Giờ Dậu ngày thứ ba, lúc này mặt trời đã lặn về tây. Đại thần nhận được lời mời đến dự yến ẩm cầm thiếp mời trong tay, lục tục đi vào hoàng cung.
Thị độc Diêu Tư Liêm đứng ở cửa ra vào hoàng thành, kiểm tra thiếp mời trong tay đám đại thần. Dựa theo quy định chỉ có bản thân đại thần mới được dự tiệc, người khác không có tư cách này.
Đúng lúc này, một chiếc xe ngựa từ xa chạy đến. Chiếc xe này trang trí cực kỳ hoa lệ, sau khi dừng hẳn ở ngoài Chu Tước môn, một lão đầu run rẩy được nô tỳ đỡ, từ từ đi từ trên xe xuống.
Người này vừa xuống xe ngựa, lập tức có mấy người đại thần đến chào hỏi.
"Vệ thượng thư, nén bi thương đi thôi!"
"Vệ thượng thư, cần phải bảo trọng thân thể đó."
Vệ Huyền hướng về phía mọi người chắp tay một cái, giọng nói hơi khàn khàn, "Đa ta chư công quan tâm, Văn Thăng cảm kích không cùng!" Vệ Huyền nói xong, được hai người nữ nô đỡ lấy đi về phía Chu Tước môn.
"Ôi chao, Vệ thượng thư, mời sang bên này!" Diêu Tư Liêm trông thấy Vệ Huyền từ xa, vội vã đến nghênh đón chào hỏi.
"Khụ khụ!" Vệ Huyền ho khan không ngừng, y run rẩy, nói giọng khàn khàn: "Diêu thị độc, thân thể lão phu không tốt, có thể để 2 tên nữ nô này vào hầu hạ hay không?"
Tuổi Vệ Huyền đã gần thất tuần, ở thời đại này được tính là thọ. Hôm nay khí trời trở nên lạnh lẽo, nửa tháng nữa đã muốn đến mùa đông nên bây giờ y mặc y phục thật dày, bên ngoài dùng quan phục mặc phủ lên, nhìn rất cồng kềnh.
Mà 2 tên nô tỳ kia mặc dù là nữ tử nhưng ánh mắt sáng ngời, không giống nô tỳ bình thường.
Diêu Tư Liêm trầm ngâm, hơi do dự. Điện hạ giao cho y tiếp đãi đại thần, nhưng không có y quyền hạn kiểu này. Đúng lúc này, một chiếc xe ngựa từ từ chạy đến. Một người xuống xe, mọi người nhất thời đều kinh hãi.
Lại là gia chủ Vi gia Vi Tễ? Tất cả mọi người đều biết từ năm thứ 9 Đại Nghiệp về sau Vi Tễ đã ẩn cư ở quê quán Đỗ Lăng. Dựa vào tên tuổi Vi thị Kinh Triệu, nên Lý Tú Ninh cũng không dám phái binh tập kích. Vi Tễ đã từ quan nhiều năm, lúc này lại đến vì có đại sự gì sao?
Vi Tễ bước tới mấy bước, trông thấy Vệ Huyền vội vã đi đến, thi lễ nói: "Nghe nói trong nhà Vệ công có biến, vốn định đến thăm hỏi lại bỗng bị một trận bệnh nặng, mong Vệ công thứ lỗi!"
Vệ Huyền ngẩng đầu, đôi mắt đục ngầu nhìn Vi Tễ, nói: "Bá Công khách khí, bây giờ thân thể đã khỏe chưa?"
Vệ Huyền làm đám tang, Vi Tễ phái nhi tử đến viếng, thật ra là vì không muốn vướng vào chuyện này. Y đã sớm đoán được một ít mánh khóe. Hôm nay Vi Tễ đến đây, một là vì Dương Hựu mời, hai là vì Vi Tễ cảm thấy lần trước Vi Quyên đến thăm, y cáo ốm không ra, chỉ để Vi Vân Khởi tiếp đãi vương phi, là có chút không ổn.
Trong lòng Vi Tễ vốn cho rằng mặc dù Vi Quyên là vương phi, nhưng tình huống hiện tại đối với Đại Tùy vô cùng bi quan. Y không muốn đem Vi thị Kinh Triệu cột vào chiến hạm Đại Tùy đã sắp chìm, cho nên y cáo ốm, để Vi Vân Khởi uyển chuyển biểu thị với Vi Quyên, do có vấn đề trong chuyện xoay vòng nên nhà buôn gạo tạm thời đóng cửa, không lâu sau sẽ tiếp tục kinh doanh.
Thế nhưng tin tức truyền về tiếp đó lại khiến Vi Tễ dao động.
Từng chuyện từng chuyện, tiểu điện hạ làm chưa đến mức hoàn mỹ, nhưng ít ra cũng xem là tốt. Nhất là chuyện mượn đao giết người, không chỉ có thanh trừ thế lực trong Đông cung của Vệ Huyền, Nguyên Mại, mà còn đem binh quyền nắm chặt trong tay.
Sau đó, việc trưng binh, luyện binh đều được thực hiện thỏa đáng, có dáng vẻ minh quân.
Mà theo lời mật thám, Vi Tễ biết tiểu điện hạ sắp đặt sự tình tâm ngoan thủ lạt, cho nên sau khi nhận được thiếp mời của Dương Hựu, Vi Tễ suy tư hồi lâu rồi cũng quyết định tham gia. Đồng thời, cũng muốn thăm dò một lần, nhìn xem điện hạ có đáng giá đầu tư hay không.
Có điều Vi Tễ không nghĩ tới, Vệ Huyền cũng sẽ tham gia yến hội dạng này. Nhìn gương mặt bình tĩnh của Vệ Huyền, trong lòng Vi Tễ nhịn không được thầm mắng một tiếng: "Lão hồ ly!"
Nghe Vệ Huyền hỏi thăm, vẻ mặt Vi Tễ đầy nét tươi cười, nói: "Nhờ phúc Vệ thượng thư, đã không có gì đáng ngại!"
Lúc hai người vẫn đang trò chuyện, Diêu Tư Liêm nói: "Bên ngoài gió lớn, xin mời hai vi vào trong trước đi!"
Vệ Huyền ho khan vài tiếng, cất giọng khàn khàn: "Hai người nữ nô này của lão phu..."
Vi Tễ cười nói: "Diêu thị độc, chỉ là hai tên nữ nô, có gì quan trọng đâu? Nếu Diêu thị độc không cho bọn họ đi vào thì lại khổ cho bộ xương già này của lão phu."
Diêu Tư Liêm nghĩ nghĩ, chắp tay một cái, cắn răng nói: "Vệ thượng thư chính là trụ cột của quốc gia, mang theo 2 tên nữ nô cũng không sao. Mời vào đi! Nếu điện hạ truy cứu, một mình Tư Liêm gánh chịu là được!"
Vệ Huyền rất hài lòng, được 2 tên nữ nô nâng đỡ đi vào Chu Tước môn, hoạn quan sớm đã đứng một bên chờ, dẫn mọi người đến Tam Hải Trì.
Lúc này, một chiếc xe ngựa từ xa chạy đến, chậm rãi dừng lại ở cửa ra vào hoàng thành. Một hán tử mặc hoa phục bước ra, chính là Nguyên Mại. Vẻ mặt y đầy nét kiêu ngạo, dường như đều không để ai vào mắt.
Khi Nguyên Mại đi ngang Diêu Tư Liêm, cũng là lúc tâm phúc của Dương Hựu Lý Nhân Chính, Thôi Bì Già đi vào cửa hoàng thành. Nguyên Mại hừ lạnh một tiếng, hất mặt lên, dùng mũi "nhìn" 2 người. Lý Nhân Chính, Thôi Bì Già từ từ đi đến, dường như không nghe tiếng lòng của Nguyên Mại.
Trong lòng Nguyên Mại giận dữ, y hừ mạnh một tiếng, phất mạnh tay áo, nói: "Sớm muộn cũng cho 2 ngươi biết mặt!"
Diêu Tư Liêm đứng bên cạnh cười nói: "Phải chăng thân thể Nguyên thị lang khó chịu?"
Nguyên Mại cũng không đáp, hừ lạnh một tiếng, tự mình bước đi. Chỉ cần hết hôm nay, không, chỉ cần đến đêm nay, vàng bạc châu báu chất như núi, kiều mỵ nữ tử vô số trong hoàng cung, đều thuộc về ta! Nghĩ đến đây, trên mặt Nguyên Mai lộ ra vẻ vui sướng, bước chân cũng trở nên nhẹ nhàng.
Năng lực mang binh của Độc Cô Hoài Ân rất kém cỏi nhưng hiệu suất làm việc rất tốt. Lúc này, ở Tam Hải Trì đã bày đầy bàn tiệc, bồ đoàn, ghế Hồ. Mười mấy người cung nữ, hoạn quan đang bận rộn. Sắc trời bây giờ đã dần tối đen, trong không gian rộng lớn của Tam Hải Trì đã bày đầy đèn lồng. Các cung nữ mỹ lệ uốn éo thân thể mê người, mở đèn lồng, đốt từng ngọn nến bên trong lên.
Vị trí đám đại thần được xếp theo chức vị cao thân. Vệ Huyền là đại thần tư cách già nhất trong triều, chức quan cũng lớn nhất, không có gì nghi ngờ đã ngồi ở vị trí thứ nhất bên tay trái, phía dưới là bọn người Nguyên Mại, Cố Lãm.
Còn vị trí thứ nhất bên phải, Dương Hựu dành cho Vi Tễ. Mặc dù Vi Tễ từ quan ở nhà, nhưng bản thân y có mang tước vị, những người khác trong thành Đại Hưng vẫn kém hơn. Phía dưới y là Lý Cương, Lý Cương trở về hôm qua.
Lý Tú Ninh cực kỳ thức thời, mặc dù nàng hận Dương Hựu đến chết, nhưng cũng biết nếu Dương Hựu nguyện ý dùng Đoạn Luân với Lý Tú Văn để đổi Lý Cương, thì ắt không có quỷ kế gì. Dù sao mãnh tướng như Sử Vạn Bảo cũng được thả về, một người như Đoạn Luân, nói năng lực vẫn không hơn Sử Vạn Bảo, chỉ là thân phận đặc biệt mà thôi.
Một người Lý Cương đổi lấy muội muội với muội phu đối với Lý Tú Ninh thì cũng không thua thiệt, trái lại còn có lời, cho nên Lý Tú Ninh không chút do dự đổi. Về phần Lý Trí Vân, Lý Tú Ninh không suy nghĩ tới.
Lúc này, Lý Cương đã thay một bộ y phục giặt giũ sạch sẽ. Trong lòng y tràn đầy cảm kích, y biết điện hạ không vứt bỏ y, biết y bị vây trong tay tặc nhân còn phái người đổi y trở về. Phần ân tình này nặng vô cùng.
Mặc dù Lý Cương là thư sinh, nhưng tính cách cứng cỏi, làm người chính trực. Đây cũng là nguyên nhân y nhất định không muốn đầu nhập vào Lý Tú Ninh.
Phía dưới Lý Cương là bọn người Lý Nhân Chính, Thôi Bì Già. Quan viên thành Đại Hưng cũng không nhiều, bởi vì Dương Quảng dời đô đến Lạc Dương, phần lớn quan viên đều ở Lạc Dương. Mà lúc Dương Quảng xuôi nam đi Giang Đô, rất nhiều tử đệ quý tộc Quan Lũng đều theo Dương Quang, giống như Vũ Văn gia, Độc Cô gia.
Vì vậy cho nên mặc dù Dương Hựu mời đến không ít đại thần, nhưng Tam Hải Trì vẫn có vẻ rất trống trải. Lúc này phần lớn bách quan đã đến đông đủ, ngồi ở vị trí được sắp xếp.
"Đại Vương điện hạ giá lâm!" Lúc này, từ xa vang đến giọng hoạn quan hô lớn.
Theo tiếng hô của hoạn quan, Dương Hựu mặc một bộ hoa phục màu xanh, xuất hiện trước mắt mọi người. Quần thần quỳ phục xuống đất, đồng thanh: "Cung nghênh Đại Vương điện hạ thiên tuế!"
Dương Hựu chậm rãi tiến lên, nhấc nhấc tay, cười nói: "Các khanh không cần đa lễ. Hôm nay cô mời khách, không phải ở trên triều, không cần câu thúc!"
Quần thần đồng loạt nói: "Đa tạ điện hạ!"
Dương Hựu đi rất chậm, hắn đang quan sát mọi người. Nguyên Mại dáng vẻ hớn hở, Vệ Huyền thì mang bộ dáng uể oải suy sụp, bên cạnh còn có 2 tên nữ nô.
Dương Hựu híp mắt lại, hắn cẩn thận quan sát Vệ Huyền. Bỗng nhiên Dương Hựu cười, trên mặt mang vẻ cười cợt. Dương Hựu vừa mới ngồi xuống chủ vị, Vệ Huyền run rẩy đứng dậy, nói: "Điện hạ, thân thể lão thần khó chịu, nên để 2 tên nữ nô này đi theo phục thị, xin điện hạ thứ tội."
Dương Hựu cười ha hả, nói: "Vệ ái khanh nói quá lời. Một nhà Vệ ái khanh vì nước mà cạn kiệt tâm lực. Quả thật là phúc của Đại Tùy, phúc của xã tắc a!"
"Vài ngày trước cô bận quá nhiều chuyện, vẫn chưa đến được phủ thượng thư đích thân thăm hỏi ái khanh, là tội của cô. Phong Đình hầu bất hạnh chiến tử, vì nước hy sinh, mong rằng Vệ ái khanh nén bi thương a!" Dương Hựu nói.
Trong lòng Vệ Huyền hừ lạnh một tiếng, nói thầm "Thằng nhãi ranh, nếu ngươi dám đến phủ thượng thư, lão phu nhất định chặt ngươi thành thịt muối." Nhưng lời này lại không thể nói ra, Vệ Huyền dằn phẫn nộ trong lòng xuống, nói: "Đa tạ điện hạ, Hiếu Tiết vì nước chiến tử, là vinh hạnh của hắn!"
Vệ Huyền nói xong, sắc mặt hơi ửng đỏ. Chợt y ho khan vài tiếng, kiềm chế lại cơn phẫn nộ đang dâng lên.
Dương Hựu lại cười ha hả, nói: "Vệ ái khanh, dạo này thân thể tốt chứ? Ừm, cô có một người ngự y, dùng thuốc tinh chuẩn, có thể nói tay đến bệnh trừ. Hôm nào bảo hắn xem bệnh cho Vệ thượng thư, một lần trị dứt bệnh hoạn, Vệ ái khanh cũng có thể tiếp tục hiệu lực cho Đại Tùy ta a!"
Vệ Huyền nghe được ngụ ý của Dương Hựu, nộ khí trong lòng càng lớn, nhịn không được lại ho khan vài tiếng. Nữ nô bên cạnh vội vàng vỗ nhẹ sau lưng Vệ Huyền.
Lúc này, ánh mắt Dương Hựu dừng lại ở cổ tay nữ nô, ở đó hắn thấy rõ ràng vết chai thật dày. Trong lòng Dương Hựu cười lạnh một tiếng, khẽ trầm ngâm.
Vệ Huyền lại ho khan vài tiếng, chậm rãi nói: "Ôi, thân thể này của lão thần e là cũng không được mấy ngày. Lão thần gặp tiên đế dưới cửu tuyền nhất định sẽ nói với tiên đế, giang sơn Đại Tùy giống như bàn thạch, thiên thu vạn tái. Dòng dõi cũng mười phần thịnh vượng, nhi tử đầy nhà!"
Mấy chữ sau cùng giống như được Vệ Huyền phun ra từng cái một, mặc dù nói nghe êm tai, nhưng Dương Hựu nghe được hận ý trong đó. Vi Tễ bên cạnh mang vẻ mặt kinh ngạc nhìn thoáng qua Vệ Huyền, cảm thấy kỳ quái hết sức.
Đúng lúc này, Độc Cô Hoài Ân phụ trách yến ẩm lần này đi tới, nói: "Điện hạ, rượu và đồ nhắm đã chuẩn bị xong xuôi, bất cứ lúc nào cũng có thể bắt đầu!"
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK