• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cuối tháng 9 đầu tháng 10 năm thứ 13 Đại Nghiệp, tràn đầy gió tanh mưa máu.

Chỉ trong một đêm, Vệ gia, Nguyên gia, Vũ Văn gia vốn có quyền thế cực lớn trong thành Đại Hưng đều bị chém cả nhà. Sự kiện lớn như thế không chỉ đưa đến chấn động trong triều, mà còn làm cho bách tính trong thành Đại Hưng nghị luận ầm ĩ.

Lúc giữa trưa, ở đại sảnh Hương Cách Lý Lạp, một người hán tử trung niên đang dùng bữa. Người này có khuôn mặt dài, hàm dưới lưa thưa mấy sợi râu ngắn, lại ra vẻ thư sinh. Lúc này, y đang không nhanh không chậm dùng bữa, lỗ tai lại dựng lên, nghe người ở ngoài nói chuyện.

"A..., ngươi không nhìn thấy, hết thảy 5-6 trăm người, cứ xếp thành một hàng, duỗi cái cổ ra như con vịt, đợi những tên quái tử thủ kia chặt đầu. Khỏi phải nói cảnh tượng kia ghê gớm thế nào." Một tên hán tử cường tráng nói.

Một người ở bên cạnh nghe thấy, trong lòng giật mình, nói: "Nhiều người như vậy, phải giết tới khi nào?"

Hán tử cường tráng cười hắc hắc nói: "Haizzz, ngươi nói sao, tổng cộng 20 tên quái tử thủ, bận rộn hơn 2 canh giờ, mệt mỏi đến mức đầu đầy mồ hôi mới có thể giết hết toàn bộ phản tặc! Máu chảy xuống đất có thể thành một dòng sông nhỏ!"

Người ở bên cạnh lè lưỡi: "Ái chà!" Trong lòng chấn kinh một lúc lâu, người này lại nói: "Điện hạ thật là giết người không chớp mắt a!"

"Suỵt!" Hán tử cường tráng rất cảnh giác, y liếc mắt nhìn xung quanh, nói: "Nghe nói cũng có ngoại lệ, Độc Cô gia kia hình như cũng tham dự chính biến, thế nhưng không xử tử người nào."

"A, vậy thì là nguyên nhân gì?" Người kia cũng rất hiếu kỳ.

"Khà khà, Độc Cô gia dù sao cũng là ngoại thích, làm sao điện hạ hạ thủ được đây?" Hán tử cường tráng nói.

Đúng lúc này, trên đường cái Chu Tước, mười mấy rương vàng bạc châu báu được mười mấy tên thị vệ cấm quân hộ tống vận chuyển về hoàng cung. Hán tử trung niên nhìn đường cái Chu Tước, miệng giật giật, y lấy ra một xâu tiền, nói: "Tiểu nhị, tính tiền!"

Hán tử trung niên vén màn, đi về nhà, lại viết một phong thư, cột vào đùi bồ câu đưa thư, khẽ vươn tay, bồ câu bay vụt lên bầu trời.

Trong hoàng cung, Thôi Bì Già đang bẩm báo kết quả kiểm kê, Dương Hựu đang cẩn thận lắng nghe. Không thể không nói hiệu suất làm việc của Thôi Bì Già rất khá, chỉ dùng thời gian 5 ngày đã tính toán rõ ràng mọi thứ. Lần này Dương Hựu thu hoạch được gần 100 vạn thạch lương thực, 30 vạn khoảnh ruộng tốt, 50 vạn khoảng ruộng trung, cùng vô số tiền đồng.

Điều này khiến Dương Hựu không khỏi cảm khái cực lớn tài nguyên trong tay đám quý tộc này. Vũ Văn gia, Nguyên gia đều là gia tộc hạng nhất, Vệ gia hơi kém một chút. Chỉ vẻn vẹn 3 gia tộc này đã có thể xuất ra nhiều lương thực, ruộng tốt như vậy, con số này thật kinh người.

Mà cái này chỉ là tài nguyên ở Quan Trung của bọn hắn, không tính điền sản ruộng đất, nhà cửa ở Lạc Dương cùng các nơi khác, phú khả địch quốc a, trong lòng Dương Hựu cảm khái.

Một mạch giết hết Vũ Văn gia, Vệ gia, Nguyên gia, nam đinh, gia nô tổng cộng 563 người, đều giết sạch sẽ, chỉ còn lại một ít nữ nô. Còn Độc Cô gia ngoại trừ Độc Cô Năng cùng mấy tên tộc nhân chiến tử ở Huyền Vũ môn, cơ hồ lông tóc không tổn hại.

Dương Hựu buông tha Độc Cô Hoài Ân khiến rất nhiều người không hiểu, nhưng Dương Hựu lại có ý nghĩ của mình. Người này vẫn còn giá trị lợi dụng, giống như Dương Hựu giữ lại Doãn Xuân Hoa Trương Oánh Oánh. Bây giờ Độc Cô Hoài Ân đã bị tước đoạt chức vị phó gia chủ của Độc Cô gia, chịu tử đệ Độc Cô gia phỉ nhổ, có thể nói không ai sẽ theo y xông xáo.

Đồng thời, giữ y lại cũng sẽ khiến cho Độc Cô Vũ Sư, Độc Cô Thiên Sơn mười phần cảm kích Dương Hựu, đây là một mối buôn bán có lời đối với Dương Hựu.

Sau khi thanh trừ thế lực phản loạn, Dương Hựu bắt đầu tiến hành khen thưởng cho bọn người Lý Tĩnh, Hầu Quân Tập, Vi Tùng. Phủ đệ Vệ Huyền ban cho Lý Tĩnh, phủ đệ Nguyên Mại ban cho Hầu Quân Tập, phủ đệ Vũ Văn Tĩnh lại cho Vi Tùng.

Ngoài ra, bọn họ lại thu được bọn nữ nhân ở lại bên trong phủ, đặc biệt là nữ nhân trẻ đẹp.

Vệ sĩ hoàng cung cũng được khen thưởng khác nhau, điều này khiến các binh sĩ quên đi cảm giác sợ hãi huyết tinh đối với cuộc chính biến này, thay vào đó là vui sướng.

Bước kế tiếp đối với Dương Hựu mà nói, chính là phải luyện binh. Vì lung lạc Lý Tĩnh, có thể nói Dương Hựu đã hao hết tâm huyết. Thế nhưng Lý Tĩnh đã hiểu chưa? Minh bạch tâm ý của cô sao?

Bảng hiệu Vệ phủ đã bị phá hủy, thay vào là một tấm bảng hiệu mới. Lý Tĩnh híp mắt đánh giá 2 chữ lóng lánh kim quang trên bảng hiệu, vẻ mặt không giấu được nét cười.

Y phấn đấu nhiều năm như vậy, đây là lần thứ nhất tiến vào một tòa nhà lớn trang trí hoa lệ như thế, trong lòng mãi xúc động. Lý Tĩnh giống như một kẻ ngu, bởi vì không biết vỗ ngựa vuốt râu(*) cho nên bon chen rất thảm, nhưng y cũng rất thông minh, y biết được làm thế nào bo bo giữ mình, cho nên trong lịch sử y sống tương đối thoải mái.

Sau khi híp mắt đánh giá bảng hiệu, trong lòng lại không khỏi do dự. Ân sủng trước mắt y đều tới từ điện hạ. Phần ban thưởng này là bởi vì trong ngày chính biến y đã kịp thời cấp báo tình huống cho điện hạ, khiến điện hạ có thể bố trí kịp thời, ngăn cản tử sĩ của Vệ Huyền ở Huyền Vũ môn, tránh khỏi tổn thất lớn hơn.

Điện hạ rất khẳng khái, hắn chưa từng keo kiệt đối với công thần, nhà to, người đẹp, tiền tài Lý Tĩnh y đều đã có. Mặc dù chức quan không cao, nhưng người sáng suốt đều có thể nhìn ra, Lý Tĩnh y là người tin cẩn của điện hạ. Chỉ cần tiếp tục hiệu trung với điện hạ, y sẽ tiếp tục thu hoạch được thêm nhiều lợi ích.

Chỉ có điều, mỗi lần nhớ tới một hàng tử tù chờ đến lượt bị chặt đầu, trong lòng Lý Tĩnh vẫn không nhịn được giật thót một cái.

Lý Tĩnh cũng không có bao nhiêu thời gian nhàn nhã. Ngày 3 tháng 10, Khuất Đột Thông chuyển 2 vạn chiến sĩ tinh nhuệ về Đại Hưng. Lý Tĩnh nhanh chóng xáo trộn 2 vạn chiến sĩ này cùng binh sĩ mới tuyển mộ với hàng binh Lý Tú Ninh, lại loại bớt một ít binh sĩ không phù hợp, gom góp thành 35 ngàn người, xây dựng đội quân mới.

Như vậy tính ra, cộng thêm thị vệ Đông cung, binh sĩ thành Đại Hưng có tổng cộng 6 vạn người. Đại doanh Tây Uyển bên ngoài thành Đại Hưng, mỗi sáng sớm tiếng thao luyện vang tận mây xanh.

Ngày 5 tháng 10, đại quân Lý Uyên giết tới Hà Đông. Lý Kiến Thành phái Khuất Đột Thọ đến, ý đồ chiêu hàng Khuất Đột Thông. Khuất Đột Thông giận dữ, thiếu chút nữa bắn chết nhi tử. Lý Uyên giận dữ, phái Ân Khai Sơn làm chủ tướng tiến đánh thành Hà Đông. Hai bên kịch chiến mấy ngày, đều có tổn thương.

Lý Uyên thấy nhất thời khó mà đánh hạ thành Hà Đông, đồng thời trong quân lại thiếu lương, chỉ có thể phái binh sĩ đi chinh lương ở thôn trang xung quanh thành Hà Đông để thỏa mãn nhu cầu trong quân. Đồng thời tăng thêm nhân thủ từ Hà Đông đi vận chuyển lương thực.

Cùng lúc đó, đại quân Lý Thế Dân cũng đóng quân ở bờ đông Đại Hà, huyện Long Môn. Bởi vì hầu hết thuyền đã bị Âm Thế Sư thiêu hủy, chỉ dùng mười mấy chiếc thuyền đánh cá không thể nào qua sông, Lý Thế Dân chỉ còn cách phái binh sĩ lên núi chặt cây cối làm thuyền, tranh thủ sớm vượt qua Hoàng Hà.

Ngày 10 tháng 10, Lý Thế Dân dùng hơn 30 chiếc thuyền nhỏ vào lúc đêm khuya vượt sông, bị tiếu tham quân Tùy phát hiện, không lâu sau Âm Thế Sư phái cung nỗ thủ dùng hỏa tiễn bắn mãnh liệt xuống sông. Thuyền bị bắt lửa, đều bị thiêu hủy, hơn 100 người chiến tử. Lý Thế Dân thấy tình thế không ổn, bất đắc dĩ rút quân về.

Cùng ngày Lý Thế Dân rút quân, trong trướng Tiết Cử.

Tiết Cử đã ngoài 50 tuổi, thân hình cao lớn, hai mắt sáng ngời có thân, trên người có một vẻ uy nghiêm. Đứng bên cạnh y là một người thanh niên hơn 20 tuổi, rất giống Tiết Cử, nhưng trên mặt lại có vẻ ngang ngược, chính là con trai lớn của Tiết Cử Tiết Nhân Quả.

Trong đại trướng lúc này, mấy tên thị vệ đứng ở hai bên, mắt ưng chằm chằm nhìn văn sĩ trước mặt. Văn sĩ bị trói hai tay, nhưng y có vẻ rất bình tĩnh. Đứng trước mặt Tiết Cử, hơi khom người, nói: "Lễ bộ thị lang Đại Tùy Lý Cương ra mắt Tây Tần vương!"

Tiết Cử hừ lạnh một tiếng, Tiết Nhân Quả nói: "Đè xuống!" Lúc này Tiết Cử đã xưng đế, Lý Cương lại gọi y là vương, chính là bất kính vô cùng.

Hai tên thị vệ bên cạnh đáp lời đi ra, bắt lấy bả vai trái phải của Lý Cương. Lý Cương bị đau, nhưng sắc mặt không đổi, hắn cười lạnh một tiếng, nói: "Ta từng nghe nói Tiết Cử ở Kim Thành có phong thái kính trọng kẻ sĩ, nghĩ không ra trăm nghe không bằng một thấy. Hôm nay gặp mặt, chỉ là có tiếng mà không có miếng."

Tiết Nhân Quả hét lớn một tiếng, nói: "Hay cho một cái miệng lưỡi sắc bén, ngươi không sợ chết?!"

Lý Cương cười ha ha một tiếng, nói: "Nếu ta dám đến nơi đây, có gì sợ nữa? Ta vì nước mà chết, thiên thu về sao, ắt có người nói Lý Cương ta trung can nghĩa đảm, một lòng vì nước. Thế nhưng lại có người, lại mang tiếng xấu phản tặc, bị muôn người mắng mỏ, vĩnh viễn không thể ngẩng đâu!"

Tiết Nhân Quả giận dữ, y hét lớn một tiếng: "Kéo ra ngoài, chém!"

Hai tên thị vệ nghe thấy, bắt lấy hai tay Lý Cương kéo đi.

Lý Cương cười ha ha, nói: "Tây Tần vương, ta vốn tưởng ngươi có hùng tâm tráng chí, là một người hùng chủ. Không ngờ hôm nay gặp mặt, chỉ là một tên thổ tặc!"

Tiết Cử biến sắc, y bỗng giơ tay lên, quát: "Chậm đã!" Lại hỏi Lý Cương: "Lý tiên sinh có ý gì?"

Lý Cương hừ lạnh một tiếng, quay đầu, không để ý tới y nữa. Tiết Cử cười ha ha, nói: "Người đâu, mở trói cho Lý thị lang!" Hai tên thị vệ tiến lên, dùng chủy thủ cắt đứt dây trói. Lý Cương vuốt vuốt cổ tay, vẫn giữ vẻ khinh thường. Tiết Cử cười cười, nói: "Người đâu, mang ghế tới cho Lý thị lang!"

Một người thị vệ mang đến một cái ghế dựa, Lý Cương không chút khách khí ngồi xuống. Tiết Cử lại sai người mang sữa đặc lên, rồi mới hỏi: "Lý thị lang đến đây không biết có gì chỉ giáo?"

Lý Cương nói: "Tây Tần vương, ta phụng mệnh Đại vương đến đây bàn chuyện mua bán với Tây Tần vương!"

Hai mắt Tiết Cử lóe sáng. Đối với xưng hô của Lý Cương y không ngại, bất quá y chỉ là một tên giáo úy ở Kim Thành. Lý Cương là sứ giả, gọi y là Tây Tần vương, cũng có nghĩa Đại vương Dương Hựu chấp nhận y tự lập, Tây Tần vương hay Tây Tần đế có khác gì nhau, mấu chốt ở chỗ Đại vương phái Lý Cương tới bàn chuyện mua bán gì?

Nghĩ thông suốt chuyện này, vẻ mặt Tiết Cử lộ ra nét cười: "Lý thị lang, lúc nãy thái tử vô lễ, mong Lý thị lang bỏ qua cho! Trẫm xin nhận lỗi!"

Lý Cương gật gật đầu, nói: "Tây Tần vương, bây giờ đại quân trú đóng ở đây, Kim Thành trống rỗng, Lý Quỹ ở Lương Châu giống như mãnh hổ, Tây Tần vương có ngồi yên được không?"

Tiết Cử nheo mắt lại, đây cũng là phiền não lớn nhất của y. Y suất lĩnh đại quân đã hao phí lượng lớn lương thực, huyện Lương Tuyền đánh mãi không hạ được khiến y nóng như lửa đốt. Lũng Tây không thể so với các vùng Trung Nguyên, Quan Trung, Hà Bắc, nơi đây sản lượng lương thực rất thấp, phải nuôi sống nhiều quân đội như vậy, không phải là chuyện dễ dàng. Đại quân đóng thêm một ngày, lương thực sẽ tiêu hao thêm một phần, đó là chuyện Tiết Cử không muốn nhìn thấy.

Đặc biệt là Lý Quỹ ở Lương Châu, lúc nào cũng có thể uy hiếp Kim Thành, ở huyện Lương Tuyền thêm một ngày, nguy hiểm cũng nhiều thêm một phần. Nhưng sắc mặt Tiết Cử không thay đổi, y lắc đầu, nói: "Lý Quỹ ở Lương Châu cũng chỉ là một con chó, có gì phải sợ!"

Lý Cương mỉm cười, đứng dậy nói: "Nếu Tây Tần vương không muốn nói chuyện thật lòng, ta cho rằng không cần thiết nói tiếp, cáo từ!"

Lý Cương nói xong, đi ra ngoài đại trướng. Hắn đi rất chậm, ánh mắt Tiết Cử nhìn hắn chằm chằm, khi Lý Cương sắp bước ra khỏi đại môn, Tiết Cử thở dài một tiếng, nói: "Lý thị lang, xin dừng bước!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK