Ở khách sạn Sato đang ngồi trước cửa sổ, nhìn xuyên qua lớp kính mông lung, chú ý đối diện, đã 3h chiều rồi, mấy tên người Mĩ đối diện vẫn chưa về! Còn những người khác, gồm cả Mitsui Masaki, đều bị ông phái đi, bề ngoài là lưu luyến phố phường, trên thực tế lại đang thu thập tình hình Phương gia!
Trong lòng Sato một mặt không hài lòng việc Phương Minh Viễn gặp bọn người Nciku trước, mặt khác ông cũng cảm thấy kỳ lạ, tại sao Lưu Trì bên đó vẫn chưa còn tin tức gì. Theo đạo lý, Lưu Trì sau khi nhận được mật thị của ông đã phải ra sức thúc đẩy việc để Phương Minh Viễn gặp ông, sao qua hai ngày rồi Lưu Trì vẫn chưa có động tĩnh gì?
Hôm nay chưa gặp Phương Minh Viễn, khẳng định thái độ của Phương Minh Viễn, trong lòng Sato dài hơn cây cỏ bình thường, vốn không thể bình tĩnh được---Việc này liên quan đến sự nghiệp tương lai của ông! Chính vì trong lòng ông ta bất ổn, lo lắng cho tương lai của mình. Tối hôm qua mấy người Mitsui Masaki cũng không biết tìm được mười mấy cave ở chỗ nào Bình Xuyên đưa về vui chơi, Sato cũng không có tâm trạng tham gia.
Lúc này, hướng cửa khách sạn có tiếng ồn ào huyên náo, tai Sato giật giật, lập tức đứng dậy, mở cửa sổ ra, quả nhiên thấy đoàn người Nciku, ai vũng vui vẻ bước từ cửa vào. Rất hiển nhiên hôm nay chắc chắn họ đã có thu hoạch gì! Sato lại đóng cửa sổ lại, sắc mặt càng âm u hơn!
Tối hôm nay, người Mĩ mở tiệc nhỏ ngay trong phòng mình, thức ăn từ khách sạn Phương gia đưa tới, hương thơm lan tỏa khắp nơi. Người Mĩ ăn xong lại mở một vũ hội nhỏ, mặc dù trong đoàn người tỉ lệ nam nữ rõ ràng không cân đối, nhưng họ vẫn chơi rất vui vẻ. Mà đêm nay, bên người Nhật Bản lại nghe thấy tiếng thánh thót như chim. Tiếng con gái cười điệu, cho dù là đứng trong sân cũng loáng thoáng nghe được! Chỉ có điều tiếng con gái cười càng nhiều hơn, cũng không thể che dấu được sự ghen tị trong lòng người Nhật Bản!
Sáng sớm hôm sau, người Mĩ lại vui mừng phấn chấn đi ra ngoài, điều này khiến cho Sato người dẫn đầu đoàn Nhật Bản vẫn chưa hề nhận được tin tức gì càng thêm căm giận.
Đến trưa,cuối cùng thì các nhân viên của họ của cũng biết được Phương Minh Viễn sẽ gặp họ vào 2h chiều,điều này khiến Sato vui hơn vài phần.
Gần như sau khi nhận được tin chưa đến 10 phút,Ngụy Bá Đạt đã thay mặt Lưu Trì đến khách sạn, mặc dù bề ngoài là đến an ủi người Nhật Bản, nhưng trong lời nói lại lại lộ ra mùi vị tranh công. Tất nhiên Sato cũng đối đáp lại, hai bên nói chuyện rất vu vẻ, Sato tự nhiên vỗ ngực đảm bảo sau khi về Nhật Bản, nhất định sẽ thúc đẩy các ban ngành có liên quan của công ty Mitsui đến Bình Xuyên khảo sát, cố gắng đẩy mạnh hợp tác giữa hai bên! Ngụy Bá Đạt mới vừa lòng đi!
2h chiều,vẫn là nơi gặp mặt với Nciku, Sato và Mitsui Masaki gặp Phương Minh Viễn. Tuy nhiên khác với Nciku, hai người cùng bất ngờ về sự trẻ tuổi của Phương Minh Viễn.Việc thứ nhất là nhận lỗi với phương Minh Viễn!
Giống như gặp đoàn người Nciku, nhân viên do Phương gai phái đến đồng hành thông báo cho họ 2h đúng gặp mặt, cũng thông báo cho họ biết lần gặp mặt này không được phép mang theo camera, máy ghi âm, nhưng khi tiến vào tòa nhà Phương gia, vẫn bị Phương gia kiểm tra, trong đoàn người của Sato có ba người mang theo máy ghi âm mini!
Mấy thứ này tất nhiên đều bị Phương gia thu lại, mà đoàn người họ không thể nhận được đãi ngộ như đoàn người Nciku, ngoại trừ Sato và Mitsui Masaki, những người khác đều bị tách ra ở bên ngoài không được vào Phương gia!
Với kết quả này, Sato và Mitsui Masaki hối hận thì đã muộn, đồng thời cũng thấy rất kinh ngạc,những thiết bị máy ghi âm mini đó đều là những sản phẩm mới nhất quay chụp ở Nhật Bản, vốn nghĩ nền công nghiệp điện tử của Trung Quốc lạc hậu, những chiếc máy ghi âm này được ngụy trang cực tốt, không thể bị phát hiện! Hơn nữa mấy hôm nay, họ đều có thể dùng ở những nơi ghi cấm dùng máy ghi âm trong quận Bình Xuyên, đều không bị phát hiện.
Nhưng thật không ngờ vừa bước vào cửa Phương gia đã bị phát hiện!
Họ nào biết nền công nghiệp điện tử của Trung Quốc quả thật không bằng Nhật, nhưng những thiết bị dân dụng lại có thể đánh đồng với Nhật Bản, thậm chí còn vượt qua Nhật. Với tầm ảnh hưởng của Phương Minh Viễn hiện nay, bất luận là Mĩ, hay Châu Âu, kiểm tra mấy thiết bị như vậy không phải là việc khó.
-Phương, ngàn lần xin lỗi! Xảy ra chuyện này, là do Sato tôi quản không nghiêm, sau khi về công ty, tôi nhất định sẽ phạt bọn họ thật nghiêm!
Sato khom người sâu chin mươi độ nói. Mới gặp lần đầu đã xảy ra chuyện này, thực sự khiến Sato xấu hổ không chịu nổi. Hơn nữa càng khiến Sato đau đầu hơn chính là lần gặp mặt này, khí thế của bên ông đã thấp hơn Phương Minh Viễn một bậc, việc đàm phán tiếp theo chắc chắn sẽ càng khó khăn hơn!
Mặc dù Chính Thúc Tam Tỉnh trong lòng rất tức giận, mang theo máy ghi âm đến chủ yếu là do sự kiên trì ở hắn, không ngờ lại bị Phương gia phát hiện, nhưng bề ngài vẫn hòa cùng Sato, khom người sâu chín mươi độ.
Phương Minh Viễn nhìn hai người, trong lòng thầm vui. Trung Quốc và các nước Âu Mĩ không giống nhau, quản lý súng/ cơ giới rất nghiêm, trước khi internet vẫn chưa được phát triển,giới truyền thông cơ bản đều dưới sự quản chế của chính phủ, cho nên những kẻ săn ảnh bất lương nào thì cũng không có đất trong nước.
Lúc đầu khi hắn mua máy ghi âm ở Mĩ, tiện mua luôn mấy thiết bị phòng bị, mà sở dĩ mang mấy thứ đó về nước, lúc đầu cũng là muốn xem mấy nhà máy điện tử ánh sáng của Đức có thể mô phòng hay không, những đồ vật này nếu có thể nhìn xuyên thấu, kỹ thuật của các nhà máy điện tử ánh sáng Đức cũng là một bước nhảy vọt. Hơn nữa những đồ vật này trong tương lai, cho dù là không có lượng tiêu thụ trong nước, thì ở các nước Âu Mĩ lại rất khả quan,thực sự những đồ vật này dù có,nhưng theo bình thường cũng là đặt trong phòng nhà máy điện tử ánh sáng Đức.
Hắn cũng chỉ vừa nghĩ qua, biết người Nhật Bản thích mấy lạo hành vi quay chụp ảnh lén, cho nên mới cấp tốc điều từ nhà máy điện tử ánh sáng chiếu qua, ai ngờ khiến bọn Sato bị bắt!
Phương Minh Viễn trầm mặt, không nói gì, Sato và Mitsui Masaki vẫn khom người, ước chừng khoảng vài phút, Sato cảm thấy lưng mình bắt đầu đau nhức, Phương Minh Viễn mới nói:
-Hai vị ngồi xuống đi!
Sato và Mitsui Masaki mới đứng thẳng lưng lên, không yên ngồi xuống.
-Sato, nhân viên đi cùng của Phương gia tôi đã thông báo cho bên ông trước khi đến, có phải là vẫn chưa nói rõ không?
Phương Minh Viễn thản nhiên nói,
-Lâm Dung, cô kiểm tra đi, ai phụ trách tiếp đón đoàn người ông Sato?
-Không không không, lúc đó đã nói rõ rồi, là người của chúng tôi hồ đồ!
Sato liên tục xua tay nói, những đồ vật này kiểm tra rõ thì rất dễ, người nhân viên đó đã dặn dò họ ở khách sạn và trước cửa Phương gia, lúc ấy có không ít người ở đó, họ có muốn trốn tránh trách nhiệm cũng không thể!
Hai hàng lông mày của Phương Minh Viễn lập tức dựng ngược lên nói:
-Sato, quốc dân quý quốc không phải trước nay luôn biểu dương mình là những người tuân thủ luật pháp sao? Sao ở đây ngay cả một yêu cầu nhỏ của chủ nhà như tôi mà cũng không làm được? Mấy hôm trước Chủ tịch Nciku của công ty điện ảnh New Line cũng đến Phương gia tôi, không có ai vi phạm cả. Tôi thấy rất lạ, những người của quý công ty cầm theo máy ghi âm vào, muốn quay cái gì ở chỗ chúng tôi?
Trên trán Sato vã mồ hôi, lời nói của Phương Minh viễn có ý trừng phạt. Nếu ông đưa ra chuyện của mình, chỉ dựa vào điểm này cũng đủ để mấy người Sato bị đuổi ra ngoài! Tất cả cố gắng trong mấy ngày hôm nay của ông sẽ trở nên vô ích!
Sato giống như bị súng bắn dưới mông nhảy dựng lên khỏi ghế sofa, lại khom người xuống, khàn giọng nói:
-Phương, đầy tớ cả gan làm loạn, gây phiền phức cho Phương, thực sự rất xin lỗi! Họ cũng chỉ quá tò mò, muốn biết bộ dạng của Phương như thế nào…
Phương Minh Viễn cắt ngang lời ông ta:
-Sato, nói như vậy, họ mang máy ghi âm vào đây, ông đã biết rồi?
Sato ngơ ngác một lát, vội vàng nói:
-Không không không, việc này tôi không hề biết, là vừa rồi tôi mới hỏi.
Tội danh này thật sự là không thể thừa nhận!
-Bộ dạng của tôi? Tôi nhớ Thủ tướng Thonson lúc đầu đã đồng ý với tôi, chưa được phép của tôi, truyền thông Nhật Bản không được công bố ảnh, video cá nhân của tôi ra, lẽ nào Ichiro lại hủy bỏ cam kết này, sao tôi lại không biết?
Vẻ mặt Phương Minh Viễn càng khó coi hơn!
Sato ngậm đáng nuốt cay, sớm biết Phương Minh Viễn sẽ kiếm tra các thiết biết trước khi vào, ông ta nói gì cũng không khiến đám người này mang theo đồ vật này, rốt cuộc cũng biết được miệt thị của Trung Quốc và người Trung Quốc, mới gây ra kết quả như vậy!
-Cam kết của Thủ tướng Thonson vẫn có hiệu lực, Thủ tướng Ichiro không hề hủy bỏ cam kết này! Đều do hành động cá nhân của người họ!
Sato giọng hơi run nói,
-Nếu Phương vẫn tức giận, tôi sẽ bảo chúng vẫn đây dập đầu nhận tội với Phương!
-Hừ!
Phương Minh Viễn lạnh lùng hừ một tiếng. Dập đầu nhận tội đối với người Nhật Bản mà nói, mặc dù không thể nói là chuyện thường ngày, những cũng không phải là việc gì to tát! Trong một năm thế nào cũng có đến ba bốn mươi cái lễ, căn bản chẳng đáng là gì!
-Sato, lần này quý công ty nhận lời mời đến đây, là tôi nể mặt Miyamoto, nếu không, tại sao các công ty khác của Nhật Bản cũng không được mời vẫn đến? Lẽ nào vì họ không cần đất hiếm? Mà sở dĩ các ông có thể khiến cho người trăm công nghìn việc như tôi gặp mặt hôm nay là vì Chủ tịch Lưu đã nói hộ cho các ông, hi vọng các ông hãy chân trọng cơ hội này!
Giọng nói của Phương Minh Viễn mặc dù bình thản nhưng trong đó lại mang âm vị cảnh cáo, không cần nói cũng biết!
-Vâng!
Sato lại khom lưng, rồi mới ngồi xuống ghế sofa!
Lúc này Mitsui Masaki cũng toát hết cả mồ hôi lạnh, mặc dù lúc đầu hắn tám phần không phục, mười phần khó chịu Phương Minh Viễn, nhưng đến bây giờ, cũng bị Phương Minh Viễn xoa nắn đi rất nhiều!
-Được rồi,bây giờ chúng ta nói đến việc chính, tôi có thể công bằng mà nói với các ông, đất hiếm hai năm nay theo kế hoạch ban đầu của ngành khai thác Trung Quốc là không bán ra bên ngoài, chỉ bán trong nước!
Phương Minh Viễn trực tiếp nói, khiến Sato và Mitsui Masaki sững sờ!
Sato cẩn thận nói:
-Phương, đất hiếm hai năm nay mà ngành khai thác Trung Quốc mua được đủ để cung cấp cho các doanh nghiệp trên toàn thế giới dùng đến một năm rưỡi!
Ông ta không tin những lời nói quỷ quyệt của Phương Minh Viễn, sản nghiệp của Phương gia mặc dù nhiều, nhưng thực sự có thể dùng đến đất hiếm, cũng chỉ có hệ thống của tập đoàn điện tử Đức Quang và nhà máy gang thép, những xí nghiệp khác, hoặc là không có nhu cầu dùng đến đất hiếm, như tập đoàn điện ảnh Cẩm Hồ Hông Kông, thành phố điện ảnh và tập đoàn Carefour; hoặc là cần với số lượng rất ít! Nhưng cho dù là tập đoàn điện tử Đức Quang và những nhà máy gang theo dưới chướng Phương gia đều là những doanh nghiệp có quy mô hàng đầu thế giới, cũng không thể dùng nhiều đất hiếm như vậy?
-Đúng vậy! Có vấn đề gì sao? Trữ lượng dầu thô của quý quốc có thể đảm bảo yêu cầu 270 ngày cho quý quốc, trữ lượng đất hiếm của quý quốc có thể ít nhất đảm bảo trong năm năm, đối với đất hiếm quý báu và thực dụng, hiện nay đang đứng ở bờ vực giảm giá, chúng tôi dự định trước mắt dự trữ một ít, thì có vấn đề gì không?
Phương Minh Viễn kinh ngạc hỏi ngược lại.
Quýnh…Sato và Chính Thúc Tam Tinh bị hỏi đến á khẩu không trả lời nổi!Đúng,người ta tính dự trữ một lượng với giá thấp thì có gì mà lạ?
-Nhưng nhiều đất hiếm như vậy, những xí nghiệp dưới tên cậu có dùng hết không?
Mitsui Masaki không nhịn được nói.
-Dùng hết, dùng không hết, đây là việc của Phương gia chúng tôi.Nếu như muốn phá cũng là Phương gia tôi tự bồi thường tiền! Không cần người khác phải quan tâm hộ!
Ánh mắt của Phương Minh Viễn nhìn Mitsui Masaki lạnh lùng thêm vài phần.
Sato quét ánh nhìn sang Mitsui Masaki, trong câu nói này của Phương Minh Viễn lộ ra vài phần không hài lòng. Cũng thế, nếu các tập đoàn khác của Nhật hoặc người Mĩ, Châu Âu quan tâm đến vấn đề dự toán của công ty sản vật Mitsui Nhật Bản,người của công ty Mitsui cũng không hài lòng! Đây là tài sản riêng của người ta, không phải là của công, một người Nhật Bản, có quyền gì mà khoa tay múa chân với tiền người ta muốn tiêu?
-Phương, lần này chúng tôi đến đây là muốn mua một lượng đất hiếm từ Phương, cũng cấp cho công ty trong nước sử dụng. Mong Phương để ý đến tình bạn với Miyamoto và tình hữu nghị Trung Nhật,để ý đến công ty sản vật Mitsui Nhật Bản tôi cũng từng viện trợ cho chính phủ Trung Quốc ở Nhật Bản, đáp ứng yêu cầu của chúng tôi.
Sato đã nhìn ra, ông không chủ động đưa ra yêu cầu, Phương Minh Viễn sẽ không nhắc đến chuyện của ông, lại giày vò, Phương Minh Viễn vừa nhìn đồng hồ, nói còn nhiều vị khách khác muốn gặp, tiễn những người này đi, hôm nay thế là trắng tay!