Nắng sau giờ Ngọ (sau 1h chiều) vô cùng chói chang, vừa qua bão tuyết nên không khí càng thêm trong trẻo, Yến Tuân ngồi trong thư phòng cẩn thận xem văn thư vừa được đưa đến. Tiểu thư đồng Phong Trí đã ba lần xin vào đưa cơm đều bị hộ vệ A Tinh đuổi ra, chỉ đành tủi thân đứng chờ ngoài cửa.
Gió thổi nhè nhẹ, lư hương trên thư án tỏa hương chập chờn, bất chợt có một hương vị thanh tân truyền đến, không phải là mùi son phấn trong cung, không phải là mùi của huân hương Lan Thảo trong biệt việt Oanh Ca, không phải là mùi trúc xanh, mùi hương này có lẫn mùi của cát vàng cùng bùn đất, thậm chí còn có cả khí tức của đao phong bén nhọn.
Yến Tuân nhướng mày, ngẩng đầu lên, nhìn thấy người vừa đến ánh mắt liền trở nên nhu hòa, muốn lên tiếng nhưng lại có chút buồn cười. Hắn nghiêng mặt sang một bên muốn nhịn, nhưng khóe môi bất giác lại dần dần cong lên.
“Huynh cười đủ chưa?” Người vừa đến bất quá chỉ khoảng mười lăm mười sáu tuổi, bộ dạng của một thiếu niên trẻ tuổi, da dẻ trắng nõn, tròng mắt như nước, một thân khôi giáp xanh bóng lộ anh khí bừng bừng.
Người nọ tựa vào trên khung cửa, hai tay khoanh trước ngực, đôi mắt sáng ngời chứa ý cười nhưng vẫn cố chấp quật cường nói: “Bên ngoài rất lạnh.”
“Trở về lúc nào?” Thanh âm Yến Tuân ôn nhu như nước, tất cả nhuệ khí trên người tựa hồ tan mất trong nháy mắt, hắn nhìn ánh mắt vui vẻ ấm áp của thiếu niên trước cửa, nhẹ nhàng cười một tiếng.
Thiếu niên cũng cười, nghiêng đầu đáp: “Vừa mới thôi.”
“Vậy sao không vào đi?”
Thiếu niên bĩu môi, khinh thường hếch cằm, “Có người đã nói, đại sự lớn đến cỡ nào cũng không cho ai vào.”
Yến Tuân gật đầu, “Vậy sao? Ta đã nói như vậy mà bọn họ vẫn còn cho người vào, thật đáng chết.”
“Ta đây không phải vẫn còn đứng ở cửa sao?” Thiếu niên nhướng mày, “Đâu dám phá vỡ quy củ của Yến thế tử.”
Yến Tuân vừa muốn mở miệng thì tiểu thư đồng Phong Trí đang bưng hộp thức ăn ở phía sau thiếu niên rốt cuộc không nhịn được nói: “Thế tử, Sở thiếu gia, xin hai người cũng đừng lời qua tiếng lại nữa có được không? Cơm này nô tài đã dặn phòng bếp hâm nóng hơn mười lần rồi đó, làm gì làm thì cũng ăn một ít trước đi.”
“Được rồi.” Thiếu niên đưa tay nhấc hộp thức ăn lên, cất chân bước vào, cười híp mắt nói: “Nể mặt Phong Trí vậy.”
Tiểu thư đồng lau mồ hôi, sau đó lập tức lui ra ngoài. Yến Tuân từ sau thư án đứng dậy, tiến đến cởi áo choàng cho thiếu niên đặt xuống trên ghế rồi mới xoay người lại ngồi ở trước bàn. Nhìn thiếu niên lần lượt đem từng dĩa đồ ăn đặt lên bàn, hắn mới nhắm mắt hít vào một cái, say mê nói: “Thơm quá, vừa rồi sao ta không ngửi thấy nhỉ?”
“Lỗ mũi của huynh vô dụng rồi, ta không trở lại thì huynh sẽ chết đói.”
Bới một chén cơm cho Yến Tuân xong, thiếu niên của trực tiếp ngồi xuống bên cạnh hắn, ăn từng đũa lớn, “Vẫn là Vũ cô làm cơm ngon nhất.”
Sắc mặt Yến Tuân khẽ biến, ẩn ẩn hiện ra một tia đau lòng, hắn cúi đầu nhìn thiếu niên, nhẹ giọng nói: “Trên đường rất cực khổ sao?”
“Vẫn tốt.” Thiếu niên lắc đầu, “Chỉ là lạnh không chịu nổi.”
“Chân có lại bị đông lạnh không?”
“Không có, giày huynh chó rất ấm, vô cùng thoải mái.”
Yến Tuân gật đầu, trầm giọng nói: “Sau này những chuyện như vậy giao cho bọn thủ hạ đi làm là được rồi, muội không cần phải ra ngoài bôn ba như thế.”
“Ta cũng muốn ở lại trong phòng không ra ngoài, nhưng thế thì sao có thể yên tâm.” Thiếu niên thài dài thở ngắn, “Cũng may không còn bao lâu nữa, sau nửa năm thì chúng ta sẽ không phải cực khổ như vậy nữa rồi.”
Ánh mắt Yến Tuân sáng lên, gió bên ngoài theo khe cửa sổ vi vu thổi vào, mang theo hướng trúc nhàn nhạt.
“Có gặp Ô tiên sinh không?”
“Không có.” Thiếu niên lắc đầu, “Chỉ gặp được Tây Hoa, hắn nói Ô tiên sinh đã vào kinh lo chuyện thuế mùa đông, còn bảo huynh đừng quá lo lắng.”
Yến Tuân gật đầu, thở dài một hơi: “Như vậy là tốt rồi, ta đã mấy buổi tối ngủ không ngon vì phải xử lý chuyện này, Ô tiên sinh đến sẽ giúp ta tiết kiệm được rất nhiều khí lực.”
“Trong cung hết thảy vẫn thái bình?”
Yến Tuân nghe hỏi liền lạnh lùng cười một tiếng, khóe miệng khó nén vẻ châm chọc, “Vẫn như cũ, không biết muội có nghe được tin Nguy Thư Du đã trở lại chưa. Hôm nay ta và hắn còn chạm mặt nhau.”
“Ta có nghe nói.” Thiếu niên gật đầu, đáp: “Chuyện hoàng lăng ở Nam Cát sơn bị sập lún, Nguy Thư khó tránh bị liên quan, nghe nói hắn cũng đã bị bãi miễn chức phủ doãn đế đô rồi. Chẳng qua không ngờ hắn lại trở về nhanh như vậy.”
Yến Tuân để đũa xuống, nâng ly trà lên uống một hớp nhỏ, “Chiêu rút củi dưới đáy nồi này của muội làm rất tốt. Bây giờ khắp nơi trong cung đều đồn Ngụy Quang toan tính để mặc, muốn từ quan để tránh liên quan. Vị trong cung Hạ Hoa mặc dù không tỏ thái độ, nhưng các nguyên lão khác trong viện trưởng lão cũng rất bất mãn đối với Ngụy Quang, mấy hôm trước còn đồng lòng bỏ phiếu chống Ngụy gia. Mặc dù Mục Hạ Tây Phong không nên thân và Mục Hạ Vân Đình không còn nữa nhưng Mục Hạ Danh Trình tuyệt không ngồi không, chờ khi hắn từ Tây Lăng trở lại, viện trưởng lão nhất định sẽ rất náo nhiệt.”
Thiếu niên ngẩng đầu lên, trầm giọng nói: “Chuyện này còn cần phải chờ xem, không thể sơ suất kinh thường. Huynh yên tâm đi, ta sẽ xử lý thích đáng.”
Yến Tuân gật đầu, “Muội làm việc ta rất yên tâm.”
Dứt lời hắn đột nhiên nở nụ cười, đưa ngón tay thon dài khẽ chạm lên mặt thiếu niên. Khuôn mặt thiếu niên trắng nõn như ngọc, da thịt trong suốt trơn mềm, thoáng mang theo khí lạnh bên ngoài. Lòng bàn tay Yến Tuân ấm áp, thiếu niên sửng sốt, khuôn mặt không kìm được liền thoáng ửng hồng, không được tự nhiên đẩy tay hắn ra, nhăn mày nói: “Huynh làm gì vậy?”
“Chỗ này.” Yến Tuân vươn tay ra dính một một hạt gạo trên mép thiếu niên, cười nói: “A Sở, muội đúng thật là đói lắm rồi, xem ra ta cần phải bồi bổ tốt cho muội.”
Thiếu niên vừa định mở miệng rồi lại đột nhiên nhìn thấy các ngón tay của Yến Tuân, chỉ thấy bàn tay hắn trắng nõn như ngọc, bốn ngón thon dài nhưng ngón út lại bị mất đi một đoạn.
Ánh mắt thiếu niên nhất thời trở nên rét lạnh, chậm rãi đặt đũa xuống, sau đó ngẩng đầu lên trầm giọng nói: “Nếu lần này thành công thì sẽ có thể khiến cho Ngụy Thư Du vĩnh viễn không bò dậy nổi.”
Không khí chợt trở nên yên lặng, Yến Tuân nhìn một bên mặt A Sở rồi đưa tay vỗ nhẹ lên vai nàng,“A Sở, đừng nghĩ nhiều như vậy.”
“Yến Tuân, ta sẽ không lỗ mãng, ta sẽ làm theo khả năng của mình.” Giọng A Sở đột nhiên có chút buồn bực, nàng giảm thấp giọng, chậm rãi nói: “Chúng ta đã đợi nhiều năm như vậy, ta sẽ không hành động thiếu kiên nhẫn.”
Tia nắng sau giờ Ngọ ấm áp xuyên qua cửa sổ vẩy lên thân hai người, tựa hồ như ngửi được mùi vị của mùa xuân trong không khí. Thời gian thấm thoát thoi đưa, hai đứa trẻ ngày xưa đã sớm trưởng thành. Bên ngoài ánh mặt trời sáng ngời, thế sự thiên biến nhưng có nhiều thứ giống rượu, ủ càng lâu thì sẽ càng thêm thơm nồng.
“A Sở, sau lần nãy muội không cần đi ra ngoài nữa, nghỉ ngơi tốt một thời gian ngắn đi, qua nửa năm ta sẽ dẫn muội về Bắc Yến.”
Sở Kiều ngẩng đầu lên, mặc dù tuổi vẫn không lớn lắm nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn đã ra bộ dáng một mỹ nhân, mày cong cong, mũi thanh tú, thế nhưng ánh mắt lại không giống khuê tú thế gia thông thường, nhiều hơn mấy phần nhuệ khí oai hùng cùng vẻ trí tuệ. Nàng cúi đầu, chạm trán lên ngực Yến Tuân, khẽ gật đầu, thấp giọng nói: “Ừ.”
Yến Tuân vươn tay vòng qua bả vai thon thon, nhẹ nhàng vỗ về lưng nàng, “Thời điểm chúng ta về đến Bắc Yến hẳn là đang giữa hè, vật nuôi sung túc, đồng cỏ xanh mướt. Ta sẽ dẫn muội đi bình nguyên Hỏa Lôi săn ngựa hoang.”
“Ừ.” Giọng Sở Kiều có chút buồn bực, “Chúng ta nhất định sẽ định.”
Thời gian chậm rãi trôi qua, bả vai Yến Tuân có chút ê ẩm mà Sở Kiều cũng không mở miệng nói chuyện. Hắn cúi đầu xuống, chỉ thấy lông mi thiếu nữa rất dài, tia nắng tạo thành bóng rậm rẽ quạt trên mặt, vô cùng tinh mỹ.
“A Sở?” Yến Tuân nhẹ giọng gọi, thấy Sở Kiều không phản ứng thì không khỏi thấp giọng cười một tiếng, nàng cứ như vậy liền ngủ mất.
Hắn nghiêng người vòng tay ôm nàng vào trong ngực. Cảnh giác như Sở Kiều cũng không hề động, nàng tựa hồ như cũng biết mình đang ở nơi an toàn, an tĩnh ngủ thiếp đi. Cả hai vừa ra khỏi thư phòng thì A Tinh liền tiến lên đón, mày kiếm của Yến Tuân dựng lên, A Tinh và mấy hạ nhân khác nhất thời quỳ xuống trên mặt đất, không dám cất tiếng, chỉ có thể nhìn thế tử của bọn họ ôm thiếu niên trên người mặc giáp trụ, chậm rãi đi về phía phòng ngủ.
Một hồi sau Yến thế tử đi ra khỏi phòng ngủ, A Tinh vội vàng tiến lên.
“Xảy ra chuyện gì?”
“Trên đường gặp phục kích, cô nương dẫn người theo đường vòng chạy về, sợ thế tử sốt ruột nên chạy một đường ba ngày không nghỉ, e đã mệt muốn chết rồi.”
Yến Tuân cau mày, trầm giọng hỏi: “Vậy còn bọn người kia?”
“Bây giờ đang ở trấn Lương Sơn, cách phía Tây thành Chân Hoàng tám mươi dặm, người của chúng ta vẫn đang ngó chừng. Thế tử, có cần ra tay không?”
“Ừ.” Yến Tuân gật đầu, sắc mặt bình tĩnh đi về phía thư phòng.
“Như vậy…” A Tinh do dự, suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Vậy còn mấy thương nhân chịu trách nhiệm về vật liệu đá ở hoàng lăng được cô nương thu mua?”
Yến Tuân thoáng trầm ngâm, ngay sau đó liền nói: “Nếu đã vô dụng thì đều diệt trừ cùng một lượt đi.”
“Dạ, thuộc hạ tuân lệnh.”
Gió lạnh từ hướng núi Nhai Lãng chậm rãi thổi qua, Yến Tuân ngẩng đầu lên, chỉ thấy một con tiểu điểu màu trắng lông mao còn chưa đủ dài. Tiểu điểu lướt gió Bắc, không biết có phải bị mùi thơm trên người Yến Tuân hấp dẫn hay không mà không hề e sợ lượn trên đỉnh đầu hắn, ríu rít kêu lên một cách tò mò.
A Tinh hơi chút sững sờ, sau đó liền mừng rỡ kêu lên: “Là Thương Ngô điểu, thế tử, con Thương Ngô điểu này có thể là lạc đường. Loại chim này nổi tiếng thông minh, cũng không sợ người, vô cùng trân quý, rất nhiều người thuần dưỡng chơi. Thuộc hạ lần đầu tiên nhìn thấy Thương Ngô điểu còn nhỏ như vậy.”
“Vậy sao?” Yến Tuân nhàn nhạt đáp một tiếng, vươn tay ra nhìn chú chim nhỏ đang quanh quẩn trên không trung, khẽ nhướng nhướng mày.
Chú chim nhỏ rúc rít kêu một tiếng, tựa hồ như rất tò mò liền bổ nhào đáp xuống trên lòng bàn tay của Yến Tuân, dùng cái mỏ nhỏ vàng nhạt mổ nhẹ lên tay hắn, ánh mắt đen như mực linh hoạt chuyển động, bộ dạng hết sức thân mật.
A Tinh lấy làm kỳ lạ, đang định mở miệng cảm thán thì đột nhiên nghe thấy một tiếng răng rắc giòn tan, bàn tay Yến Tuân nhất thời phát lực siết chặt lại, chú chim nhỏ trân quý kia ngay cả thời gian kêu thảm một tiếng cũng không có, lập tức rơi bộp trên mặt đất.
“Dễ dàng tin tưởng người như vậy, ta không giết ngươi thì ngươi sớm muộn gì cũng chết trên tay người khác.”
Hắc bào của nam tử vung lên, bóng dáng cao ngất trong nháy mắt biến mất sau đình các. Một cơn gió lớn thổi qua, tuyết đọng trên mái hiên rơi tán loạn, nhanh chóng chôn vùi thi thể bé nhỏ của chú chim.
Mặc dù mặt đất ấm áp nhưng không khí vẫn rét đậm như cũ, mặt trời từ từ xuống núi, báo hiệu bóng đêm về.