Mục lục
Giáo Chủ Thỉnh Nhiêu Mệnh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trước khi đến Thanh Châu Nhạc Bá Đào từng ở trước mặt tỷ phu của mình là Triệu Cảnh ba hoa khoác lác, nói nhất định tiến cử hắn cho Ma Hoàng, ai ngờ vừa vào Tam Tuyệt uyển, liền bị Lục Chính Quang cảnh cáo, không cho phép có bất kỳ trao đổi gì với giáo chủ,

Nhưng cũng may Lục Chính Quang nể một phần quan hệ giữa hắn và giáo chủ nhà mình, Nhạc Bá Đào cùng Triệu Cảnh vẫn được an bài trong một cái bao sương đỉnh cấp lầu hai, coi như mới bù đắp lại chút mặt mũi,

Trong lúc đó hắn từng len lén kéo ống tay áo Triệu Cảnh, chỉ chỉ vào một nam một nữ đang ngồi trong một góc hẻo lánh của đại sảnh, dùng ánh mắt ra hiệu đối phương rằng, đó chính là Ma Hoàng Doanh Trinh,

Trong lòng Nhạc Bá Đào lúc này, cảm thấy có thể quen biết Doanh Trinh là vinh hạnh vô cùng.

Sở Thanh Thanh uống hơi nhiều, có lẽ bởi vì nhớ tới chuyện thương tâm, nằm sấp trên bàn một hồi khóc một hồi cười, Thanh Uyển sợ nàng mất mặt, bèn căn dặn tỳ nữ Tam Tuyệt uyển mang Sở Thanh Thanh trở về phòng,

Doanh Trinh ăn đã no uống cũng đủ, thấy đám người trong sảnh lúc này vẫn đang uống say sưa, hắn lại không thích ở lâu trong chỗ náo nhiệt này, thế là bèn cũng trở về phòng,

Uống vào chút rượu, cảm thấy trên thân ấm áp, gọi tỳ nữ biệt uyển tới chuẩn bị nước nóng sẵn cho mình, hắn muốn tắm một cái thật đã,

Trong phòng tắm, hương khí bốc lên, chỉ có ánh sáng lờ mờ của một chiếc đèn đồng,

Doanh Trinh thoải mái nằm vào trong bồn, cảm giác chếnh choáng cũng đang dần tiêu tán, phòng của Sở Thanh Thanh nằm ngay sát vách với hắn, bên tai vẫn có tiếng nức nở như có như không truyền đến,

Doanh Trinh không khỏi cảm thán, rượu là cái thứ tốt a, trách không được nhiều người như vậy thích nó, uống nhiều, liền có thể thoải mái nói ra những uất ức cất giấu ở trong lòng,

"Đông đông đông, "

"Sư huynh, muội có thể vào được không?" Thanh Uyển đứng ở ngoài cửa,

"Vào đi, ta đang tắm, muội hãy đợi ở sảnh ngoài, "

"Được, "

Thanh Uyển đẩy cửa đi vào, ngoan ngoãn đứng ở bên ngoài phòng tắm,

"Sư huynh, nha đầu tiểu Thanh đó vẫn đang khóc, muội sợ nha đầu đó sẽ làm ồn huynh, nếu không để muội đưa nha đầu đó đến chỗ khác nhé?"

Doanh Trinh ở trong phòng tắm trả lời vọng ra: "Không cần, xuất thân của nàng khác biệt với muội và ta, một thân một mình xông xáo giang hồ chắc hẳn chịu không ít ủy khuất, Uyển nhi, về sau muội cũng đừng gây hấn với nàng ấy nữa, "

Thanh Uyển nghe xong, hai đầu lông mày nhỏ xoắn lại thành một, rơi vào trầm mặc,

Cũng không phải là nàng ghét gì Sở Thanh Thanh, chỉ là không thích có nữ nhân xa lạ đi lại gần gũi với sư huynh mình như vậy, huống hồ gần đây nàng càng cảm thấy sư huynh thực sự đối xử với Sở Thanh Thanh quá tốt,

Sự ghen tuông của nàng xuất phát từ nguyên nhân Doanh Trinh là người mà nàng cực kì thân cận, song sau khi đối phương leo lên ngôi vị giáo chủ, khoảng cách với người tiểu sư muội này của mình lại dần dần như người dưng nước lã, nhưng hôm nay qua một trận chiến ở Minh Kính hồ, sư huynh tính cách đại chuyển, tựa hồ trở lại dịu dàng quan tâm như thuở thiếu thời,

Nàng cảm thấy, sự đối đãi dịu dàng ấy nên dành cho người tiểu sư muội mình, mà không phải là với một ngoại nhân,

Thanh Uyển im lặng nửa ngày, vẫn là kiên định lắc đầu,

"Uyển nhi làm không được, Uyển nhi chính là ghét nha đầu đó, sư huynh càng thay ả nói chuyện ta càng ghét ả hơn, "

Doanh Trinh thấy nàng vẫn bướng bỉnh như thế, vân vê cánh hoa tươi vẫn còn dư hương, bất đắc dĩ cười cười,

"Thôi được, muộn như vậy tới tìm ta, chính là vì nói chuyện này?"

"Không phải sư huynh, Uyển nhi đột nhiên nhớ tới một chuyện, muội đã quên mất lễ đầy tuổi của Tiểu Bảo, "

Tiểu Bảo? Doanh Trinh dò tìm trong hồi ức nửa ngày, mới rốt cục nhớ ra Tiểu Bảo là ai,

Lúc trước lão bát Nhiếp Vô Cụ bởi vì chuẩn bị lễ vật cho Tiểu Bảo mà đi Đồng Dương phủ, Doanh Trinh lúc ấy cũng là nghe qua liền quên, ấn tượng không sâu, cho nên vừa rồi tức thì không nhớ ra được.

"Đã qua được bao lâu rồi, "

"Tiểu Bảo là mùng một tháng mười một, đã quá cả tháng rồi. Sư huynh, Uyển nhi cảm thấy huynh có thể chuẩn bị một loại lễ vật, muội giao cho thuộc hạ mang đến Lâm Huy điện, tuy rằng trễ, nhưng đại tỷ trông thấy nhất định vẫn sẽ cao hứng, "

Trong lời nói của Nhiếp Vô Cụ và Mộc Thanh Uyển đều tràn đầy lòng tôn kính với đại tỷ, đủ biết trong lòng bọn họ Giang Thanh Huệ có phân lượng rất nặng,

Nhưng cho đến nay Doanh Trinh vẫn chưa từng hỏi qua bọn họ vấn đề liên quan đến Tiểu Bảo, cho nên cũng không biết rõ Tiểu Bảo này đến cùng phải là con của Giang Thanh Huệ hay không,

Đã tặng quà, vậy nên tặng gì mới tốt? Lâm Huy điện bảo tàng vô số, Trân Bảo tháp, Linh Dược các, Tàng Binh cốc của Quang Minh đỉnh được bảo lưu hoàn chỉnh, có thể nói cái gì cũng không thiếu, thứ mà có thể mua được bằng bạc tựa hồ cũng không đáng giá,

Doanh Trinh không khỏi dò hỏi:

"Uyển nhi cảm thấy ta tặng gì thì được?"

Thanh Uyển tựa hồ đã sớm nghĩ kỹ, không cần nghĩ ngợi nói:

"Muội đã nghĩ sẵn cho sư huynh rồi, lúc trước khi đại tỷ mang Tiểu Bảo về Quang Minh đỉnh, sư huynh từng ban cho Tiểu Bảo họ Doanh, thế nhưng mãi đến bây giờ Tiểu Bảo vẫn chưa có được một cái tên chính thức, cũng không thể cứ gọi Doanh Tiểu Bảo này Doanh Tiểu Bảo nọ được. Chi bằng sư huynh hãy đặt cho hài tử một cái tên, đưa danh tự của Tiểu Bảo đến Quang Minh đỉnh, muội cảm thấy đây là lễ vật tốt nhất, "

Doanh Trinh trong lòng suy nghĩ, Tiểu Bảo nếu là được đại tỷ mang từ bên ngoài về, vậy nói rõ cũng không phải là con của đại tỷ, nhưng tại sao mình lại cho phép một đứa trẻ ngoại lai mang họ mình nhỉ?

Đầu tiên có thể loại trừ chuyện đó là con mình, bởi nếu vậy thì đã không phải là ban cho họ, mà lấy thẳng họ rồi,

"Để ta suy nghĩ ~~ "

Doanh Trinh nằm trong bồn tắm, nhíu mày khổ tư, họ Doanh đặc biệt hiếm hoi, có thể nói không có chút tham khảo nào có thể dùng, nghĩ một hồi lâu mới nói:

"Không bằng gọi là Doanh Phong đi, Phong trong phong mang tất lộ, Uyển nhi thấy thế nào?"

Ngoài cửa Thanh Uyển nghe xong liền bĩu môi, giọng nũng nịu:

"Sư huynh à, danh tự này của huynh có tính con trai quá đi?"

Có tính con trai? Tiểu Bảo là con gái?

Doanh Trinh không khỏi mỉm cười, ấn tượng ban đầu của hắn cho rằng Tiểu Bảo hẳn là nhũ danh của bé trai, suýt nữa thì đã lầm, hắn nghĩ ngợi một chút rồi nói:

"Vậy thì, Doanh Doanh đi, Doanh trong sung doanh, "

"Doanh Doanh?" Thanh Uyển thì thầm mấy lần về sau, cười hì hì nói: "Tên này hay đấy, có điều sư huynh phải tự mình viết danh tự của Tiểu Bảo lên thiếp, có như vậy thì đại tỷ mới sẽ cảm thấy huynh rất xem trọng, "

"Ừm, được, ngày mai muội tới lấy nhé, "

"Được sư huynh, vậy Uyển nhi cáo từ, "

Không lâu sau khi Thanh Uyển rời đi, Doanh Trinh liền từ trong bồn tắm bước ra, chữ viết bút lông kiếp trước của mình khó coi, làm sao hạ thủ đây?

Tìm Sở Thanh Thanh viết thay? Cô nàng đã uống thành bộ dáng kia,

Bất đắc dĩ, Doanh Trinh đành mặc vào áo ngủ đi tới phòng Sở Thanh Thanh, hắn cũng không gõ cửa, trực tiếp đẩy cửa đi vào,

Căn phòng không có thắp đèn, một màu đen kịt, nhưng điều đó cũng không hề ảnh hưởng đến ánh mắt của Doanh Trinh, hắn hôm nay, ban ngày hay ban đêm nhìn đồ vật đều là như nhau,

Sở Thanh Thanh không có cởi quần áo, mà cứ nằm sóng xoài như vậy ở trên giường, trong miệng lảm nhảm không biết đang nói cái gì, xem ra hẳn là đang trong trạng thái mơ màng nửa tỉnh nửa say,

Doanh Trinh tiến tới đưa tay lay nàng, "Tiểu Thanh, tiểu Thanh, "

Ai ngờ Sở Thanh Thanh vung tay đẩy cánh tay Doanh Trinh ra,

"Không được đụng vào ta, ta là. . . người của công tử, các người tốt nhất. . . chớ có chọc ta, bằng không công tử nhà ta sẽ... sẽ đánh gãy hết chân của các người. . ., "

Doanh Trinh nghe xong không biết nên khóc hay nên cười, búng ngón tay một cái, một sợi linh khí được đưa vào thể nội Sở Thanh Thanh,

Lập tức, từ trên người của Sở Thanh Thanh tản mát ra hơi thở có màu trắng như sương mà có thể nhìn thấy bằng mắt trần,

Sở Thanh Thanh giật mình tỉnh lại, mùi rượu trên người hoàn toàn biến mất,

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
dizzybone94
26 Tháng năm, 2020 00:23
để lại một đạo thần thức
TheJoker
25 Tháng năm, 2020 07:11
Do tại hạ xem phim bộ Hồng Kông quen kiểu xưng hô thế rồi. Thiết tưởng kiếm hiệp vẫn xưng hô lịch sự như vậy chứ :joy:. Vả lại tại hạ cũng chả dịch gì, chẳng qua edit sơ thôi, ngặt không quen thấy hai người thân yêu hoặc cha mẹ con cái thầy cô cứ ta ta ngươi ngươi nên buộc phải sửa để khỏi tuột cảm xúc khi đọc. Những góp ý khác tại hạ sẽ ghi nhận :smile:
quanhoanganh
24 Tháng năm, 2020 21:14
=.= đoạn đầu ngon cơm... đoạn sau cvt đc r, k cần dụng tâm dịch lại đâu... ng khác thế nào ta k pk, nhưng theo ý kiến cá nhân, ta quen với phong cách văn trung hơn là văn Việt... đặc biệt đừng dùng cô cô chàng chàng, nghe i như đang đọc ngôn tình v... dịch mất nhiều tg cùng công sức hơn rất nhiều, truyện kịp tác k nói làm gì, nếu chưa kịp thì tập trung tăng tốc độ lên ms ngon...
TheJoker
24 Tháng năm, 2020 11:10
Sau 50 chương mọi người đọc cảm thấy thế nào ạ? Xin cho chút cảm nghĩ để tại hạ lấy làm động lực ạ :)
TheJoker
24 Tháng năm, 2020 11:09
Đồng cảm ngộ, cho nên bản thân mình cũng không dám đọc lướt quá, chỉ sợ hết rồi lại hụt hẫng thôi :)
Hồ Bửu
24 Tháng năm, 2020 10:04
Ơ cmn sao đọc tý lại hết rồi, thế này thì hỏng r
Skyline0408
22 Tháng năm, 2020 08:26
truyện đọc cũng khá giải trí.
S7Song
21 Tháng năm, 2020 14:40
Bóc. Team
TheJoker
20 Tháng năm, 2020 11:42
Truyện ra được 300 chương hơn, trung bình hai ngày ba chương, mình vừa đọc vừa convert, thong thả tầm 5-10 chương ngày. Cuối tuần sẽ nhiều hơn, chắc tầm 2 tuần sẽ dư đuổi kịp tác giả.
BÌNH LUẬN FACEBOOK