Mục lục
[Dịch]Hoàng Phi Sở Đặc Công Số 11 - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trên đại sảnh tầng hai, người Chiêm phủ ngồi thành một vòng, tất cả đều có mặt đầy đủ, ngay cả Ngũ tiểu thư Chiêm Tử Minh – người đã mang Sở Kiều và Lương Thiếu Khanh về – cũng phá lệ tham dự. Mặt nàng vẫn như cũ được phủ lụa trắng, che kín dung mạo tuyệt thế, một thân y phục tơ lụa xanh thẫm, ngực cao eo nhỏ, phong thái đoan trang trầm tĩnh.

Ba vị cô gia Chiêm gia ngồi cùng với thê tử mình ở hàng trên, tướng công của Đại tiểu thư Chiêm Tử Phương là Cố Công Ân có tướng mạo khá anh tuấn, mũi cao môi mỏng, đôi mắt hơi xếch nhưng vẻ mặt có chút lấm lét. Nhưng có lẽ là do ấn tượng đầu tiên không tốt nên hai người Sở Kiều và Lương Thiếu Khanh mới cảm thấy vậy, nhìn thế nào cũng không thích nổi người này. So với hắn, hai vị cô gia còn lại bình thường hơn rất nhiều, nhất là Tam cô gia Tiết Thiển thoạt nhìn có hơi nho nhã yếu ớt. Người này một thân trường bào lam nhạt bằng gấm thêu chỉ trắng, ngồi ở sau lưng Tam tiểu thư Chiêm Tử Thanh, mặt trắng nõn, thấy Sở Kiều chăm chú nhìn mình mặt liền đỏ lên, chỉ gượng cười một chút rồi luống cuống quay đầu đi, giống như không quen chào hỏi người xa lạ.

“Nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Cố Công Ân trầm giọng nói, lạnh lùng nhìn Sở Kiều, mặt lộ vẻ nghiêm nghị.

Sở Kiều lơ đễnh cười một cái, đáp: “Rất đơn giản, bọn họ gây sự với ta nên ta mới đánh cho bọn họ một trận. Có vậy thôi.”

“Nói hươu nói vượn!” Trần Song hét lớn, “Đại cô gia, là hắn tới gây sự với chúng ta trước. Mới sáng sớm, chúng ta còn chưa tỉnh ngủ thì làm sao đi chọc tới hắn?”

Gã vừa dứt lời thì mấy tên đồng bọn cũng cùng nhau kêu lên phụ họa. Sở Kiều nhăn trán, chậm rãi quay sang nhìn bọn họ, ánh mắt như hàn băng của nàng khiến bọn họ nhất thời lạnh sống lưng, nghẹn họng không dám mở miệng nói nữa.

Cố Công Ân xoay đầu lại, trầm giọng nói: “Ngươi nói sao?”

“Ta còn có thể nói gì?” Sở Kiều khẽ nhướng mày, “Lời đơm đặt hơn sự thật, Đại cô gia đã có lòng che chở thuộc hạ thì ta không còn lời nào để nói.”

“Miệng lưỡi lươn lẹo!” Chiêm Tử Phương lạnh giọng nói: “Không nói tới từ khi ngươi đến vẫn luôn gây chuyện, chỉ cần bằng thái độ vô lễ của ngươi thì đã đáng bị đánh một trận rồi.”

Nhị tiểu thư Chiêm Tử Quỳ nhân cơ hội nói thêm: “Ta quả thật kiến thức hạn hẹp quá rồi, bình sinh này là lần đầu tiên gặp phải nô tài ương ngạnh như vậy.”

Cố Công Ân nói: “Ngươi không còn lời để nói chứng tỏ ngươi đuối lý, lần này ta sẽ không dễ dàng bỏ qua cho ngươi nữa.”

Sở Kiều định cãi lại, cùng lắm thì bị đuổi đi chứ nàng chẳng chút e ngại đắc tội đám người quý tộc nhà giàu này, nhưng còn chưa mở miệng thì Lục tiểu thư Chiêm Tử Quân đứng bên cạnh Chiêm Tử Du đột nhiên lớn tiếng kêu lên: “Làm sao có thể tùy tiện định tội như vậy. Còn ngươi nữa, sao có thể không biện bạch cho bản thân một chút chứ?”

Sở Kiều sửng sốt, quay đầu sang thì thấy Lục tiểu thư nhanh chóng đỏ bừng mặt, tay xoắn chặt khăn tay như muốn vắt ra nước.

Nhị tiểu thư nghe vậy liền nhăn mày, khẽ nhếch khóe miệng, cười lạnh: “Lục muội thật có tâm địa Bồ Tát, quan tâm một nô bộc hạ đẳng như vậy. Khó trách năm đó Uyển Như di nương lại bỏ trốn cùng với một gã cầm sư (thầy dạy đàn) trong phủ, đúng là mẹ nào con nấy.”

Lục tiểu thư nghe nói thì ánh mắt nhất thời đỏ lên, run rẩy chỉ vào Chiêm Tử Quỳ, tức giận lắp bắp: “Tỷ… tỷ ngậm máu phun người!”

“Lục tiểu thư, ngàn vạn lần đừng để bị tên mặt trắng này mê hoặc!” Trần Song mặt mũi sưng húp nhưng vẫn không biết hối cải, “Tên mặt trắng này ra tay tàn độc, thừa dịp chúng ta còn đang ngủ đánh lén, thủ đoạn vô cùng hèn hạ.”

Đại tiểu thư Chiêm Tử Phương nhíu mi tâm, trầm giọng quát lớn với Lục tiểu thư: “Tử Quân câm miệng, một tiểu thư đại gia mà lại mắt đi mày lại với một gã nô tài, muội không biết thẹn sao?”

“Đại tiểu thư bao che khuyết điểm như vậy thì có coi là ‘mắt đi mày lại’ với nô tài không?”

“Ngươi nói cái gì?”

Sở Kiều lạnh lùng cười một tiếng, nhìn thấy Lục tiểu thư vành mắt ngậm nước đang dịu dàng nhìn mình chợt có cảm giác kỳ quặc muốn làm chuyện chính nghĩa, nàng đột nhiên tiến lên một bước, cười nhạt nói: “Ta nói cái gì Đại tiểu thư hẳn tự rõ, mà cho dù biết chắc cũng sẽ làm như không biết. Ta chỉ là một nô tài thấp bé không đáng chú ý nhưng lại có người nhiều lần khiêu khích. Đại cô gia, ngài có biết ta đánh nhau với Trần Song không vì cớ gì không?”

Cố Công Ân khẽ nhíu mày, hỏi: “Tại sao?”

Sở Kiều thần bí tiến lên một bước, cố ý thấp giọng nói: “Bởi vì ta biết là ai đã giết Thanh thúc lão quản gia.”

Lời vừa nói ra, bốn phía đều sợ hãi kinh ngạc.

Cố Công Ân trầm giọng nói: “Lúc ở trên boong thuyền khi đó không phải ngươi đã nói mình nhìn lầm rồi nói bậy hay sao?”

“Loại chuyện này làm sao có thể nói bậy?” Sở Kiều bày vẻ mặt thành khẩn, từ tốn nói: “Mí mắt Thanh thúc có dính máu, hốc mắt thâm đen, vẻ mặt dữ tợn, trên cổ tay có vết bầm, thương thế rõ ràng như vậy mà các vị này còn nói là ông ấy chết già. Chậc, khổ thân Thanh thúc, sống cả đời vì Chiêm gia mà lại có kết cục thê lương như vậy, thật khiến người khác thổn thức mà.”

Tất cả nghe vậy liền lập tức giận dữ, Cố Công Ân cố nén giận, lớn tiếng nói: “Vậy vì sao ban ngày ngươi không nói, hiện tại thi thể Thanh thúc đã được hỏa thiêu, chứng cứ không còn dĩ nhiên mặc ngươi nói xằng nói bậy!”

“Ta có nói bậy hay không thì thủ phạm là người rõ nhất, lúc ấy ta không nói ra là bởi vì định sau đó uy hiếp tìm chút bạc từ hắn, bằng không tại sao ta rời đi rồi mà còn đụng mặt Ngũ tiểu thư trong khi đường lớn như vậy?”

Lời vừa nói ra, tất cả nhất thời sững sờ, Lương Thiếu Khanh thì ngẩn ra, mặt chợt đỏ bừng, những hạ nhân khác cũng bàn tán xôn xao, không ngờ nàng làm chuyện bất chính mà còn có thể mạnh miệng nói ra một cách thẳng thừng như vậy.

Sở Kiều gật gù, nói: “Giữa khuya ngày đó ta từng đi ra ngoài tìm đồ ăn, chuyện này lão ca phòng bếp có thể làm chứng.”

Cố Công Ân hỏi rõ tên nam nhân từng đưa cơm cho Sở Kiều và Lương Thiếu Khanh rồi phái người mang hắn vào trong khoang thuyền.

Nam nhân trung niên lắp bắp thành thật xác nhận: “Vị tiểu ca này đúng là có đi ra ngoài đêm hôm đo, chính nô tài đích thân đưa thức ăn cho hắn.”

“Trên đường trở về nghe thấy chỗ phòng Thanh thúc có tiếng động, ta cảm thấy kỳ quái nên cố ý qua đó xem một chút. Ai ngờ còn chưa đi đến cửa thì nhìn thấy Trần Song từ bên trong đi ra. Gặp ta hắn tựa hồ rất kinh hoảng, ta hỏi hắn muộn như thế còn làm gì ở nơi này thì hắn nói Thanh thúc tìm hắn có việc. Lúc ấy ta cũng không có hoài nghi, cho đến sáng hôm sau mới hiểu được hắn vốn không phải bị Thanh thúc gọi tới, hắn chính là đầu sỏ giết hại Thanh thúc.” Sở Kiều đột nhiên chỉ tay về phía Trần Song, lớn tiếng rành rọt nói.

Trần Song kinh hãi, vội vàng khỏa lấp: “Ngươi ngậm máu phun người! Thiếu chủ, Đại tiểu thư, Nhị tiểu thư, Đại cô gia, tiểu nhân có gan lớn như trời cũng ngàn vạn lần không dám mưu hại Thanh thúc! Tiểu tử này nói xằng nói bậy, xin các chủ nhân làm chủ cho tiểu nhân!”

Cố Công Ân lộ vẻ u ám, trầm giọng nói: “Ngươi nói Trần Song chính là người giết chết Thanh thúc, chứng cớ đâu?”

Sở Kiều vô tội nhún vai, “Vốn là có, đáng tiếc hiện tại không có.”

“Vậy rốt cuộc là có hay không?”

“Bởi ta đã xác định là Trần Song giết chết Thanh thúc nên có chú ý nhiều hơn một chút, nhìn thấy dưới móng tay có dính da, cái này chứng minh Thanh thúc trước khi chết đã giãy giụa khiến hắn bị thương. Chỉ cần bảo Trần Song cởi áo xuống, nhìn xem có vết thương hay không thì biết ngay liệu hắn có phải là hung thủ không.”

Trần Song nghe vậy nhất thời hoảng loạn, ai cũng nhìn thấy chỗ ống tay áo bị xé của hắn còn có thể nhìn thấy vết trầy còn rỉ máu. Hắn thất kinh hô lên: “Vết thương này là do ngươi vừa mới cào ta, vẫn còn chảy máu đây này! Ngươi không được vu oan hãm hại người vô tội!”

“Ồ!” Sở Kiều lúc này làm như vỡ lẽ kêu to: “Thì ra đây mới chính là mục đích của ngươi, khó trách khi ta tìm ngươi đòi tiền thì ngươi lại bảo ta sáng nay tới đây tìm mấy người các ngươi.”

“Ngươi tới tìm ta đòi tiền khi nào?”

“Còn không thừa nhận? Tối hôm qua ta gặp ngươi ở trên boong thuyền, có nói chỉ cần ngươi chịu cho ta một khoản tiền thì ba ngày sau ta sẽ rời khỏi Chiêm phủ, giữ chuyện này trong bụng vĩnh viễn cũng không nói ra. Lúc đó ngươi cũng đã đáp ứng, còn bảo ta sáng ngày thứ hai tới khoang dưới lấy tiền. Trần đại ca tuổi còn trẻ mà trí nhớ kém vậy sao?”

Trần Song lập tức quát lạnh một tiếng, cả giận nói: “Ngươi nói hươu nói vượn! Ta cho Thu Đào gọi ngươi tới khoang dưới chính là muốn đánh hội đồng tẩn ngươi một trận, liên quan gì tới chuyện tiền bạc. Thiếu chủ không tin có thể hỏi Thu Đào!”

Lời vừa nói ra, trong đại sảnh nhất thời vang lên một loạt tiếng hít vào, mắt Cố Công Ân cũng trở nên đen kịt.

Sở Kiều tinh ranh cười một tiếng, thoải mái nói: “Trần đại ca, lúc nãy không phải ngươi nói ta chính là thừa dịp các ngươi còn chưa rời giường mà đến đánh lén sao? Sao vậy, thêu dệt nhiều chuyện quá nên đã quên mất rồi sao?”

Trần Song ngỡ ngàng nhìn quanh, thấy Cố Công Ân cũng không nhìn hắn lấy một cái thì nhất thời tuyệt vọng, hung hăng lao về phía Sở Kiều, giận dữ kêu lên: “Đồ khốn khiếp! Dám gạt ta! Ta giết ngươi!”

Nhưng hắn còn chưa chạy được hai bước thì đã bị một hộ vệ bắt lại.

“Mang hắn xuống, ba ngày sau, thuyền vừa cập bờ thì lập tức trục xuất hắn.” Chiêm Tử Du cất giọng vô cùng bình tĩnh, nhận lấy khăn từ tay tiểu đồng sau lưng lau sạch tay, sau đó ngẩng đầu lên, nhàn nhạt nói: “Phạt tất cả nhạ nhân tham gia đánh nhau hai tháng tiền công, nô lệ phạt hai mươi roi. Chuyện kết thúc ở đây.”

“Vậy hắn cũng phải chịu phạt.” Chiêm Tử Phương đột nhiên đứng dậy, chỉ vào Sở Kiều nói: “Hắn cũng là nô lệ tham gia gây chuyện!”

“Đại tỷ, có đạo lý trừng phạt kẻ cướp trộm đồ nhưng chưa bao giờ nghe nói cả người bị giật đồ cũng phải chịu phạt. Hơn ba mươi người âm thầm vây đánh một người mà còn có người bênh vực, vẫn ngại không đủ xấu mặt sao?” Một giọng nói nhu hòa đột nhiên vang lên, Ngũ tiểu thư Chiêm Tử Minh từ tốn đứng dậy, ống tay áo mềm mại như nước, phong tư yểu điệu, thần thái toát tục.

Chiêm Tử Phương dám phản bác Chiêm Tử Du nhưng lại ngượng ngùng không dám nói nửa lời với vị Ngũ tiểu thư này.

“Ồn ào cả buổi sáng cũng đã đủ rồi.” Chiêm Tử Du mỉm cười phất tay ra hiệu cho tiểu đồng phía sau đẩy xe lăn.

Trước khi rời đi hắn còn bỏ lại một câu: “Chiêm gia xuất thân từ Biện Đường, mặc dù không có thói quen tùy ý chém giết nô lệ, nhưng nếu có người dám tiếp tục gây chuyện thì cũng đừng trách ta không nể tình.”

Cửa khoang thuyền chậm rãi đóng lại, đám đông vẫn đứng yên tại chỗ, nhất thời không có ai lên tiếng đánh tan cục diện bế tắc này.

“Ngươi, theo ta ra ngoài.” Lục tiểu thư đỏ mặt chỉ Sở Kiều, nhỏ giọng kêu.

Sở Kiều cũng không muốn đứng đây bị đám người kia ngó chằm chằm nên tự nhiên gật đầu đáp ứng rồi xoay người đi ra ngoài, cũng không quên thuận tay lôi theo Lương Thiếu Khanh vẫn còn ngây người ở một góc.

Nắng trưa chói mắt, mũi thuyền thấp thoáng bóng người đang ra sức căng buồm, núi cao trùng điệp hai bên bờ sông, bầu trời thăm thẳm một màu lam, sóng trắng cuồn cuộn, chim bay là đà trên mặt sông cất tiếng kêu vang, quang cảnh gấm vóc vô cùng tươi đẹp. Sở Kiều đứng ở đầu thuyền, y phục hạ nhân trên người không hề làm giảm đi vẻ tuấn tú cùng ánh mắt hiên ngang của nàng. Tuy nàng nhìn có vẻ vô cùng nhỏ bé khi đứng cạnh mấy người Yến Tuân và Gia Cát Nguyệt, nhưng so với các thiếu nữ cùng lứa thì Sở Kiều lại cao hơn nửa cái đầu, cho nên Lục tiểu thư Chiêm phủ cũng chỉ đứng tới lỗ tai nàng.

Chiêm Tử Quân ngẩng đầu lên mỉm cười nhìn Sở Kiều, hai gò má hơi ửng đỏ, nàng nhỏ giọng nói: “Vừa rồi, đa tạ huynh.”

Sở Kiều cung kính đáp lễ, nói: “Tiểu thư quá lời, ta chỉ là một nô tài, nhận không nổi hai chữ tạ ơn này. Huống chi tiểu thư cũng là bất bình giùm ta, phải là ta cám ơn tiểu thư mới đúng.”

“Ta cho tới giờ cũng không có xem huynh là nô lệ.” Lục tiểu thư vội vàng khoát tay, duyên dáng lắc đầu nói: “Lần đầu tiên nhìn thấy huynh thì ta đã cảm thấy huynh không giống với mấy người khác. Huynh nhất định là gặp phải biến cố rất lớn nên mới phải lưu lạc tới tình trạng này.”

Sở Kiều khẽ mỉm cười, cũng không ngờ vị tiểu thư phú gia này lại thuần lương như vậy. Vừa lúc này chợt có một con thủy điểu bay ngang qua bầu trời, có người giương cung bắn khiến con chim kia hoảng sợ, vội chao cánh tránh né. Mũi tên sượt qua cánh nó khiến vài chiếc lông chim trắng đung đưa rơi xuống, một chiếc vừa vặn rơi trên tóc Chiêm Tử Quân. Sở Kiều tự nhiên đưa tay lấy lông chim xuống đưa đến trước mặt nàng, cười nói: “Tiểu thư tâm địa thiện lương, tướng mạo xuất chúng, cái gọi là ‘chim sa cá lặn’ có lẽ cũng chỉ thế mà thôi.”

Thả lông chim xuống đất, Sở Kiều thi lễ với Chiêm Tử Quân, nói: “Ta còn có việc phải đi về trước, nơi này gió lớn, tiểu thư chỉ nên đứng một lúc thôi, sớm trở về trong khoang thuyền thì hơn.”

Chiêm Tử Quân năm nay mới vừa mười lăm, dung mạo dịu dàng như một đóa sen chớm nở. Nàng đứng yên tại chỗ sững sờ nhìn thân ảnh dần biến mất của Sở Kiều, thẫn thờ hồi lâu. Một trận gió ào đến thổi tung vạt váy của thiếu nữ, nàng chậm rãi ngồi xổm xuống, nhìn quanh không có ai thì đưa tay nhặt chiếc lông vũ kia bỏ vào trong ngực, sau đó vội vàng đứng dậy, mặt đỏ bừng như vừa làm chuyện xấu.

Hai bờ sông đồng lúa xanh rì, mỗi lần có gió thổi qua là như có muôn ngàn tầng sóng uốn lượn, nông dân xắn quần đang khom lưng bận rộn chăm lúa, nhìn xa xa thấy thuyền lớn thì rối rít đứng dậy nhìn theo, quơ tay múa chân chào đón, còn vui vẻ cười thành tiếng.

Sở Kiều đứng trước cửa khoang thuyền nhìn những bá tánh thường dân kia, nàng khẽ cong khóe miệng, trong mắt một vẻ dịu dàng như ánh trăng rằm. Nàng đưa tay vịn cột buồm, chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn trời, gió nhẹ nghịch ngợm hất tóc ở thái dương quét qua mặt mặt, cảm giác nhột nhột.

Trong lúc bất chợt, nàng lại cảm thấy có chút yêu thích cuộc sống đơn giản như thế

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK