanh sẽ dẫn ba mươi vạn binh từ Mỹ Lâm Quan trở về. Khó khăn chỉ là tạm thời, chỉ cần chúng ta ngoan cường chống đỡ cho qua lúc này, sau đó thắng lợi sẽ thuộc về chúng ta!”
Toàn trường im lặng như tờ, không người nào hưởng ứng nhưng cũng không ai phản đối. Cuồng phong tạt lên mặt Sở Kiều, bông tuyết bay bay khiến thân ảnh nàng như mờ như ảo.
Thiếu nữ kiên định giơ nắm đấm lên, lớn tiếng nói: “Tám năm trước, vó ngựa Đại Hạ đã giày xéo quê hương của chúng ta, thiêu rụi nhà cửa của chúng ta, lăng nhục vợ và con gái của chúng ta, chém đầu cha mẹ chúng ta, tinh binh Bắc Yến đều chôn thây trên bình nguyên Hỏa Lôi. Bắt đầu từ lúc ấy, con dân Bắc Yến chịu nô dịch ròng rã tám năm trời. Đám quý tộc thế gia có thể tùy ý giết hại chúng ta, có thể tùy ý cướp bóc gia súc và lương thực của chúng ta. Chúng ta liều chết chống cự nhưng vẫn không thành! Hiện nay, điện hạ đã khôi phục tự do cho Bắc Yến, vì cái gì? Chính là vì để người nghèo có áo mặc, có mái nhà che đầu, cho cơm ăn. Nhưng Đại Hạ lại không cam tâm, không bằng lòng ngồi yên nhìn tôn nghiêm của mình bị chà đạp, cho nên bọn họ lại muốn lấy lại quyền nô dịch chúng ta, muốn dùng máu tươi bắt chúng ta phải khuất phục. Hỡi các bá tính, chúng ta không phải muốn làm phản, chúng ta chỉ muốn sống! Đứng lên để sống hay quỳ rồi chết? Nên khúm núm liếm ngón chân kẻ khác hay cầm lấy đao thương chiến đấu bảo vệ nhà cửa, bảo vệ quê hương của chính mình?”
“Chúng ta muốn sống!” Trong đám đông chợt có người hét lên, ngay sau đó, mãnh liệt như ngọn lửa lan trên thảo nguyên đầy cỏ khô, ngàn vạn âm thanh thi nhau vang lên như thủy triều ào đến, “Chúng ta muốn sống! Giết sạch chó Hạ!”
“Ta đại diện đại bản doanh ở Bắc Sóc đến cứu các người. Hiện tại ta sẽ chính thức tiếp quản binh quyền ở Xích Độ, tất cả quan binh trong thành phải nghe lệnh ta. Phụ nữ cùng trẻ em mau theo cửa Tây lập tức rời khỏi thành, nhanh chóng chạy đến Lâm Thành. Nam nhân trên mười lăm tuổi và dưới năm mươi tuổi đều ở lại, cùng nhau bảo vệ Xích Độ, bảo vệ Bắc Yến!”
“Bảo vệ Xích Độ! Bảo vệ Bắc Yến!” Tiếng hô kích động như muốn xuyên thủng màn nhĩ không ngừng vang lên.
Giữa quảng trường, Sở Kiều thẳng người đứng đó, nắm đấm bé nhỏ của nàng như có sức lực khổng lồ, ánh mắt kiên định sáng ngời nhưng khóe môi lại chậm rãi lộ ra vẻ bi thương rất nhạt.
Nàng biết, sang ngày mai, nơi này sẽ trở thành chiến trường đẫm máu, vô số gia đình sẽ tan vỡ, vô số người sẽ mất đi người thân, vĩnh viễn không thể gặp lại. Song, nàng đã không còn cách nào khác.
Sở Kiều chậm rãi ngẩng đầu lên, không muốn tiếp tục nhìn những khuôn mặt tràn đầy tự tin cùng hy vọng kia nữa.
Yến Tuân, huynh đang ở chân trời góc bể nào, khi nào mới trở lại? Ta cần có huynh kề vai chiến đấu…
…………………………………………………………………………………….
Dùng hai mươi vạn đại quân tập kích một thành nhỏ có không tới ba ngàn quân giữ thành, với Đại Hạ, chiến thắng quả thực đã nằm chắc trong tay. Nhưng sau khi áp sát thành Xích Độ, Triệu Dương vẫn không lập tức hạ lệnh công thành.
Nhìn thấy thành trì trước mặt vẫn ngoan cường bày trận phòng thủ, nam nhân chỉ khinh miệt cười cười, trong lòng lại hơi mừng thầm. Nếu thành Xích Độ đã có ý liều chết chống cự, vậy hắn cũng sẽ có lý do kéo dài thời gian chạy đến đánh bọc phía sau của Bắc Sóc Quan rồi. Như thế đối với hắn sẽ càng thêm lợi, cứ để Triệu Tề dẫn đám quân ngu xuẩn của Ba Đồ Cáp liều mạng với quân chủ lực của Bắc Yến trước đi đã.
Suy tính như thế cho nên Triệu Dương bắt đầu ra lệnh cho binh lính đào chiến hào, chế tác dụng cụ công thành, xây dựng bẫy rập, cũng ra vẻ chuẩn bị phòng thủ cùng lúc với tấn công.
Sứ giả của Tam hoàng tử Triệu Tề mấy lần vào doanh trướng của Triệu Dương thúc giục hắn mau tập kích địch để còn phối hợp bọc đánh đường lui của Bắc Sóc thì hắn chỉ ra vẻ kỳ quái, kinh ngạc hỏi lại: “Chẳng lẽ hiện giờ ta còn không phải là đang công thành sao?”
“Ý của thuộc hạ là nên đổi cách tấn công tích cực hơn một chút.” Đối mặt với vị hoàng tử danh vọng đang như diều gặp gió này, đốc quân mặt mũi đỏ bừng, mồ hôi lạnh đầy trán, dập đầu lắp bắp nói: “Đại quân của Tam điện hạ đã đã giao chiến với quân Bắc Yến rồi, Thập tứ điện hạ tới Bắc Sóc sớm bao nhiêu thì sẽ giảm thương vong cho quân Tây Nam được bấy nhiêu.”
“Vậy còn thương vong của quân Tây Bắc thì ai lo?” Triệu Dương đột nhiên đổi sắc mặt, chính trực nói: “Thân là tổng chỉ huy của một binh đoàn, trách nhiệm lớn nhất của ta chính là giành được thắng lợi với thương vong ít nhất. Đối với ta, mỗi một sinh mạng của quân Tây nam đều vô cùng quý giá, vì vậy, hiện tại dùng chiến lược công thành như này là vô cùng thích hợp. Nếu như ta khinh suất làm bừa, trúng phải mai phục của địch khiến quân Tây Bắc thương vong trầm trọng, làm chậm trễ kế hoạch tổng tiến công thì ai sẽ gánh vác trách nhiệm này? Chẳng lẽ là đốc quân đại nhân sao?”
Sau cùng, đốc quân cơ hồ là vừa rơi lệ vừa bò lên lưng ngựa chạy về với Triệu Tề.
Triệu Dương cười lạnh một tiếng rồi tựa người vào lưng ghế, thoáng nhìn địa đồ quân sự chằn chịt nét bút trên bàn rồi khẽ nhắm mắt lại, từ tốn lẩm bẩm: “Bắc Sóc, Lâm Thành, vực Thuần Vu, Dao Thủy, Mỹ Lâm Quan…”
…………………………………………………………………………………….
Dù không rõ vì sao Triệu Dương lại chần chừ không tấn công, nhưng trước mắt thì mỗi phút giây tranh thủ được đều là lễ vật trời ban đối với Sở Kiều. Công tác gia cố công cụ thủ thành, sắp xếp cho thường dân rút lui, chỉnh đốn tân binh vừa nhập ngũ, trù tính cho quan hệ tiến lùi giữa các tiểu đội đã khiến nàng bận đến tối tăm mặt mũi.
Sau khi màn đêm buông xuống, tiếng khóc trong thành đã dần nhỏ đi. Sở Kiều đi trên con đường cái vắng vẻ, gió lạnh lùa qua vạt áo khiến nàng chợt thấy hơi lạnh. Cát Tề nhanh chóng tiến lên phủ thêm áo lông cho nàng, Sở Kiều gật đầu rồi nhàn nhạt nói một tiếng ‘cảm ơn’.
Gió thổi khiến cửa của hàng quán hai bên đường kêu *kẽo kẹt*, vài chậu gỗ bị gió cuốn lăn lông lốc trên đường. Bốn phía là quang cảnh thê lương ảm đạm.
“Đại nhân, chúng ta không thắng được, có đúng không?”
Sở Kiều sửng sốt quay đầu lại thì thấy Cát Tề đang nhìn mình, bình thản mỉm cười nói: “Nếu đại nhân thật sự có lòng tin thì đã không cho tất cả dân chúng rời thành.”
Sở Kiều lẳng lặng quay đầu đi mà không nói lời nào. Không ai có dũng khí cùng cuồng vọng mà tự tin đến như vậy. Nàng từng là sĩ quan chỉ huy cao cấp chịu sự giáo dục thời hiện đại nên hiểu rõ hàm nghĩ của chiến tranh. Chuyện xoay chuyển tình thế một cách thần kỳ không phải là không cố, nhưng để được như thế thì cần đáp ứng điều kiện tối thiểu. Tuy không yêu cầu số lượng hay thực lực phải ngang nhau nhưng cũng không thể chênh lệch một mười.
Dùng chưa tới một vạn binh lực cùng thành nhỏ tồi tàn chống chọi với hai mươi vạn tinh binh, hơn nữa đối phương còn liên tục có tiếp viện, trận đánh như vậy, không ai có thể tự tin nắm chắc phần thắng về phía mình.
Nhưng cho dù vậy, Sở Kiều cũng không thể biểu lộ bất cứ suy nghĩ tiêu cực nào. Nàng là thủ lĩnh của bọn họ, là hy vọng của người nơi này, nếu như ngay cả nàng cũng không có lòng tin thì những người khác làm sao có thể tiếp tục kiên trì? Có điều, thời điểm bọn họ thoái lòng nản chí còn có thể trông vậy vào nàng? Còn nàng, nàng nên trông vậy vào ai bây giờ?
Sở Kiều lặng lẽ thở dài.
Bất chợt, phía trước đột nhiên xuất hiện một bóng đen thấp bé, Sở Kiều nhướng mày, Cát Tề đi sau lưng lập tức tiến lên chắn ở trước mặt nàng, trầm giọng quát lên: “Là ai?”
Binh lính cầm đuốc tiến lên, soi rõ đối diện là một đứa trẻ khoảng mười hai mười ba tuổi. Cậu bé mặc một cái áo ngắn, mi thanh mục tú, tay ôm bọc quần áo, mặt đỏ ửng vì lạnh nhưng vẫn quật cường đứng thẳng người lên.
Sở Kiều cau mày, hỏi: “Em là con cái nhà ai? Vì sao không theo đội ngũ rời thành?”
Đứa trẻ không đáp mà chỉ cúi đầu. Sở Kiều nhìn bộ dáng của cậu bé, đoán được tám phần cậu là vừa từ cửa Tây thành chạy về. Thấy đứa trẻ một mực không chịu mở miệng thì nàng cũng chẳng muốn để ý, xoay người chuẩn bị rời đi.
“Này! Mặc kệ ta thật sao?” Quả nhiên, đứa trẻ kia thấy Sở Kiều không để ý tới mình thì lập tức đuổi theo, nghi ngờ hỏi: “Không đuổi ta ra khỏi thành sao?”
Sở Kiều thản nhiên đáp: “Ngươi muốn chết hay muốn sống thì liên can gì tới ta? Việc ta phải lo đã đủ nhiều rồi, không rảnh để ý chuyện bao đồng.”
Đứa trẻ kia nhất thời sững người giống như vừa bị vũ nhục, ngay sau đó cậu liền lớn tiếng nói: “Ta năm nay đã mười lăm rồi! Có thể ở lại đầu quân!”
Sở Kiều nhìn cậu bé từ trên xuống dưới một lượt, vẻ mặt không đổi sắc chẳng nói một lời.
Đứa trẻ kia cũng biết lời mình nói không khớp với ngoài mặt nên vẫn cố chống chế: “Đừng nhìn ta nhỏ người mà xem thường, sức ta rất lớn đó!”
Sở Kiều vẫn không buồn để ý. Đứa trẻ kia sốt ruột chạy tới nhưng lại bị Cát Tề cản lại nên cậu chẳng thể làm gì khác ngoài việc nhảy loi choi, cố gắng giơ vén tay áo lên cho Sở Kiều nhìn thấy bắp tay của mình.
“Tại sao lại không đi?” Sở Kiều đột nhiên trầm giọng hỏi.
Cậu bé sửng sốt, khựng người lại, suy nghĩ một hồi mới lẩm bẩm: “Muội muội ta bị bệnh nên không thể đi.”
Trong lòng Sở Kiều nhất thời chùng xuống. Những năm vừa qua, chuyện như vậy nàng đã thấy rất nhiều, cũng từng nghĩ, cho dù phải đánh đổi nhiều mạng sống hơn cũng đáng. Phải xé bỏ cái cũ mới có thể thay được cái mới. Một dân tộc muốn giành được độc lập phải trả giá không ít. Nhiều năm sau, thế giới này sẽ vì hành động ngày hôm nay của nàng mà thay đổi, lúc ấy trẻ em sẽ không cần phải trôi dạt như vậy nữa, lúc ấy, dân chúng có lẽ không cần phải ăn bữa hôm lo bữa mai nữa. Chỉ thế thôi, cũng đủ rồi.
“Em tên là gì?”
“Ta tên Đỗ Cẩu Tử*.”
*Con chó họ Đỗ.
Sở Kiều nhíu mày, một đứa trẻ thanh tú như vậy sao lại có cái tên thô tục như thế?
“Cái tên này quá khó nghe, ta đặt cho em một cái tên khác nhé?”
Cậu bé suy nghĩ một chút rồi nói: “Cũng được, nhưng vẫn phải giữ họ Đỗ.”
Sở Kiều đứng dậy, mắt nhìn về nơi xa xăm, “Gọi là Bình An đi.”
Đỗ Bình An, Đỗ Bình An, hy vọng Bắc Yến sẽ thật sự có được bình an.
Sau nửa canh giờ, toàn thể quan binh của Tây Nam trấn phủ sứ tụ tập trên sân quân sự ở phía Tây thành, đuốc đốt sáng rực trời đêm, Sở Kiều đứng trên một bục gỗ cao vừa được dựng tạm thời, đưa ánh mắt sâu lắng nhìn các binh sĩ đã thề chết theo mình này, trầm giọng nói: “Chư vị, rất cảm kích sự tín nhiệm của mọi người dành cho ta. Cảm tạ đã sánh vai cùng ta chiến đấu từ lúc còn ở hoàng thành đến khắp bình nguyên Tây Bắc, cả ngoại thành Bắc Sóc. Cảm tạ vì đã tin tưởng ta đến như vậy. Nhưng hôm nay, mọi người đã theo ta vào trong thành để rồi bị đẩy vào trong tuyệt cảnh như này, ta thành thực xin lỗi.”
Sở Kiều chậm rãi hướng đám đông binh sĩ cúi người một cái thật thấp rồi mới đứng thẳng lưng, tiếp tục nói: “Ta không muốn lừa gạt mọi người, cho nên trước khi quyết chiến ta muốn nói cho các ngươi biết. Lần trước ta đã nói dối, chúng ta sẽ không có viện binh, thành Xích Độ sẽ không có bất kỳ trợ giúp nào. Chúng ta chỉ có thể đơn độc chiến đấu, sẽ không có ai đến cứu viện cho chúng ta.”
Đội ngũ nhất thời thảng thốt kêu lên, nhưng rất nhanh bọn họ đã khống chế được xúc động, vẫn chăm chú nhìn Sở Kiều mà không nói một lời.
“Quân đội của Đại Hạ được chia làm hai nhánh, tấn công phía mặt Đông của Bắc Sông là chủ quân khoảng hơn bốn mươi vạn, đó là chưa kể quân dự bị cùng hậu cần. Nhánh còn lại chính là hai mươi vạn tinh binh vòng qua núi Hạ Lan chuẩn bị đánh chiếm thành Xích Độ làm bàn đạp để công phá cửa khẩu Xích Nguyên, từ đó đánh sâu vào lãnh thổ Bắc Yến, hai mặt giáp công Bắc Sóc làm suy yếu hậu phương Bắc Yến, đồng thời đả kích lòng quân. Nếu thành Xích Độ bị thất thủ, trăm vạn quân dân ở Bắc Sóc sẽ không có đường thoát, kết cục chỉ có thể là chôn thây dưới sự tàn sát của quân Hạ. Khi ấy, binh lực của Bắc Yến sẽ bị tổn hao nặng nề, phân nửa lãnh thổ phía Đông sẽ rơi vào tay Đại Hạ. Mà Lâm Thành thân là phòng tuyến thứ hai dẫn vào Bắc Yến sẽ không thể chia binh đến giúp đỡ chúng ta. Huống chi, bọn họ có không tới mười vạn quân để bảo vệ núi Lạc Nhật và tiền tuyến Phong Hỏa, căn bản không có khả năng chi viện cho phía Đông. Còn binh đoàn số 2 do điện hạ thống lĩnh vẫn còn ở Mỹ Lâm Quan xa xôi, trong vòng năm ngày sẽ không thể nào trở về kịp.”
Ánh đuốc hắt lên khuôn mặt thanh tú của thiếu nữ, làm nổi bật sống lưng cao thẳng, hai chân thon dài cùng ánh mắt sáng ngời như sao của nàng.
Thiếu nữ trầm giọng nói tiếp: “Vì vậy, đây chính là một trận đánh hết sức gian nan, kẻ địch đông gấp hai mươi lần các ngươi, trong tương lai sẽ tăng thêm bao nhiêu còn chưa biết được. Nhưng chúng ta vẫn không thể lùi lại, một khi chúng ta lùi bước, đường lui của quân dân ở Bắc Sóc sẽ bị chặt đứt, bọn họ muốn chạy trốn cũng sẽ không có đường chạy. Sau lưng chúng ta chính là hơn triệu bá tính thường dân của núi Lạc Nhật. Không có chúng ta, gót sắt của Đại Hạ sẽ giày xéo bọn họ, phụ nữ trẻ em không ai có thể thoát thân. Khi đó Bắc Yến sẽ phải đối đầu với kiếp nạn diệt vong không thể tránh.”
Hốc mắt Sở Kiều đã đỏ ửng, sắc mặt có hơi kích động, nàng nói một cách nặng nề: “Các tướng sĩ của Tây Nam trấn phủ sứ, cho đến nay các ngươi vẫn bị người đời gọi là phản đồ, bậc cha chú của các ngươi từng phản bội Bắc Yến, từng chối bỏ huyết mạch cùng cố hương. Suốt tám năm, toàn bộ đại lục đều coi rẻ các ngươi, các ngươi chịu không ít phỉ báng cùng khinh thị. Chẳng ai nhớ được, chính các người đã từng trợ giúp thế tử thoát khỏi thành Chân Hoàng, chính các ngươi đã khiến hoàng thành lâm vào khủng hoảng cùng cực, chính các ngươi đã mấy chục lần ngoan cường đánh lui quân Tây Bắc hùng mạnh. Thế nhưng, danh xưng ‘phản đồ’ này vẫn gán chặt trên đầu các ngươi, không ai tin tưởng, không ai nguyện ý tiếp nhận các ngươi. Nhưng hiện tại đã khác, cơ hội đang ở trước mắt, chỉ gần cố chống chọi qua được trận này thì các ngươi chính là công thần của Bắc Yến, chính là anh hùng cho vạn dân kính ngưỡng!”
Ánh mắt chúng binh sĩ bắt đầu xuất hiện đốm lửa, cuồng phong gió giật, bão tuyết bay tán loạn trên không trung, bầu trời đêm tối mịt, bóng lưng thiếu nữ cao thẳng như một chiến thương cứng rắn, nàng hào hùng cao giọng nói: “Các chiến sĩ! Hãy cầm lấy đao thương của các ngươi, hãy theo ta bảo vệ Bắc Yến, bảo vệ phụ nữ trẻ em cùng người già tay không tấc sắt, dùng máu tươi rửa sạch nỗi nhục, giương cao quân kỳ của chúng ta, nâng cao danh tiếng của Tây Nam trấn phủ sứ! Tất nhiên, sẽ có người chết, sẽ có người không nhìn thấy được tuyết mùa đông năm tới, nhưng nhân dân sẽ cảm kích các ngươi, Bắc Yến sẽ nhớ kỹ các ngươi, tên của các ngươi sẽ được khắc vào bản chiến công của Bắc Yến, được đời sau tôn kính tế bái. Các chiến sĩ, ta sẽ cùng các ngươi cùng sinh cùng tử, chết cũng không vứt bỏ!”
“Cùng sinh cũng tử! Chết cũng không vứt bỏ!” Toàn bộ binh sĩ đột nhiên gầm vang, đồng loạt giơ cao hai tay, hốc mắt ai cũng đỏ ửng. Có người thậm chí còn kích động đến rơi lệ, nỗi uất ức hổ thẹn suốt tám năm như nham thạch dâng trào, tất cả đều cao giọng hét lên: “Bảo vệ Bắc Yến! Đại nhân vạn tuế!”
Tiếng hét hòa làm một với cuồng phong, cuốn thẳng lên trời cao!
Âm thanh đó vang dội đến tận đồng tuyết ngoài thành, Triệu Dương khoác áo lông chồn trắng như tuyết đứng đó, mắt khẽ nheo lại, khinh thường cười lạnh một tiếng.
Cũng đến lúc rồi, kéo dài thêm nữa thì e Triệu Tề sẽ trở mặt mất.
Nam nhân lạnh lùng nhìn về phía tường thành thấp bé, ngón tay khẽ bóp nát bông tuyết dính trên áo lông. Trong mắt hắn, đó không đáng gọi là một thành trì.
Triệu Dương liếc nhìn thành Xích Độ chìm trong màn đêm, quay sang tùy ý phân phó các tướng lĩnh bên cạnh: “Đi, phá sập tường thành chướng mắt kia cho ta.”
“Tuân lệnh!” Các tướng lĩnh đồng loạt đáp lời rồi xoay người rời đi. Binh lính nhận được lệnh liền lập tức cầm đao dàn trận.
Mặt đất chậm rãi truyền đến rung động rầm rập, đám lính cất tiếng hét vang dội: “Giết!”
Khẩu hiệu xung phong vang lên trong màn đêm khiến chim chóc trên cao đều giật mình. Trời đất tiêu điều, cỏ cây chỉ còn trơ cành, bão tuyết vẫn vần vũ không ngừng, bóng đêm càng lúc càng thâm trầm.