9h sáng, đoàn người Mĩ do Nciku dẫn đầu, đã chỉnh đốn lại mới, đợi đến xót ruột, có thể gặp được biên kịch bí hiểm nhất Hollywood, cũng là người có nhiều tác phẩm đạt thành tích nhất hơn nữa đã nhiều lần đạt giải Oscar, đối vưới người mê điện ảnh của công ty điện ảnh New Line mà nói là một việc hết sức kích động!
-Không được mang theo camera, máy ghi âm! Cái gì không cần hỏi không nên hỏi, không nên nói thì không được nói nhiều, những điều này các ông đã nhớ chưa?
Sắc mặt Nciku nghiêm nghị nhìn mọi người,khẳng định lại một lần nữa,
-Nếu vì hành vi không đáng của ai đó, gây ra hậu quả nghiêm trọng, gây tổn thất trực tiếp về kinh tế cho công ty…trở về thì nộp đơn từ chức đi! Hơn nữa, tốt nhất hãy làm công tác chuận bị tốt Hollywood!
-Vâng!
Nhân viên của Nciku trịnh trọng đáp. Họ cũng hiểu những lời nói của Nciku tuyệt đối không phải hù dọa!
Nciku nhẹ thở dài, cuối cùng thì cũng gặp mặt, giữa hai bên có thể hợp tác được hay không, thì lần đầu tiên gặp mặt là rất quan trọng! Công ty điện ảnh New Line không phải là công ty hàng đầu Hollywood, công ty cũng không có đạo diễn hay minh tinh nào nổi tiếng, trừ quyền cải biên bộ phim ra, nói thật, Nciku cũng không biết còn có gì có thể thu hút “Phương” nữa.
Cho nên, về các phương diện khác, một chút sai lầm cũng không được mắc phải! Nếu không, một khi gây phản cảm choPhương, có lẽ kiếm củi ba năm sẽ bị thiêu trong một giờ!
9h30, Quách Bân đúng giờ mở cửa vào, đoàn người Nciku lập tức đứng dậy, cùng Quách Bân bước vào khách sạn.
-Tam tỉnh, họ muốn gặp Phương?
Sato đứng dưới hành lang, hai tay khoanh trước ngực, nhìn bóng mấy người Nciku nhíu mày nói.
-Đúng! Sáng nay tôi nghe thấy đám người đó nói như vậy!
Mitsui Masaki lạnh lùng nói.
Sato quay người trở về phòng, Mitsui Masaki cũng bước theo!
Sato. Tên Phương này…
-Mitsui Masaki!
Sato cắt ngang lời nói của Mitsui Masaki,
-Có những chuyện mình biết là được rồi, đừng có nói lung tung!
Mitsui Masaki hiểu ý gật đầu, đây là hang ổ của Phương Minh Viễn. Theo như đồn đại, chính phủ Trung Quốc trước nay luôn giám sát nghiêm ngặt người nước ngoài, mặc dù không biết là thật hay giả. Nhưng thận trọng một chút vẫn tốt hơn.
Mặc dù Sato làm ngắt cơn giận của Mitsui Masaki, nhưng cơn giận trong lòng như thoat xuống đất! Đoàn người của ông đến Phụng Nguyên đã hai ngày, không ngờ ngay cả mặt cũng chưa thấy một lần! Điều này chẳng phải là xem thường các ông sao?
Mấy người Nciku tất nhiên không biết, vì họ, những người Nhật Bản do Sato dẫn đầu bụng đầy căm hận! Họ lúc này đã đến tòa nhà.
Nhà của Phương gia cách khách sạn của họ cũng không xa, chẳng qua chỉ cách hai con đường. Nếu họ có thể đi xuyên qua khu nhà dân ở, theo đường thẳng tắp thì không quá 500m, nhưng đi theo đường chợ thì hơi xa một chút.
Khi bọn họ đến cửa Phương gia. Ở Đây người ra người vào, nhưng là một loạt bọn tóc vàng mắt xanh đứng ngoài cửa gây sự chú ý của rất nhiều người. Nhất là sự xuất hiện của Lâm Dung càng gây suy nghĩ viễn vông của rất nhiều người!
-Ông Aalbake, đây là cô Lâm Dung trợ lý của Phương thiếu gia!
Quách Bân giới thiệu,
-Tiếp theo xin mời các vị đi cùng cô Lâm.
Đoàn người Nciku vốn diễm lệ, nghe vậy ánh mắt có vài phần kiêng nể! Trợ lý chẳng phải là thư ký sao, trợ lý nhiều lúc còn có thể làm nửa nhà, nếu đám người ông có gì đắc tội với người phụ nữ phương Đông này, mà để lỡ việc lớn, chẳng phải là tự làm mất mặt sao!
-Cô Lâm, vị này chính là tổng giám đốc của công ty điện ảnh New Line ông Aalbake.Nciku!
Quách Bân quay sang Lâm Dung giới thiệu Nciku.
Lâm Dung mỉm cười đưa tay ra bắt Nciku nói:
-Hoan nghênh ông Aalbake đến, Phương thiếu gia đang đợi các vị bên trong, xin mời đi theo tôi!
Mấy người Nciku đi cùng Lâm Dung vào trong, dọc đường thấy khách được đưa vào hoặc đưa ra khỏi đó, Nciku không kìm nổi hỏi:
-Cô Lâm, những người này đều là đến gặp “Phương” sao?
Nếu đều là đến gặp Phương, Nciku lo lắng đến 12h cũng không đến lượt các ông gặp!
-Àh? Không phải! Những người này đến để gặp các vị bề trên của hương thiếu gia!
Lâm Dung mỉm cười nói,
-Sáng nay Phương thiếu gia chỉ sắp xếp đẻ gặp đoàn các ông thôi!
-Vậy thật tốt quá!
Nciku thở phào nhẹ nhõm.
Nhờ Lâm Dung dẫn đường, đoàn người đến khu Tây Bắc của tòa nhà, lúc này Phương Minh Viễn đã đứng trước cửa.
-Ông Aalbake, vị này là Phương thiếu gia!
Lâm Dung giới thiệu. Đoàn người Nciku không khỏi bất ngờ! Ngay cả Nciku cũng phải hít một hơi thật dài. Mặc dù, theo Cameron, ông đã sớm xác định biên kịch “Phương” bí hiểm đại danh nổi tiếng là người thanh niên này, nhưng khi ông tận mắt nhìn thấy, ông vẫn có chút khó tin---Phương Minh Viễn thực sự quá trẻ! Thậm chí ông còn thấy đây giống như một học sinh cấp ba! Thằng con trai của ông còn lớn hơn cậu ta!
-Phương thiếu gia, vị này là Chủ tịch Nciku của công ty điện ảnh New Line!
Lâm Dung lại giới thiệu cho Phương Minh Viễn.
Phương Minh Viễn mỉm cười đưa tay ra nói:
-Chủ tịch Aalbake, rất vui được gặp ông ở Trung Quốc! Mấy hôm nay ông ở Bình Xuyên tốt chứ? Công việc phức tạp đến giờ mới có thời gian, rất xin lỗi!
Nciku mỉm cười vội vàng đưa tay ra bắt tay với Phương Minh Viễn nói:
-Cảm ơn sự tiếp đãi của ông Phương mấy ngày qua, khiến chúng tôi rất vui vẻ, được thể nghiệm lối sống ngày tết của quý quốc! Tiếng Anh của ông Phương nói rất chuẩn!
Phương Minh Viễn bắt tay hỏi thăm xong nhân viên của Nciku mới nói:
-Chủ tịch Aalbake, chúng ta ngồi bên này nói chuyện!
Nciku chỉ mang theo nữ thư ký của mình đi vào phòng khách Phương Minh Viễn, những người còn lại được sắp xếp đợi ngoài sảnh.
Hai bên cùng ngồi xuống, Nciku vẫn không dời mắt khỏi Phương Minh Viễn, thực sự là quá trẻ, trẻ đến mức khiến người ta phải khó tin!
Mặc dù Nciku cũng hiểu, việc này không thể xuất hiện chuyện mạo danh, nhưng nhìn tuổi tác của Phương Minh Viễn, ông không thể nào yên tâm.
Nciku bất ngờ cảm thấy vạt áo mình như có ai đang kéo, ông quay đầu lại nhìn cô thư ký của mình. Nhìn theo ánh mắt của cô thư ký, Nciku đột nhiên phát hiện trên tường phòng khách treo không ít các bức tranh lớn, người trong bức đầu tiên, ngoài Phương Minh Viễn ra, những người khác ông đều không biết. Nhưng trong bức thứ hai, người đứng bên cạnh Phương Minh Viễn ôm vai anh ta khiến Nciku giật mình kinh ngạc!
-Đây chẳng phải Bill Gates sao?
Nciku mở to hai mắt, người sáng lập ra Microsoft, người mà người Mĩ không biết thật không nhiều.
Nhìn xuống dưới bức tranh, trong mấy bức khác còn có James.Cameron, Chủ tịch của công ty Phỉ Thúy Điểu Mĩ Gaul, và mấy người nổi tiếng trong giới điện ảnh Mĩ như Spielbeirg…, nhìn xuống dưới trong bức tranh đó xuất hiện rất nhiều nhân vật, có người da vàng, có người da trắng, có người Nciku biết, có người không biết, nhưng theo phong cảnh trong bức tranh và cách trang điểm của những người đó, đều không phải là những người bình thường! Bên trong đó Nciku còn thấy mấy người Trung Đông! Nhưng trong những những bức tranh đó Phương Minh Viễn đều đứng ở vị trí trung tâm!
-Chủ tịch, người phụ nữ đó là tác giả truyện !
Nữ thư ký nhẹ giọng nói.
Trong lòng Nciku càng rùng mình hơn, hiện đang rất nổi tiếng, tác giả của nó Lorine hiện giờ có thể nói là quyền thế rất mạnh! Không biết bao nhiêu công ty điện ảnh của Mĩ mua lại quyền cải biên bộ phim từ trong tay bà ta.Chỉ tiếc theo như j.k.Lorine nói, quyền cải biên bộ phim đã có chủ trước khi xuất bản rồi!
Lẽ nào…
Nhìn những bức ảnh này, Nciku thêm phần hoài nghi về thân phận của Phương Minh Viễn! Năm 98, đừng nói đến kỹ thuật ps của máy tính vẫn chưa được hiện đại như say này, ngay cả kỹ thuật này, những người nổi tiếng trong bức ảnh, cũng không thể sau khi ps, có thể công khai treo lên.
-Ông Phương, xem ra ông và Lorine là người quen?
Nciku cười nói.
Ánh mắt của Phương Minh Viễn nhìn lên bức ảnh không chút để ý nói:
-Đúng, tiểu thuyết của Lorine chính là đích than tôi mua, hơn nữa còn xuất bản phát hành trên toàn thế giới!
Tim Nciku nhảy rộn lên,ông gần như có thể 1005 xác định, quyền cải biên bộ phim chắc chắn đã rơi vào tay Phương Minh Viễn! Giống như biên kịch nổi tiếng, khi mua quyền xuất bản, sao lại có thể lọt cả quyền cải biên bộ phim?
-Ông Phương, con mắt của ông thật tuyệt vời! Cô Lorine có thể gặp được ông đúng là vận may của cô ấy!
Nciku thật lòng tán thưởng, bộ phim hiện nay đang hot trên toàn thế giới, Phương Minh Viễn cũng chắc chắn vì vậy nhận được mức lợi nhuận khổng lồ! Mà j.k Lorine có Phương Minh Viễn đứng đằng sau hậu thuẫn, không muốn bực mình cũng khó!
-Cảm ơn lời khen của ông Aalbake! Thực sự là cô Lorine viết quá hay! Bảo thạch cũng có ngày được phát sáng!
Phương Minh Viễn cười nói,
-Cho dù không có sự giúp đỡ của tôi, cô ấy cũng có thể tỏa sáng trên toàn thế giới!
-Nciku lại cười, chủ động chuyển đề tài sang mục đích của ông,
-Ông Phương, ý đồ chúng tôi đến đây, muốn gì thì ông cũng biết rồi…
Chén trà trong tay Phương Minh Viễn rơi xuống, ngắt lời của ông ta:
-Ông Aalbake, đợi một lát chúng ta nói chuyện này!