Mục lục
[Dịch] Trùng Sinh Chi Tư Nguyên Đại Hanh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Những lời này của Trần Nam Sơn tự nhiên là viện cớ, tuy nói, Giang Ái Hoa và Phương Minh Viễn đều đang chú ý đến kết quả xử lý của đám người Dương Hải Thuận, việc này là thật, nhung lại không có can dự gì đến Trần nam Sơn. Trần Nam Sơn chỉ là không muốn để lộ ra hướng đi của mình quá sớm. Nói vậy, có lẽ sẽ đem lại một số phiền phức không đáng có cho ông ta và nhà họ Phương.

Lạc Hưng Nhiệm nghe vậy cũng giật mình kinh hãi, anh ta thật sự không biết, Học viên kinh tế và quản lý bị hai sinh viên cuốn vào chuyện này, không ngờ chính là hai người mà tập đoàn Carrefour đưa tới! hơn nữa anh ta cũng không biết những gì Trần nam Sơn đã nói, Cục cảnh sát thành phố Thượng Hải đã thay một vị Trưởng đồn công an và một Phó cục trưởng. Chuyện này, mặc dù đề cập đến không ít người, nhưng lại là một vết nhơ của Cục cảnh sát thành phố Thượng Hải, cho nên từ trên xuống dưới, tất cả những người có lien quan đến chuyện này đều được lệnh cho giữ kín miệng, thì ngay cả bên Viện kiểm soát và Tòa án nhâ dân, cũng đều nhờ người chuyển lời. Mà bên Uỷ ban giáo dục, càng mong cho chuyện này có thể mãi mãi chìm trong im lặng, đường đường là cán bộ của Uỷ ban giáo dục, không dạy được con cái, điều này cũng đủ mất mặt rồi.

Mà Phương Minh Viễn tự nhiên cũng sẽ không hi vọng, bởi vì việc như vậy lộ ra thân phận của hắn, sẽ mất đi cuộc sống yên bình trong trường đại học. Cho nên, trong trường đại học Cộng tế Hoa Đông, những tin tức đã biết đã vụn nát rồi.

-Giáo sư Trần…

Lạc Hưng Nhiệm gấp giọng nói, lại bị Trần Nam Sơn lắc đầu ngắt lời.

-Thân phận thực sự của bọn họ, anh cậu có thể từ từ đi tìm hiểu, cũng có thể điều tra, nhưng đừng làm quá mức, ngược lại dẫn đến sự bất mãn của đối phương. Tôi không thể nói cho cậu biết điều gì.

Trần Nam Sơn chậm rãi nói.

-Tuy nhiên hiện tại cậu cũng không cần phải lo lắng gì, chỉ cần những việc sau cậu làm cho bọn họ hài lòng, việc này cũng coi như rõ rang!

Trong lòng Lạc Hưng Nhiệm âm thầm thở dài một hơi, tuy nói, anh ta cũng xuất thân là một học giả, nhưng đã rất lâu rồi vẫn chưa trên tuyến đầu trongviệc giảng dạy và nghiên cứu, sớm đã lùi thành một cán bộ thanh khiết. Ngay cả Trương Hạ cũng có sự e dè, đối với Giang Ái Hoa và tập đoàn Carrefour, anh ta tự nhiên càng không muốn đắc tội, có thể có một kết quả như vậy, trong lòng anh ta cũng nhẹ nhõm đi một gánh nặng trong lòng.

Trần nam Sơn nói những lời này đến mức này, Lạc Hưng Nhiệm tự nhiên cũng không dể để việc anh ta nghỉ hưu trước và không làm giáo viên của trường đại học Cộng Tế Hoa Đông trở nên quá mức rối răm. Cũng may cuối cùng Trần Nam Sơn cũng đã đồng ý, mỗi học kỳ sẽ trở lại trường đại học Cộng Tế Hoa Đông tọa đàm mấy lần. Lạc Hưng Nhiệm cũng không phải hoàn toàn trở về tay không.

Trong vườn trường đại học Cộng tế Hoa Đông, vẫn là một cánh rừng, ba người Phương Minh Viễn, Lưu Dũng, Giang Lạc Sơn cũng Sài Tĩnh Ngọc, đang rảo bước trong rừng.

-Nhạc Sơn, thực sự xin lỗi, là tôi suy nghĩ chưa chu đáo, không ngờ Dương Hải Thuận sẽ trở nên chó cùng dứt giậu, ngay cả thủ đoạn tàn ác như vậy cũng có thể làm ra được.

Sài Tĩnh Ngọc nghe tất cả mọi chuyện xảy ra trong đêm hôm đó của ba người, vẻ mắt áy náy nói.

-May mà anh vẫn chưa xảy ra chuyện lớn gì, nếu không, sau này tôi làm sao đối diện với chú Giang!

-Tĩnh Ngọc, tôi đã nói mấy lần rồi, việc này cũng chẳng trách được ai, chỉ có điều là chúng tôi đều chưa suy nghĩ đến, không ngờ đối phương lại làm cái chuyện không kiêng nể như vậy! Hơn nữa, tôi chẳng qua cũng chỉ bị trầy da nhè nhẹ, không hề bị chấn động não. Anh không cần phải như vậy!

Giang Nhạc Sơn cười nói.

-Hơn nữa nhờ vào phúc của chuyện này, hiện giờ tôi cũng được coi như nhân vật có tiếng tăm trong trường đại học Cộng tế Hoa Đông. Đi đến đâu, đều có không ít các cô sinh viên tiếp cận. Làm không tốt, tôi chưa tìm được ý trung nhân trong ba năm rưỡi đại học Cộng tế Hoa Đông, trong nửa năm còn lại, thì đã giải quyết được!

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Sài Tĩnh Ngọc đầy vẻ áy náy, cúi ghì mặt một lát, rồi lại trở thành má lúm đồng tieenfrangj rõ như hoa, khẽ nói một cách trách móc:

-Người ta đã chính thức xin lỗi anh rồi, anh lại đùa cợt với người ta như vậy, không thèm để ý tới anh nữa!

-Minh Viễn, anh thật sự có phúc phận!

Sài Tĩnh Ngọc quay đầu lại lại nói với Phương Minh Viễn một cách nghiêm túc.

-Thầy Trần Nam Sơn, có thể ở Trung ương treo cái danh học giả danh tiếng, anh có thể khiến ông ta đồng làm hiệu trưởng của trường, thật quá may mắn rồi!

Những lời này của Sài Tĩnh Ngọc có thể nói là những lời tâm huyết, một vị học giả danh tiếng trong nước trong các lãnh đạo Trung ương, đồng ý đến làm hiệu trưởng trong trường đại học tư thục vừa mới thành lập còn chưa chiêu sinh, thong tin này mà truyền ra ngoài, tuyệt đối cũng được xem như chuyện lớn chấn động trong giới giáo dục Trung Quốc năm 96!

-Cô chẳng phải cũng rất mau mắn đó sao, nhận thầu nhà ăn trường đại học Cộng Tế Hoa Đông, các anh sắp trúng thầu rồi còn gì?

Phương Minh Viễn cười nói.

-Nghĩ không ra phải cảm ơn ba người chúng tôi như thế nào?

-Không thành vấn đề! Nói đi, các anh định ăn gì, chơi gì? Bổn cô nương bao hết!

Sài Tĩnh Ngọc vỗ vỗ ngực, nói một cách đầy hào khí. Chuyện nhận thầu nhà ăn trường đại học Cộng tế Hoa Đông, bởi vì người vốn nhận thầu Dương Hải Thuận đề cập tới vụ án những nhân viên nhàn rỗi trong xã hội cấu kết tập kích giáo viên và học sinh trong trường, mấy ngày trước đã bị phòng bảo đảm hậu cần của trường đại học Cộng tế Hoa Đông công khai rõ rang, đã bỏ dở hợp đồng nhận thầu giữa hai bên.

Hiện giờ những căn tin trong trường đại học Cộng tế Hoa Đông đang tìm công ty tiếp nhận mới. Tuy còn ba công ty cạnh tranh với Sài Tĩnh Ngọc bọn họ, nhưng ai cũng hiểu, hợp đồng này, kỳ thực đã là thuộc về Sài Tĩnh Ngọc rồi!

-Ăn cái gì, chơi cái gì, thì quá trần tục rồi! Giang sư huynh mới đó thì sắp tốt nghiệp rồi, lần này vì công ty các anh vào trường đại học Cộng tế Hoa Đông cũng coi như đã trả giá lớn rồi, tốt xấu gì cũng đưa chiếc xe đi, yêu cầu cũng không cao, Santana là được!

Phương Minh Viễn cười nói.

Santana thì đáng gì, Nhạc Sơn, đến công ty chúng tôi đi, chúng tôi có thể cho anh chức vụ trợ lý Giám đốc chi nhánh công ty thành phố Thượng Hải, cho anh điều khiển chiếc xe Audi! Anh thấy thế nào?

Sài Tĩnh Ngọc cười nói.

Ba người Phương Minh Viễn vô tình cùng cười lên, Sài Tĩnh Ngọc có chút kinh ngạc nhìn Giang Nhạc Sơn, lại nhìn Phương Minh Viễn và Lưu Dũng, nói:

-Minh Viễn, có phải anh lại âm thâm nhúng tay vào không?

Phương Minh Viễn nắm hai tay lại nói:

-Điều này đâu có gì lạ đâu, là do chính anh Giang đề xuất, nghĩ đến nhà tôi làm việc trong tập đoàn điện ảnh Cẩm Hồ của Hồng Kông, đương nhiên tôi sẽ không từ chối rồi! Cho nên à, anh nói quá muộn rồi!

Sài Tĩnh Ngọc nhìn Giang Nhạc Sơn khó một cách có thể tin nổi, Giang Nhạc Sơn cười nói:

-Tĩnh Ngọc, cô đừng nghe lời anh ta nói, tôi vừa mới có được cơ hội nâng cao kiến thức trong đại học Hồng Kông, đi làm việc ở tập đoàn Cẩm Hồ, chỉ có thể coi như một chức phụ của tôi.

-Anh đã có được thông báo trúng tuyển của trường đại học Hồng Kông?

Sài Tĩnh Ngọc nói lộ rõ nét mặt vui mừng.

-Ừ, cho nên, ý tốt của cô tôi chỉ có thể nhận!

Giang Nhạc Sơn nói.

-Đợi tôi trở về từ Hồng Kông, nếu có cơ hội, chúng ta vẫn có thể hợp tác.

Sài Tĩnh Ngọc nhìn anh ta với ánh mắt xem thường, sẵng giọng nói:

-Thôi đi, đến lúc đó, Minh Viễn sớm đã nắm chắc trong lòng bàn tay, thì giống như mấy người chúng ta bây giờ!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK