Một lát sau, hạt châu lóng lánh hồng sắc quang mang kia, hồng sắc quang mang chậm rãi biến mất, hiện ra trước mắt mọi người, thoạt nhìn chẳng qua là một tảng đá bình thường màu xám mà thôi. Bảy người Tử Điệp, chỉ là bị thương nhẹ, sau khi trải qua một trận điều tức, cũng khôi phục lại năm sáu thành lực lượng, đều bước về phía tảng đá màu xám kia.
Đúng lúc này, trên không một đạo thất thải quang mang, nháy mắt bay xuống, đứng ở bên cạnh tảng đá màu xám kia, hóa thành hình người. Mọi người vừa thấy, là Trần Đạo Thiên, trong ngực hắn, còn có một nam tử bị hôn mê, nam tử này đúng là Trần Nhược Tư.
Điềm Hương Hương trong lòng kích động, lắc mình chạy tới bên người hắn, hỏi:”Nó thế nào rồi, có nguy hiểm gì không?”
Trần Đạo Thiên nói: “Không sao, nó không bị nguy hiểm đến tính mạng, nó rất mệt, ta làm cho hắn ngủ rồi. Hiện tại giao nó cho các ngươi, hiện tại tình huống không tốt, Minh Vương chỉ còn có một tháng nữa là có thể đi ra khỏi địa vựa Minh giới, khi đó, mặc kệ là nhân loại hay là thần tiên, đều gặp tại họa to lớn. Mười ngày trước ta mới tìm được viên Mộc Linh Châu, viên cuối cùng dùng để khôi phục lại thánh sơn. Hiện giờ các ngươi cũng không cần phải tìm kiếm nữa, mà từ đây trực tiếp dẫn hắn đi tới vị trí của thánh sơn, nơi đó cần hỗ trợ bố trí chữa trị trận pháp.”
Điềm Hương Nhi tiếp lấy Trần Nhược Tư, nhẹ giọng nói: “Được rồi, ngươi đi đi.”
Trận Đạo Thiên vươn tay ra, nhẹ nhàng một trảo, tảng đá màu xám trên mặt đất kia, nhẹ nhàng nổi lên, bay vào trong tay Trần Đạo Thiên, quay đầu nhìn lại Điềm Hương Nhi nói: “Cảm ơn các ngươi đã hiến Long Tộc chí bảo - Ma Nhãn Châu, có nó chúng ta mới dễ dàng chiếm được khỏa Thổ linh châu này. Lúc trước, chúng ta chỉ biết lực lượng đất đai của địa phương này rất cường đại, trải qua quan sát phát hiện, thổ quái này bất quá chỉ mới thành linh. Thật không ngờ, sau khi Ma nhãn cùng lực lượng Thổ linh hợp nhất, lại biến thành Thổ linh châu mà chúng ta cần. Xem ra, ông trời vẫn là trợ giúp chúng ta.” Nói xong, khẽ cười một tiếng, phất tay về phía mọi người, toàn thân hóa thành một đạo lưu quang bảy màu, quay lại bầu trời, nháy mắt biến mất ở phía chân trời.
Điềm Hương Nhi nhìn khuôn mặt Trần Nhược Tử mỉm cười, hướng mọi người nói: “Thương thế của chúng ta hiện tại còn không có hoàn toàn khôi phục, cũng không có năng lực đi ngay tới thánh sơn, nên nghỉ ngơi tại chỗ này một chút, đợi hắn tỉnh lại, chúng ta liền đi đến chỗ thánh sơn, mọi người xem thế nào?”
Mọi người đều không có phản đối, đều gật đầu, ngồi xuống tại chỗ, nhắm mắt điều tức.
Bạch Vân Đạo Quán, trên đại điện, một mảnh yên tĩnh.
Bạch Vân Đạo Quán này, kỳ thật trước kia là Trường Phong Đạo Quán, từ lúc Hầu Quang Bình đem người “đánh bại” thú nhân, đuổi ra khỏi Trường Phong Đạo Quán, lại nhân chưởng môn Trương Phong Đạo Quán có hành vi gây rối, làm cho phần đông đệ tử Trường Phong Đạo Quang cảm thấy rất là xấu hổ, bởi vậy, bọn họ phế đi chưởng môn hiện tại, tình nguyện quy về làm bộ hạ Hầu Quang Bình. Hầu Quang Bình có chút “miễn cưỡng” tiếp nhận các đệ tử Trường Phong Đạo Quán đầu nhập, cũng đổi tên Trường Phong Đạo Quán thành Bạch Vân Đạo Quán.
Hầu Quang Bình đang ngồi trên ghế chưởng môn ở giữa đại điện, Lý Hữu Quyền, Điền Lập Phong phân biệt ngồi ở vị trí thủ tọa, ngoài ra còn có mười đệ tử đạo quán có thực lực , cũng ngồi ở hai bên. Mọi người ánh mắt chờ đợi đang nhìn chằm chằm Hầu Quang Bình, tựa hộ đang chờ đợi lão quyết định sự tình gì đó.
Hầu Quang Bình trầm mặc, chỉ là khi định mở miệng nói chuyện, một đệ tử lại vội vàng chạy vào đại điện, báo cáo cho Hầu Quang Bình: “Báo cáo chưởng môn, trụ trì Pháp Hoa Tự, Từ Hàng đại sư đến.”
Hầu Quang Bình sửng sốt, đầu óc xoay chuyển, thầm nghĩ: “Để ta hỏi lão ta xem lão ta quyết định như thế nào, lúc đó quyết định tốt hơn.” Nghĩ vậy, lão mở miệng nói: “Mau mời đại sư vào!”
Đệ tử kia tuân lệnh, nhanh chóng đi ra cửa.
Chỉ chốc lát thời gian, Từ Hàng chậm rãi đi vào đại điện, Hầu Quang Bình sai người cấp cho Từ Hàng một vị trí, sau khi hai người khách sáo một phen, Hầu Quang Bình hỏi: “Không biết đại sự vội vã tới đây là có chuyện gì cần bản nhân cống hiến chút sức lực.”
Từ Hàng khẽ cười nói: “Ta biết trong lòng ngươi có điều khó quyết, nên đến đây chỉ điểm, nói thật cho ngươi biết, đương kim Minh tộc thực lực cường đại, chúng ta căn bản không thể chống lại được, cho dù là được thần tiên tương trợ, chúng ta cũng vô pháp vãn hồi bại cục. Vì bảo tồn thực lực, ta đã quyết định đầu nhập vào Minh tộc, sau này sẽ tìm cơ hội khác.”
Từ Hàng vừa dứt lời, thanh âm của một nam tử truyền vào trong đại điện lọt vào tai mọi người :” Ha ha ha, đường đường là người đứng đầu của một đại tự viện, thế nhưng lại làm tay sai cho Minh nhân, ta thực cảm thấy đáng xấu hổ cho hành vi của ngươi.” Giọng nói vừa hạ, một đạo bạch quang lóe sáng, nhẹ nhàng vào chính giữa đại điện, định trụ thân hình, rõ ràng là một thanh niêm nam tử mặc bạch y.
Mọi người đều đứng dậy, Hầu Quang Bình cũng không có ngoại lệ, ánh mắt bọn họ, nhanh chóng tập trung lên người nam tử kia, đánh giá từ trên xuống dưới. Hầu Quang Bình cảm thấy được nam tử trước mắt rất là quen thuộc, dương như là đã gặp qua ở nơi nào đó. Bỗng nhiên, sắc mặt lão khẽ biến, cả kinh nói: “Ngươi là người của Thanh Tâm Đạo Quán, nếu lão phu không có nhận sai người, ngươi hẳn là nhị đồ đệ đã chết của Mộ Dung Thiên, Xích Vũ Đông, như thế nào không có ở nhà để tang cho tốt, ngược lại đến nơi này giương oai? Người đâu, giúp ta bắt lấy tên gia hỏa không biết sống chết này.”
Nhận được mệnh lệnh của chưởng môn, hơn mười đệ tử Bạch Vân Đạo Quán xông vào đại điện, huy kiếm bổ tới Xích Vũ Đông. Xích Vũ Đông khẽ cười một tiếng, rất nhanh xoay tròn thân hình, một đạo ánh sáng bạch sắc, lấy Xích Vũ Đông làm trung tâm, rất nhanh bắn về phía các đệ tử Bạch Vân Đạo Quán đang xông tới.
Chúng đệ tử Bạch Vân Đạo Quán đang công tới, còn chưa hiểu đuợc có chuyện gì xảy ra, chỉ cảm thấy bên hông chợt lạnh, thân thể không còn chịu sự điều khiển của bản thân, đứng yên tại chỗ, kiếm trong tay đều lần lượt rơi xuống, phát ra tiếng vang “Đinh đinh đinh”.
Thân thể Xích Vũ Đông xoay tròn xong, mới vừa định trụ thân hình, mấy tiếng “Ba ba” vang lên, truyền vào tai mọi người trong phòng. Cảnh tượng trước mắt, làm cho bọn họ chấn động, sắc mặt nhất thời trở nên tái nhợt. Bọn họ nhìn thấy những đệ tử vây công Xích Vũ Đông, đều không ngoại lệ, bị cắt dứt thành hai đoạn, máu tươi từ hai đoạn thân thể của bọn họ, phun ra như suối không ngừng, rất nhanh đã nhiễm đỏ toàn bộ mặt đất của đại điện.
Từ Hàng thấy thế, biết người kia rất có thể là đến đây báo thù, lão có chút chột dạ trong lòng, vội vàng dời bước chậm rãi đi về phía cửa. Kỳ thật, lúc này hết thảy hành động trong đại điện, đều ở trong lòng bàn tay hắn, hắn làm sao có thể không biết Từ Hàng cử động đây. Trước khi Từ Hàng sắp ra cửa được một khắc, thân hình Xích Vũ Động chợt động, bạch quang chợt lóe, như quỷ mỵ lao về phía trước Từ Hàng, chặn đường đi của lão ta, mỉm cười nhìn lão chăm chú.
Từ Hàng ngẩn người, trong lòng khẩn trương, rất nhanh lùi về phía sau mấy bước, hoảng sợ nhìn Xích Vũ Đông nói: “Ngươi, ngươi muốn làm gì?”
“Nếu ngươi không tới nơi này, vẫn ở Pháp Hoa Tự, ta muốn bắt ngươi quả thực cũng không có cách.” Xích Vũ Đông quỷ dị cười cười, nói: “Ta chẳng muốn làm gì cả, chỉ muốn biết chú ngũ khu động “Thần lực thạch” của Pháp Hoa Tự các ngươi. Nếu ngươi nói cho ta, có lẽ, ta sẽ thả cho ngươi một con đường sống, như thế nào?”
“Ngươi nói có giữ lời không? Ngươi muốn ta làm sao tin tưởng được ngươi đây?” Từ Hàng thấy có cơ hội xoay chuyển, vội nói.
Xích Vũ Đông khẽ cười, nói: “Ta cũng không biết làm như thế nào mới có thể khiến cho ngươi yên tâm, nhưng hiện giờ ngươi không còn lựa chọn, chỉ có thể lựa chọn tin tưởng ta.”
Từ Hàng lẳng lặng nhìn chằm chằm Xích Vũ Đông, trong đầu cấp tốc suy nghĩ đối sách, bỗng nhiên, miệng lão bất chợt lộ ra nụ cười nhàn nhạt: “Thần lực thạch không phải còn có một công năng quái dị sao, ha ha, may mắn ta là trụ trì Pháp Hoa Tự, biết bí mật này. Có một câu chú ngữ, chỉ cần Thần lực thạch trong phạm vi sử dụng, lực lượng của Thần lực thạch, nháy mắt sẽ hội tụ vào trong cơ thể người sử dụng chũ ngữ, khiến cho người đó không thể thừa nhận mà bạo thể thân vong. Nếu ta đem chú ngữ này nói cho hắn, mặc dù hắn không buông tha ta, bản thân hắn cũng không sống đuợc bao lâu. Nếu hắn giữ chữ tín, thả ta, đối với ta cũng không có hại gì.” Nghĩ đến đây, làm bộ thực bất đắc dĩ lắc đầu, thở dài, nói: “Được rồi, xem ra ta cũng không còn lựa chọn nào khác, đành phải tin tưởng người thôi.” Nói xong, dùng truyền âm thuật, đem chú ngữ truyền vào trong tai Xích Vũ Đông.