Chuyện xảy ra đã vài trăm năm, hôm đó, Tử Điệp cùng mấy tỷ muội đến vùng Nam Cương Trung Thổ đang gánh chịu nạn kiếp lầm than, thi triển pháp lực ứng cứu nạn dân hồng thủy.
Chính lúc họ đang nỗ lực cứu vớt những nạn dân hồng thủy, bất chợt giữa thinh không cuồng phong kéo đến, mây đen vần vũ quay cuồng, sấm sét ầm ào. Chỉ trong chớp mắt, cơn mưa nặng hạt dội xuống xối xả, ngoái lại nhìn, những nạn dân các nàng vừa hao tâm tổn sức cứu được, đã lại bị cơn cuồng phong dữ dội cuốn vào dòng nước hung hăng.
Tử Điệp cùng các tỷ muội cả kinh, các nàng cảm thấy thời tiết này thật không bình thường, nhưng vẫn không từ bỏ nỗ lực cứu người, lại một lần nữa hiệp lực ứng cứu nạn dân.
Vậy mà lúc này, trời già chưa hết trêu ngươi các nàng, mưa gió càng lúc càng khốc liệt. Dẫu sao bọn họ cũng chỉ là những hạ tiên bình thường, pháp lực có hạn. Cuối cùng, cơ hồ không còn chút sức lực nào, đến một người cũng không thể cứu được nữa.
Tất cả vô lực ngồi phịch xuống đỉnh núi, dung nhan đẫm lệ nhìn thảm họa diễn ra, mặc cho mưa gió hành hạ thân thể .
Không rõ đã qua bao lâu, mưa tạnh gió ngừng, sấm chớp tiêu tan, trời mây quang đãng. Lúc này cơn hồng thủy đã rút, để lại nơi mà nó đi qua một mớ hỗn độn những ngôi nhà đổ nát và vô số xác người.
Tử Điệp nhìn thảm trạng trước mắt, nói : “Chẳng lẽ đây là ý trời sao? Nhiều người chết như vậy ông trời mới hả dạ sao?”
“Ta thấy thảm kịch này do con người tạo nên chứ chẳng phải ý trời gì cả.”. Một vị tỷ muội nói.
“Ha ha ha…, điều các ngươi nói một điểm cũng không sai, cái chết của họ không phải là ý trời, mà chính là ta, mấy tiểu tiên nữ, các ngươi còn ý kiến gì nữa không?” Một người từ không trung nhẹ nhàng hạ xuống trước mặt bọn họ, liếc nhìn rồi nói.
Người vừa đến đó, chẳng phải ai xa lạ, đích thị là Thanh Mâu.
“Ngươi là ai, tại sao lại giết những người vô can?” Tử Điệp đứng dậy, nhìn xoáy vào Thanh Mâu, nói.
“Giết người, đó là sở thích của ta, loài người càng hỗn loạn, ta càng hứng thú, ta thích thưởng thức cảnh khốn cùng của bọn chúng, nếu không ta cũng chẳng biết làm gì cả”. Thanh Mâu cười lạnh, nói.
“Đồ khốn nạn, quả thật khốn nạn”. Một vị tỷ muội lớn tiếng thóa mạ.
Thanh Mâu cười cười, phẩy tay, một đạo thanh quang tức tốc lao tới cổ người vừa thóa mạ hắn. Luồng thanh quang cứa quanh cổ nàng một vòng, tinh huyết bắn vọt ra từ đó, một cơn gió thổi qua, đầu nàng ta đã lìa khỏi cổ.
Còn lại mấy tiên nữ khác, nhìn thấy cảnh tượng ấy đều kinh hãi vô cùng, không thể thốt lên nửa lời
“Sao rồi, thấy cách ta giết người thế nào, sợ rồi chứ gì, các ngươi không phải là tiên nữ à, sao lại nhát gan thế?” Thanh Mâu nhìn đám tiên nữ hồn xiêu phách lạc, khinh miệt nói.
“Phì, thừa nước đục thả câu, ngươi đúng là tiểu nhân bỉ ổi, rõ ràng biết bọn ta đã sức cùng lực kiệt mới nói ra những lời như vậy”. Tử Điệp phẫn hận phát tiết.
“Vậy ư? Ta thừa nước đục thả câu, ha ha…, dù sao bây giờ ta cũng rảnh rỗi, cho các ngươi nghỉ ngơi một hồi, khi nào khỏe hẳn rồi hãy cùng ta choảng nhau”. Thanh Mâu nói.
“Ngươi thật sự tốt bụng vậy sao?" Tử Điệp nói.
"Ngươi nói ta không có lòng tốt như thế, ta càng muốn làm cho các ngươi thất vọng, làm một người tốt, ha ha" Thanh Mâu nói xong, cười khẩy, tiếng cười ngày một lớn, đinh tai nhức óc, rung trời lở đất.
Khi hắn cười, Tử Điệp cùng mấy tỷ muội bị tiếng cười của hắn làm cho điên đảo, hai tay bịt chặt tai mà vẫn không tránh khỏi nhức óc. Tiếng cười của hắn làm chị em Tử Điệp đầu váng mắt hoa, bất tỉnh nhân sự.
Sau khi hồi tỉnh, bọn họ cảm thấy sức lực đã hoàn toàn hồi phục, nhưng lại bị giam cầm trong một ấn phong đen đặc. Ấn phong này đặc biệt kiên cố, dù họ cố gắng dùng phép thuật nào đi chăng nữa cũng không thể phá vỡ được nó, dù họ có hét to thế nào, cũng không một ai trả lời.
Tử Điệp nói với các tỷ muội : “Gã quái nhân này có pháp lực mạnh khủng khiếp, chúng ta căn bản không phải là đối thủ của hắn, mà cũng chẳng biết hắn là ai, mọi người xem, chúng ta nên làm gì bây giờ”.
“Bây giờ nên suy nghĩ tìm cách thoát khỏi đây thôi.” Một tỷ muội cất tiếng.
“Không cần phải nghĩ nữa, ta sẽ thả các cô đi.” Một thanh âm từ bên ngoài ấn phong truyền đến tai các nàng.
Mấy người bọn họ chỉ cảm thấy ấn phong rung nhẹ, hòa cùng một luồng thanh quang rồi tiêu tán vô hình tích.
Tất cả khẩn trương vào vị trí, yểm hộ chặt chẽ cho nhau, sau đó ngưng tụ năng lượng vào hai tay tụ thành hai quang cầu sẵn sàng phóng ra công kích Thanh Mâu.
Thanh Mâu cười khẩy, nhìn mấy tiểu tiên nữ nói: “Các ngươi quá yếu, ta chẳng cần phí sức cũng có thể giết các ngươi dễ dàng. Chẳng qua ta muốn các ngươi được chết tâm phục khẩu phục thôi”. Hắn nói đến đây chợt ngưng lại, rồi tiếp : “Quên nói cho các ngươi hay, ta là thủ hạ của Minh Vương, ta có một thói quen xấu, đó là sở thích nghiên cứu thân thể người, bất kể nam hay nữ, các ngươi thử đoán xem, ta làm thế để làm gì”
“Phì, ngươi là kẻ ác tâm”. Tử Điệp phẫn nộ.
Thanh Mâu cười cười, thân ảnh như điện chớp đến bên bọn họ, thoắt cái đã trở về chỗ cũ trên tay vắt vẻo một nữ tử mặt mũi bị cào nát bươm, cười cợt nhả, thủ trảo nắm lấy tóc lắc lắc cái đầu nàng : “Khửa khửa…, ác tâm? Ác tâm là thế nào? Là thế này phải không”
Bọn Tử Điệp các nàng bị dọa cho xanh mặt, toàn thân run lẩy bẩy, quang cầu trên tay cũng tan biến, lúc này đã hoàn toàn mất đi ý chí chiến đấu.
Thanh Mâu quăng nữ tử trên tay ra, đồng thời bắn ra một đạo thanh quang, trong nháy mắt cái xác của nàng đã bị cắt ra hàng nghìn mảnh rơi lả tả xuống đất.
Tử Điệp cùng các tỷ muội đồng thanh khóc rống lên thê thiết.
Khóc như vậy có tác dụng gì chứ? Có thể làm hắn buông tha các nàng không?
Tử Điệp hoa nhan đẫm lệ, huy chưởng tiếp cận Thanh Mâu công kích.
Hỡi ôi, nàng nào phải đối thủ của hắn, chỉ thấy hắn phẩy tay một cái, Tử Điệp bị hất văng về chỗ cũ, ngã sấp xuống, hoàn toàn mất đi năng lực chiến đấu.
“Các ngươi không phải đối thủ của ta, chẳng qua dạo này ta đang tìm hiểu tu tiên pháp của con người, các ngươi đến vừa lúc ta cần cơ thể con người để nghiên cứu, vậy nên ta quyết định lưu lại mấy cái mạng nhỏ các ngươi, ta sẽ biến các ngươi thành người dở sống dở chết, để ta thỏa sức tìm tòi nghiên cứu, he he… ” Hắn nói xong bật cười ha hả.
Không biết có phải bọn Tử Điệp các nàng bị lời nói của Thanh Mâu dọa cho chết khiếp hay không, tất cả đều ngừng khóc, ngây ngốc nhìn hắn, thoạt nhìn, trông các nàng bây giờ cũng không khác gì tượng gỗ.
Cũng không biết Thanh Mâu dùng pháp thuật gì, một luồng vụ khí vây lấy các nàng, cả bọn bắt đầu cảm thấy khó thở, một thoáng sau tất cả lăn ra bất tỉnh.
….***….
Tử Điệp tỉnh lại, cũng là lúc Trần Nhược Tư đang chăm chú nhìn nàng.
Những hình ảnh đó, trong tâm Tử Điệp, như mới vừa xảy ra ngày hôm qua, tỉnh dậy, nàng lại bật khóc.
Trần Nhược Tư nghe Tử Điệp kể xong, vô cùng uất ức nói: “Tên Thanh Mâu thật quá ghê tởm, nếu có cơ hội, ta nhất định giết chết hắn báo thù cho những người xấu số.” Nghĩ đến đây, nó thấy đồng tình với mấy chị em Tử Điệp đã gặp phải nạn, đối với Thanh Mâu càng thêm phần khinh miệt, hận ý khắc cốt ghi tâm.