Hai người Tử Điệp cùng Trần Nhược Tư, vì muốn tránh né nhóm người lão quy lùng bắt, xông vào một cái con đường tối đen bên trong lòng động. Trong thông đạo, một mảnh hắc ám, cái gì đều không thấy được. Hạt châu trong tay Tử Điệp, phóng ra quang mang, lóe lên trên bức tường bên cạnh rồi phản chiếu qua mặt bức tường đá khác.
Hai người bọn họ đều không nói gì, bảo trì trầm mặc, có lẽ, bọn họ đều có tâm sự, nghĩ như thế nào đối mặt với những chuyện đã và sắp sửa xảy ra. Có lẽ bọn họ lo lắng ở nơi tận cùng hắc ám này, là lần cuối cùng bọn họ có thể ở cùng một chỗ.
Thời gian trôi qua, cước bộ bọn họ cũng không có dừng lại, không hẳn là bọn họ không có ý nghĩ dừng lại, chính là không dám dừng lại, truy binh đang ở ngay phía sau bọn họ. Những ngày chiến đấu ác liệt có lẽ cũng là những ngày khó khăn nhất họ đã từng trải qua. Trong tâm bọn họ, niềm hy vọng đã biến thành một con chim nhỏ, trở thành mục tiêu của thợ săn, lại cũng giống như linh hồn xuất thể, chẳng có gì phòng hộ, dường như chỉ cần bị một chút va chạm hoặc tổn thương cũng sẽ mất đi sinh mạng.
Thên thể Trần Nhược Tư bị quái diện nhân dùng pháp lực trói buộc, ngay cả đi đường cũng có cảm giác mệt mỏi, huống chi hiện tại lại ở trong nước liều mạng bơi đi, làm cho hắn có vẻ càng thêm mệt mỏi. Cũng may cho hắn trước kia gặp được Mộng Tuyết, Mộng Tuyết cho hắn nuốt vào một viên Ngự thủy châu, làm cho hắn không e ngại nước, hơn nữa cho dù là ở sâu dưới biển, hắn cũng có thể hấp thu không khí, giống như là ở trên đất bằng. Bằng không, hắn có thể đã sớm nằm xuống rồi. Hắn hiện tại mặc dù có điểm mệt nhọc, nhưng hắn vẫn cảm giác thập phần cao hứng, dù sao, ở bên cạnh hắn, còn có một mỹ nữ làm bạn, khiến cho hắn dường như quên hết mệt mỏi của bản thân. Nhìn thấy mỹ nữ, cùng nàng ở chung một chỗ, hơn nữa còn nắm tay, đó là một loại cảm giác tốt đẹp biết nhường nào. Mặc cho ai ở phía sau, cho dù là mệt mỏi đi nữa, cũng phải mạnh mẽ xốc lại tinh thân, để cảm thụ cái cảm giác tuyệt mỹ kia.
Bỗng nhiên, Tử Điệp dừng lại. Trần Nhược Tư vốn ở phía sau Tử Điệp, hắn đang trong ảo cảnh, đang hưởng thụ cảm giác tuyệt mỹ kia, không ý thức được dị trạng, thân thể hắn lúc này ngược lại vẫn bơi về phía trước, cũng may có tay Tử Điệp kéo hắn lại. Bị Tử Điệp kéo lại như vậy, hắn tức khắc thoát ra khỏi mộng cảnh tuyệt mỹ của chính mình, thanh tỉnh lại, hỏi: “Làm sao vậy, phát hiện cái gì?”
Trần Nhược Tư sau khi bị quái diện nhân đem thân thể hắn trói buộc, hắn cảm giác được chính mình dường như biến thành một người bình thường, không có pháp lực gì, đã không có xúc giác linh mẫn cùng năng lực cảm ứng như lúc trước. Khó trách vừa rồi Tử Điệp cảm giác được phía trước có chút dị động, hắn lại không hề phát hiện ra.
Tử Điệp không có trả lời, chỉ là làm cho hắn cái động tác im lặng, cẩn thận nhìn chằm chằm về phía trước. Qua một hồi lâu, nàng thấy phía trước không có một tia động tĩnh, trong lòng đã có chút buồn bực: “Điều này sao có thể, ta rõ ràng cảm giác được có một cỗ hơi thở quái dị, nhưng lại không nghe được thanh âm du động của nó. Chẳng lẽ là ta quá mức khẩn trương, cảm giác có vấn đề rồi?” Nàng lắc lắc đầu, quay đầu lại nhìn Trần Nhược Tư, mỉm cười, rồi kéo hắn tiếp tục bơi về phía trước.
Bên trong thông đạo vẫn tối đen như cũ, hạt châu trong tay Tử Điệp, vẫn phóng xuất ra ánh sáng, tầm nhìn không xa lắm, chỉ có thể chiếu sáng khoảng hơn một trượng. Từ xa nhìn hai người bọn họ, giống như hai người song song bên nhau cùng cầm đèn lồng, trong bóng bêm toán loạn các huỳnh hỏa trùng nho nhỏ.
Nhóm người lão quy cùng lính tôm tướng cua đang cấp tốc đuổi phía sau bọn họ cũng cảm cảm giác như thế. Bởi vậy mới biết, cái thông đạo này là một đường vô cùng dài, bên trong tối đen, hơn nữa bọn họ ai cũng chưa từng tới nơi này, tự nhiên là không biết đây là thông đạo, bọn họ xem ra, còn tưởng rằng đây là một cái huyệt động thật lớn, mà bọn họ chính là ở huyệt động bên này, nhưng người bọn họ phải đuổi theo, lại ngay tại huyệt động bên kia.
Bỗng nhiên, lão quy cảm giác được phía sau có động tĩnh, dùng tốc độ rất nhanh hướng về phía mình, lướt qua người thủ hạ của hắn, trong lòng cả kinh, vội vàng vượt lên, định trụ thân hình, chuẩn bị cấp người tới một kích thật mạnh. Hắn xoay người lại, quả thực nhìn thấy một cái bóng đen hướng hắn chạy tới, trong lòng cười lạnh, đem đao từ từ nâng lên.
“Lão quy, người làm cái gì?” Một giọng lạnh băng dọa lão quy nhảy dựng lên, sửng sốt lão đã nghe ra thanh âm người nói là ai, vội buông đao xuống, nói: “ Là Công Chúa tới, ta còn tưởng rằng có người đến đánh lén ta, cho nên, . . . . . .” Lão cười khan, mặt ửng đỏ lộ ra vẻ mặt ngượng ngùng, nói: “Công chúa không phải đang đối phó với lão quái vật sao? Như thế nào lại đến nơi đây, chẳng lẽ lão quái vật kia đã bỏ chạy rồi ?”
Ngọc Lan ngừng lại trước mặt lão quy, nói: “Tên quái dị kia như thế nào có thể đào tẩu đây? Ông nội cùng cô cô đối phó với hắn như vậy là đủ rồi, ta liền đến xem tình huống bên này của các người, Tử Điệp mang theo cái tên kia chạy rất xa, các ngươi có phải hay không đã mất dấu rồi? “
“Như thế nào có thể như thế, ta là ai chứ?” Lão quy một bộ dáng ngạo mạn, cười cười, chỉ vào điểm nhỏ xa xa, nói: “Điểm sáng kia không phải là bọn họ hay sao? Người vừa nói là Tử Điệp Công Chúa, Tử Điệp Công Chúa sao ?”
Ngọc Lan lắc lắc đầu, cười nói: “Lão quy a lão quy, ngươi thật đúng là kẻ hồ đồ, theo lâu như vậy, thế nhưng ngay cả người cũng không có nhận ra. Thật không biết ngươi trước kia như thế nào mang theo thủ hạ dưới tay đi tuần tra bên ngoài.” Giọng nói vừa dứt, thân hình nhẹ nhàng bơi đi, đã ở phía trước lão quy hơn trượng rồi.
Tên lính cua mới vừa rời chủi lão quy ở bên ngoài động, len lén cười trộm, vui sướng khi người khác gặp họa nói: “Lộ tẩy rồi nhé, còn nói chính mình có năng lực nữa chứ, ha ha ha, thực vui vẻ, nói không chừng, lúc trở về, sợ rằng lão quy cũng phải cáo lão hồi hương thôi. “
“Khốn kiếp, ta không rút da ngươi, ngươi lại dám giễu cợt ta.” Lão quy một bộ dáng tức giận, huy đao đánh về phía cua binh.
Cua binh thân hình lăn mấy vòng,nhanh chóng hướng về phía Ngọc Lan vọt đi, hắn vừa đi vừa trêu chọc, nói: “Ha ha, ta không có da, chỉ có lớp vỏ cứng rắn, lão có thể làm khó dễ được ta sao, cho dù đại đao của lão chém trúng ta, cũng không làm tổn thương đến nửa sợi lông của ta, bất quá hiện tại chính sự là quan trong, không rảnh cùng lão gia hỏa ngươi dây dưa.”
Có lẽ bởi vì lão quy thật sự già quá rồi, hoặc là bởi vì lão biết tên cua binh này thích trêu chọc lão, mà lão cố ý làm ra điệu bộ kia, có lẽ ở trong lòng lão cho rằng, cười thật to cho mọi người vui vẻ tâm trí, dù sao cũng tốt hơn so với không khí ngột ngạt căng thẳng. Hành động này chẳng qua chỉ là giả vờ, cấp cho mọi người một chút cười vui, làm cho tâm tình mọi người cảm thấy khoái trá một chút. Mặc kệ là lão quy thế nào, người khác như thế nào cũng không để ý, dù sao, tất cả mọi người cho rằng, làm việc một chỗ cùng lão quy, đều cảm thấy thoải mái, không có loại cảm giác ngột ngạt. Bộ dáng chân chính của lão quy là gì, chỉ sợ ai cũng không biết, cái này chỉ có chính lão mới biết mà thôi.
Khi cua binh kia xông lên phía trước, lão quy cũng không có đuổi theo, lão cười hướng về đám lính tôm cua phía sau, phất phất tay, ý bảo nhanh lên một chút.
Tử Điệp cảm giác được thân ảnh của một nhóm người đuổi theo phía sau, cách bọn họ càng ngày càng gần, trong lòng cũng bắt đầu khẩn trương hơn. Nàng khẩn trương, cũng không phải bởi vì sợ hãi, mà là lo lăng cho an nguy của Trần Nhược Tư, nàng biết quy củ long cung, một khi có người không mời xâm nhập vào, chỉ có một con đường chết. Nàng nhìn thoáng qua Trần Nhược Tư, cảm giác khó chịu trong lòng nháy mắt tan rã, lập tức biến thành mỉm cười, giống như nếu có thể nhìn thấy mặt hắn, nàng có thể vĩnh viễn bảo trì sự vui vẻ. Nhìn chăm chú hồi lâu, nói: “Đi mau, có người đuổi tới rồi.”
Trần Nhược Tư lúc này thật sự là mệt không chịu nổi nữa rồi, bộ dáng mệt nhọc đều đã hiện trên mặt hắn, hắn lắc lắc đầu, nói: “Nàng vẫn là trở về đi, không cần lo cho ta. Ta không nghĩ bởi vì nàng cứu ta, lại rơi vào hiểm cảnh. Nàng biết không? Trước kia ở Minh giới, nàng mạo hiểm cứu ta mà bị người khác đả thương, rơi vào biển rộng, lúc ấy, nàng có biết ta đau lòng như thế nào không? Ta không muốn quay trở lại thời khắc đau xót kia một lần nữa, nàng đi đi.” Nói xong, một bộ dáng tuyệt tình, rời bỏ cánh tay Tử Điệp, quay đầu lại nhìn điểm sáng đang dần đến gần.
Tử Điệp ngẩn người, một trận thương tâm trào lên trong lòng, nhưng phần lớn là kích động, nàng cho rằng, Trần Nhược Tư làm như thế, chẳng qua là không muốn liên lụy đến mình, cũng chứng minh là trong lòng hắn coi trọng nàng. Có lẽ, nhưng điều Trận Nhược
Tư làm, thực sự đã tạo thành loại ảo giác này. Bất quá, hiện tại trong ý nghĩ của hắn, đích thật là không muốn liên lụy nàng, mà ở trong trường hợp khác có lẽ hắn sẽ không làm như vậy. Bởi vì tại thời khắc này, hắn đã nghĩ chính mình sắp chết, trong tâm trí hắn giờ phút này về với Mộng Tuyết ở phương xa, trong đầu hắn tràn đầy hình ảnh Mộng Tuyết tươi cười. Nếu sinh mệnh hắn còn chưa đến lúc cuối cùng, có lẽ hắn còn có thể suy nghĩ cái khác.