Mục lục
[Dịch] Trùng Sinh Chi Tư Nguyên Đại Hanh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trước trạm xăng, hơn mười người đang gây lộn! Nhưng, rõ ràng rằng, tuy có đến bảy tám nhân viên trạm xăng ở đó, nhưng vẫn rơi vào thế bất lợi. Trước số lượng kẻ thù nhiều gấp đôi như thế, họ hoàn toàn bị phân tách nhau ra.

-Dừng tay! Tất cả dừng tay lại cho tôi!

Thấy vậy, Thời Văn Sinh lập tức hô to, thấy ngài Phó thị trưởng đến, những nhân viên của bộ phận phân phát lương thực vốn đang đứng nhìn trân trân vào cuộc ẩu đả, cả mấy viên cảnh sát còn chưa kịp có động thái gì, lập tức xông vào, một bên hô to dừng tay, một bên cố gắng tách đôi bên ra! Nhưng tin tức càng truyền ra, càng ngày càng nhiều lái xe biết được, nhiều lái xe đã phẫn nộ mà xông tới. Nhân viên chính phủ và mấy viên cảnh sát, thường là tách người này ra thì người kia lại chen vào. Sự chênh lệch lực lượng làm cho công sức của họ cũng đổ xuống xuống biển!

-Ngài pPhó thị trưởng, đừng qua đó, quá nguy hiểm!

Thư ký của Thời Văn Sinh gắt gao ôm lấy Thời Văn Sinh, quyết không để ông ta chen vào!

Số người tham gia cuộc ẩu đả này đã vượt quá hơn trăm người, trong hỗn loạn, mọi người khí thế phừng phừng, đâu thèm để ý ông là Phó thị trưởng hay là gì, nếu chẳng may làm bị thương Thời Văn Sinh, thậm chí nếu bị đánh cho tàn phế, mấy người đi theo hộ tống này, chỉ sợ sẽ phải chịu sự tức giận của chính phủ và nhà họ Phương cùng một lúc!

-Các người mau kêu người đến đây mau!

Thời Văn Sinh giãy lên. Hắn không ngờ rằng, người thư kí trước nay vẫn luôn tỏ ra dịu dàng yếu ớt của mình, lại có dũng khí lớn như vậy. Rồi hắn cũng bình tĩnh lại, bản thân mình nếu cứ thế mà chen vào, thì cũng chẳng có tác dụng gì cả, liền vội vàng quay lại nói với mấy người đi theo sau mình.

Thời Văn Sinh trong lòng có chút hối hận, đáng lẽ ra phải mang theo một viên cảnh sát có vũ trang bên mình, nếu không thì, vào lúc này, ít nhất cũng có thể bắn chỉ thiên để dọa những người này. Nhưng bởi vì nhân sự quá mức khan hiếm, lại có nhiều việc để làm, những người đi theo hắn ngoại trừ viên thư kí kia, chỉ còn có ba người, mà lát nữa hắn vẫn muốn nghe báo cáo từ phía họ.

Có thể đứng trước ngài Phó thị trưởng mà báo cáo công tác, đương nhiên đều là người phụ trách của các bộ phận, ít nhất cũng phải là cán bộ, càng đương nhiên không phải là những người mới hai mươi tuổi đầu, lại càng không phải là đám thanh niên này, trong đó còn có một người nữ, phái bọn họ vào ngăn cản đám hỗn loạn kia, căn bản là vô ích! Cho nên hắn cũng chỉ có thể trông cậy vào việc bọn họ có thể mau chóng gọi những người khác đến mà thôi!

Cuộc hỗn loạn vẫn đang không ngừng mở rộng, ngày càng nhiều lái xe nghe được tin tức, mang theo lửa giận phừng phừng lao tới ẩu đả với những người ở trạm xăng. Còn có nhiều người lại chỉ khoanh tay đứng nhìn, hoặc vô tình mà hữu ý ngăn cản nhân viên chính phủ thi hành công vụ. Cục diện đang ngày một diễn ra theo chiều hướng xấu!

Thời Văn Sinh lúc này trong lòng nóng như bị lửa đốt, đành đứng bó tay bất lực, chỉ có thể lệnh cho viên thư kí triệu tập các nhân viên chăm sóc đến hiện trường vụ hỗn loạn, và liên hệ với các bệnh viện Khang An, nhanh chóng phái xe cứu thương tiến đến hiện trường. Đồng thời, gọi điện thoại cho Cục Cảnh Sát thành phố Khang An, yêu cầu bọn họ lập tức tiến đến chi viện.

-Ôi...

Thời Văn Sinh nhẹ thở dài một hơi, không thể ngờ được sự cố gắng trong mấy ngày vừa rồi của mình, đúng là đều tan thành mây khói, thế cục chuyển biến ngày càng xấu, đợi đến lúc lực lượng chi viện của thành phố kéo đến được đây, chỉ sợ là đã không thể xoay chuyển được gì!

Cố nhiên chính mình trong đó cũng không có trách nhiệm gì trực tiếp, nhưng là người chỉ huy cao nhất ở đây, tất nhiên cũng phải gánh vác chút ít trách nhiệm. Có lẽ, đợt nhậm chức ở Khang An, đến đây cũng nên kết thúc thôi!

Đúng lúc Thời Văn Sinh đang chán ngán thất vọng, đột nhiên từ hướng tỉnh Tứ Xuyên có một chiếc xe việt dã chạy đến! Tốc độ xe chạy rất nhanh, chớp mắt đã phóng tới gần trạm xăng.

Cửa xe mở ra, bốn gã quân nhân nhảy xuống, kinh ngạc nhìn đám hỗn loạn ở trạm xăng, trong đó một người tuổi còn trẻ nói:

-Xảy ra chuyện gì đây? Những người này vì sao mà lại gây lộn với nhau thế này?

-Đừng quan tâm nhiều như vậy! Ba người các anh, lập tức bố trí, cản những chiếc xe đang thông hành trên đường lại, đoàn xe sắp đi đến đây rồi, nếu có xe đi qua, tức là chúng ta không làm tròn bổn phận!

Gã sĩ quan cầm đầu lập tức ra lệnh nói.

Ba gã quân nhân lập tức hành động, từ trên chiếc xe việt dã gỡ xuống các chướng ngại vật, đem đường quốc lộ ngăn lại, lại lái chiếc xe quay ngang lại, chắn đúng con đường chính!

Tên sĩ quan kia cũng tiến lên vài bước, lấy từ bên hông ra một khẩu súng, bắn chỉ thiên ba phát! Tiếng súng vang dội, khiến đám người đang hỗn loạn lập tức ngẩn ra, dừng hết mọi động tác, ngẩng đầu lên tìm kiếm nơi phát ra tiếng súng.

-Quân đội đang chấp hành nhiệm vụ! Người không phận sự mau tránh ra! Cản trở quân vụ, sẽ bị xử lý theo quân pháp!

Viên sĩ quan kêu lớn, dứt lời, lại nã ba phát súng liên thanh lên trời!

Ở Hoa Hạ, bởi vì chế độ quản lý súng ống cực kỳ nghiêm khắc, nếu ở biên cương hoặc những nơi dân cư thưa thớt, thì còn có khả năng được giữ súng theo người, nhưng ở nội địa, ngoại trừ cảnh sát, cảnh sát có vũ trang và quân đội, chỉ e rằng có bọn phạm tội mới dám mang súng ra nói lý.

Người này toàn thân là quân trang, lại dám nổ súng chỉ thiên trước mặt đông đảo mọi người, mọi người đương nhiên là tin vào thân phận của hắn, vừa nghe đến quân đội chấp hành nhiệm vụ, cản trở quân vụ, sẽ bị xử trí theo quân pháp, trong lòng còn có chút hoảng sợ. Mọi người tuy không biết, những vụ đánh nhau ẩu đả kiểu này có thể bị quân đội quản thúc không, nhưng xem trên TV, những người bị quân đội xử trí, phần lớn không phải rớt đầu, thì cũng là bị xử bắn trước mặt mọi người, nguy hiểm như vậy, ai lại dám mạo phạm, lại đáng để mạo phạm sao?

Nhân lúc mọi người còn đang sửng sốt chưa định thần lại, đám nhân viên chính phủ bị chen chúc trong đám người, rồi bị đưa đi đẩy lại ấy, đã khẩn trương đem đám người chia tách ra. Mà đám tài xế đứng một bên xem náo nhiệt, cũng lần lượt chuồn đi mất.

-Vị nào là Phó thị trưởng Thời? Ông ta có ở đây không?

Viên sĩ quan kia thu súng lại, nhét vào thắt lưng, cao giọng nói.

Thời Văn Sinh lúc này còn chưa rõ chuyện gì đang xảy ra? Nghe hắn cao giọng hỏi, theo bản năng nói:

-Tôi ở đây!

Viên sĩ quan lúc này mới nhìn thấy, ngay cạnh đám người đang hỗn loạn, Thời Văn Sinh vẫn đang bị thư ký gắt gao lôi kéo, sợ hắn xông vào bên trong đám hỗn loạn.

Viên sĩ quan bước vài bước đi tới trước mặt Thời Văn Sinh, kính lễ nói:

-Phó thị trưởng Thời, quân khu tỉnh Tần Tây, căn cứ hậu cần 931, thượng úy Dư Đào xin báo cáo!

-Xin chào, Thượng úy Dư!

Thời Văn Sinh không hiểu chuyện gì xảy ra, vẫn là lập tức nói:

-Cảm ơn trời đất, quả là cảm ơn ngài thượng úy Dư, nếu không phải là ngài nổ súng đúng lúc, ngăn lại bọn họ, tình thế thật sự không thể giải quyết nữa!

-Phó thị trưởng Thời, chuyện gì xảy ra vậy?

Dư Đào cũng không hiểu mọi người vì sao lại đánh nhau.

Vừa nói chuyện, Dư Đào vừa chú ý tới có mấy tên tài xế vừa nãy còn đang tham gia vào cuộc ẩu đả, bây giờ đang chậm rãi lui về phía sau!

-Tất cả không được cử động! Các ngươi chạy thoát được thân, chứ có thể thoát được cả xe sao? Dám làm mà không dám nhận sao? Đều là đàn ông? Chạy đi, chạy đi, các ngươi cho là chúng ta sẽ không bắt lại được sao? Bắt lại, toàn bộ tội sẽ nâng thêm một bậc!

Dư Đào cao giọng nói.

Nghe thấy vậy, tất cả lái xe đều dừng lại. Câu nói của người này đã nói trúng tim đen của họ, xe vẫn còn mắc kẹt ở đây, bản thân chạy trốn bây giờ như hòa thượng chạy trốn khỏi chùa vậy. Hơn nữa có chạy thoát cùng với xe, thì có thể làm được gì? Nếu quân đội quyết tâm bắt người, thì có mà chạy đằng trời.

Đúng lúc đó, từ hướng tỉnh Thục đi tới một đoàn xe, chừng mười hai mươi chiếc, trong lòng cũng chưa có suy tính gì nhiều, nên đành ngoan ngoãn như mèo mà ở lại.

Đoàn xe rất nhanh đi tới gần, từng chiếc từng chiếc dừng lại bên đường. Tiếp theo, gần trăm tay súng, đạn đã lên nòng từ trên xe nhảy xuống, xếp thành mấy nhóm trên đường quốc lộ. Mấy người cầm đầu nhanh chóng đi đến cạnh Thời Văn Sinh.

-Phó thị trưởng Thời, đây là Mã Vượng Quân Mã Chính ủy của căn cứ chúng tôi!

Dư Đào nhỏ giọng nói với Thời Văn Sinh.

Thời Văn Sinh lúc này trong đầu quả thực là lẫn lộn hết rồi, xem bộ dạng lúc này, quả thực là quân đội đang chấp hành nhiệm vụ, nhưng dừng lại ở đây, viên chính ủy này đến đây gặp chính mình, rốt cuộc là có ý tứ gì? Căn cứ 931, hắn biết, ngay tại thành phố Khang An, nhưng trước nay chưa từng qua lại với họ. Nhưng mặc kệ nói như thế nào, người ta giúp chính mình đã là một đại ân, nếu đến đây, chính mình cũng phải nói một tiếng cảm ơn.

Viên sĩ quan cầm đầu lúc này đã đi tới gần Thời Văn Sinh, Thời Văn Sinh tiến lên vài bước, chủ động vươn tay nói:

-Mã Chính ủy, thật sự là rất cảm ơn các vị đã đến, giúp chúng tôi giải quyết một vấn đề không nhỏ! Không biết các vị đây là chấp hành nhiệm vụ gì? Bên này quốc lộ đang bị tắc nghẽn lại rất nghiêm trọng.

Mã Vượng Quân đưa tay ra bắt tay Thời Văn Sinh nói:

-A! Tôi bị Phó thị trưởng Thời nói cho hồ đồ mất rồi! Chúng tôi tới giúp ngài giải quyết vấn đề, đây chính là nhiệm vụ mà chúng tôi đang chấp hành.

Thời Văn Sinh cũng ngây người:

-Giúp chúng tôi giải quyết vấn đề gì?

Những người này không biết có nhầm lẫn gì không, cuộc hỗn loạn này từ lúc phát sinh đến hiện tại, mới được vài phút, bọn họ sao biết được nơi này xảy ra hỗn chiến?

-Vấn đề ách tắc đường quốc lộ!

Mã Vượng Quân chỉ chỉ một hàng dài xe trên quốc lộ, lại chỉ về phía bên mình mà nói:

-Chúng tôi lần này điều đến bảy cỗ xe, mỗi chiếc chạy ba tấn dầu, tổng cộng là hai mươi mốt tấn dầu ma-dút! Mời Phó thị trưởng Thời cho các nhân viên của mình sắp xếp cho những chiếc xe này tiến lên trước để đổ xăng.

Thời Văn Sinh quả thực là không thể tin vào lỗ tai mình nữa, hai mươi mốt tấn dầu ma-dút, bảy cỗ xe, quả thực là như có than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi vậy! Bọn họ không phải là không nghĩ đến việc trù bị xăng dầu cho căn cứ hậu cần của quân đội, nhưng cuối cùng vẫn phải từ bỏ ý nghĩ này. Quân đội và địa phương có thể nói là hai hệ thống khác nhau, thuyên chuyển dự trữ vật tư quân đội hậu cần, cũng không phải là một chuyện dễ dàng. Không chỉ có thủ tục rườm rà, mà cũng rất dễ dàng lưu lại tai hoạ ngầm, ngày sau trở thành nhược điểm cho đối thủ công kích.

Nhưng hắn vạn lần không ngờ, hôm nay, ở thời điểm nguy cấp này, quân đội lại đến giúp hắn giải vây, còn mang đến bảy chiếc xe hai mươi mốt tấn dầu ma-dút!

-Mã Chính ủy, thật sự là rất cảm tạ các vị! Các vị đây là... Đây là giúp chúng tôi một đại ân!

Thời Văn Sinh cầm lấy tay của Mã Chính ủy, quả thực cũng không biết phải nói cái gì cho phải!

Mã Chính ủy cười nói:

-Phó thị trưởng Thời, ngài đừng quá khách khí. Quân dân mối tình cá nước, hiện giờ mọi người gặp chút khó khăn, quân đội chúng tôi phải giúp một phen, chứ sao có thể khoanh tay đứng nhìn đâu. Hơn nữa, chúng tôi lúc này đây đến, cũng là chịu mệnh lệnh của thủ trưởng quân khu, là chấp hành quân vụ! Đừng nói những lời thừa thãi này nữa, khẩn trương an bài cho mấy chiếc xe này đi!

Thời Văn Sinh khẩn trương quay lại nói với thư ký của mình:

Khẩn trương cho người sắp xếp cho những chiếc xe vận tải lần lượt tiến lên để tiếp thêm xăng! Phải chú ý an toàn!

Mã Vượng Quân lúc này mới chú ý tới, trạm xăng lúc này có thể nói là một mớ hỗn độn. Những người mặc đồng phục trạm xăng, đều đang ngã sõng soài trên mặt đất, có người còn cao giọng kêu lên đau đớn. Hai mươi mấy người thoạt nhìn như là nhân viên chính phủ và cảnh sát, đem hơn mười người tách ra khỏi đám nhân viên trạm xăng đó.

Phó Thị trưởng Thời, đây rút cuộc là chuyện gì vậy?

Mã Vượng Quân kinh ngạc nói.

-Ôi! Tôi cũng không biết là chuyện gì xảy ra, đột nhiên nơi này loạn cả lên, mấy chục tên lái xe và nhân viên trạm xăng này xông vào nhàu, người của chúng tôi không sao cản lại được! Nếu không phải thượng úy Dư đến đúng lúc, bắn súng chỉ thiên, có trời biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa!

Thời Văn Sinh than thở nói. Tuy nhiên, Thời Văn Sinh trong lòng coi như là đã trút được một viên đá đè nặng trĩu, thoạt nhìn, mấy người nhân viên trạm xăng đều không bị ảnh hưởng gì đến tính mạng, chỉ cần không có tai nạn chết người, sự tình này coi như là vẫn ở trong phạm vi khống chế. Con đường làm quan của hắn, xem như là được giải trừ!

-Những người đó chính là lái xe đã động thủ?

Mã Vượng Quân quay đầu nói:

-Ngươi mang hai mươi người, trợ giúp các đồng chí địa phương duy trì một chút trật tự, đem bọn người đã động thủ này khống chế lại! Chờ xử lý của Phó thị trưởng Thời.

Phía sau hắn một gã sĩ quan lập tức cúi chào xác nhận, vẫy vẫy tay, lập tức có hai mươi tên lính dưới sự dẫn dắt của hắn, bao vây những người lái xe này lại.

Nhóm lái xe mặt mũi tái dại, đối mặt với những người quân nhân mang súng này, bọn họ không còn có bộ dạng hung hăng như vừa rồi nữa, ngoan ngoãn chịu áp giải tới bên đường. Không ai dám nữa tiếng! Vài người trong đó thấy được mấy cỗ xe kia, không khỏi đoán được vài phần, lần này xác định là không còn đường mà về nữa rồi!

Lúc này, chiếc điện thoại trong tay Thời Văn Sinh đột nhiên lại reo lên, Thời Văn Sinh chú ý tới hóa ra là điện thoại của Phương Minh Viễn, cáo tội, đi tới bên đường.

-Chú à, người của quân đội đã mang dầu đến chưa?

Phương Minh Viễn vừa lên tiếng liền hỏi.

-Họ đến rồi! A?

Thời Văn Sinh có chút kinh ngạc, Phương Minh Viễn làm sao lại biết được?

-Vậy tốt quá rồi, cháu chỉ sợ bọn họ không đến. Đến rồi là tốt rồi, vậy thì cháu an tâm rồi.

Phương Minh Viễn nói:

-Chú chắc là đang bận, vậy thì cháu xin phép không quấy rầy nữa!

-Aaa, Minh Viễn, chuyện này rốt cuộc là sao?

Thời Văn Sinh liên thanh hỏi.

-Không có gì, cháu là sợ nước xa không cứu được lửa gần, liền liên hệ một chút với lãnh đạo quân khu, bảo bọn họ trước là đến giải quyết vấn đề xăng dầu của chú, sau đó cháu sẽ mang xăng từ Phụng Nguyên đến để bồi lại cho họ!

Phương Minh Viễn cười nói:

-Nếu không thì, chỗ dầu này tối nay không thể đến được Khang An!

Thời Văn Sinh trong lòng ấm áp, xem như đã hiểu chân tướng sự việc.

-Cảm ơn cháu, Minh Viễn!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK