• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sáng sớm, mặt trời vừa lên.

Đại doanh Tây Uyển của quân Tùy, tiếng hò hét vang trời, ở một chỗ trú quân, từng nhóm binh lính cầm trường thương trong tay, liên tục đâm ra, rút lại, lại đâm ra. Ở một chỗ khác, một hàng cung nỗ thủ đang híp mắt, nhắm chuẩn mục tiêu là hồng tâm phía trước, chợt buông tay, mũi tên phóng ra. Người bắn trúng tâm bia thì mang vẻ hài lòng, người có sai lầm thì tiếc nuối lắc đầu, lại tiếp tục rút tên, cài lên dây cung. Một phía khác thì lại là mấy ngàn đao thuẫn binh đang huấn luyện công thủ.

Lý Tĩnh không ngừng dò xét trong doanh. Y mặc minh quang khải, đầu đội ngân khôi, bên hông đeo hoành đao, dáng vẻ oai hùng. Lý Tĩnh đã mong chờ cuộc sống như vầy thật lâu. Thuở thiếu thời, y đã được cữu phụ Hàn Cầm Hổ tán thưởng, nói y có tài vương tá, chắc chăn sẽ trở thành đại danh tướng, thế nhưng y mãi vẫn không được trọng dụng. Cho đến hiện tại, râu tóc đã hoa râm, mới có thể như giao long gặp nước, thi triển khát vọng. Vì vậy y rất cảm kích Dương Hựu, chỉ có điều sự cảm kích này lại xen lẫn e ngại, bất an bên trong.

Cấm quân trước kia mặc dù sức chiến đấu không kém, nhưng vẫn chưa đủ trong mắt Lý Tĩnh. Chi quân đội này là hy vọng trung hưng của Đại Tùy, cho nên sau khi được Dương Hựu cho phép, Lý Tĩnh đã dựa theo ý nghĩ của mình để xây dựng lại quân đội. Đương nhiên, chỉ có huấn luyện không thôi thì không đủ, tinh binh không phải do được huấn luyện mà có, mà phải trải qua sống chết trong chiến tranh, được tẩy rửa bằng máu, mới có thể luyện ra.

Lý Tĩnh đang suy nghĩ, thì một tên binh lính rảo bước chạy đến, nói: "Tướng quân, điện hạ đến!"

Lý Tĩnh sững sở, hỏi: "Điện hạ đã đến đâu?"

Binh sĩ đáp lời: "Đã ở bên ngoài đại doanh!"

Lý Tĩnh vội vàng vung tay lên, nói: "Đi, đi nghênh đón điện hạ!" Nói xong, Lý Tĩnh bước nhanh ra ngoài.

Lúc này, Dương Hựu mặc giáp trụ, đầu đội kim khôi, bên hông đeo một thanh hoành đao, có vẻ rất sung mãn. Hắn đứng chấp tay, đứng ở bên ngoài đại doanh. Bên cạnh là mấy người Độc Cô Thiên Sơn đứng trang nghiêm. Một người nắm chiến mã, ngoài ra còn có mấy người bị trói đứng bên cạnh. Bọn hắn run run, uy phong hôm qua đã không còn sót lại chút gì.

Dương Hựu chờ một lát, Lý Tĩnh vội vã đi ra, trông thấy Dương Hựu, vội thi lễ nói: "Điện hạ từ xa tới, thần không thể kịp nghênh đón, xin điện hạ thứ tội!"

Dương Hựu cười ha hả, nói: "Lý ái khanh, cô cũng là nhất thời nổi hứng, không có thông tri ái khanh, ngươi có tội gì đâu?"

Lý Tĩnh cười nói: "Điện hạ, mời vào bên trong!"

Dương Hựu gật gật đầu, quay lại phía Độc Cô Thiên Sơn nói: "Dẫn bọn hắn vào đây!"

Lúc này Lý Tĩnh nhìn thấy những người kia, biến sắc hỏi: "Điện hạ, bọn hắn..."

Dương Hựu nhàn nhạt nói: "Đi vào trong rồi nói!" Nói xong, cất bước đi vào. Lý Tĩnh theo sau, đám người xuyên qua cửa doanh, đi thêm mấy chục bước thì trông thấy từng cái lều vải. Tây Uyển vốn là lâm viên của hoàng gia, cây cối rất nhiều. Thời Văn đế có rất nhiều thú vật quý hiếm bên trong. Bất quá theo thời gian thay đổi, dần dần biến thành địa điểm quân sự quan trọng.

Dương Hựu đi dọc theo đường nhỏ hai bên lều vải, đi thêm một lát, khung cảnh bỗng bừng sáng, đến một mảnh đất trống chừng trăm trượng. Lúc này, trên mảnh đất trống từng dãy binh sĩ đang cố gắng thao luyện, trường thương trong tay không ngừng đâm ra, thu vào.

Các binh sĩ liên tục đâm thương, tự nhiên trên người có một vẻ dũng mãnh. Điều này khiến Dương Hựu xem như hài lòng. Năng lực luyện binh của Lý Tĩnh quả nhiên hơn người một bậc. Mặc dù Dương Hựu còn có một chi cấm vệ quân, nhưng cấm vệ quân phải thủ vệ hoàng thành. Quân đội để bảo vệ mình, để đánh trận chân chính cần phải dựa vào chi quân đội này. Vì vậy Dương Hựu mạo hiểm, điều về 2 vạn bộ đội từ tay Khuất Đột Thông, cùng với lính mới và hàng binh, xây dựng nên chi tinh binh 35 ngàn người này. Sau này, chi quân đội này sẽ ác chiến sa trường, vì Dương Hựu, vì Đại Tùy lập nên chiến công hiển hách.

Dương Hựu đi đến điểm tướng đài, cảm nhận được một cỗ sát khí. Hắn cảm thấy toàn thân nóng lên, tâm tình sôi sục.

Lúc này, mấy ngàn trường thương binh đình chỉ đâm thương, quỳ một chân ngay ngắn trên đất, đồng thanh thét to: "Đại vương thiên tuế!"

Thanh âm đồng nhịp, khí thế tận trời. Dương Hựu cảm thấy màng nhĩ bị chấn động đến đau nhức, thanh âm vang mãi không thôi.

Từ xa tiếng hô của cung nỗ thủ, đao phủ thủ cũng truyền đến, tiếng vang tận trời, chim chóc hoảng sợ bay tán loạn, thú rừng chạy trốn tứ phía.

Dương Hựu bước tới 2 bước, nhìn khắp bốn phía, cao giọng nói: "Chư quân vất vả, mời miễn lễ!"

Binh sĩ đồng thanh: "Đa tạ điện hạ!" Nói xong, đồng loạt đứng lên, gần như không có tiếng lộn xộn nào.

Nhìn ra được là các binh sĩ rất cố gắng huấn luyện, không thì khó mà đều nhịp được như thế. Điều này cũng chứng minh Lý Tĩnh là một nhân tài, lúc luyện binh có chỗ độc đáo của mình. Nhưng luyện binh không chỉ là huấn luyện năng lực tác chiến của binh sĩ, còn phải luyện tâm. Ở trong lòng Dương Hựu, vương giả chi sư là phải giống như Nhạc gia quân ở hậu thế, chết cóng không phá nhà, chết đói không cướp đoạt.

"Quốc gia bất hạnh, bốn phương nhiễu nhương, việc binh không ngừng, đến nỗi xã tắc biến thành mồ hoang, thương sinh chịu đủ nỗi khổ đồ thán, bách tính ăn không no bụng, không đủ áo che thân. Nơi nơi mang lòng làm giặc, thừa cơ nổi dậy như ong, quấy nhiễu bách tính, như Chu Sán ở Nam Dương lại lấy người làm đồ ăn, tội ác tày trời!"

"Hiện tại bọn phản tặc Lý Uyên, Tiết Cử vốn nhiều lần chịu ơn nước, lại thừa dịp loạn mà nổi dậy, nhìn chằm chằm Đại Hưng ta, có ý đồ đoạt giang sơn ta, giết hại dân chúng ta. Chúng ta mang nhiệt huyết nam nhi, há có thể ngồi nhìn phụ mẫu, thê nhi trong nhà chết trong tay tặc nhân, bị địch nhân làm nhục?!"

Cảm xúc ba quân sôi sục, nhao nhao quát: "Không thể!"

Dương Hựu giơ cánh tay lên, dằn xuống, ra hiệu ba quân yên lặng rồi mới nói ra: "Chúng ta sinh trong thời loạn, đương nhiên phải lấy thân bảy thước, mang 3 thước kiếm bảo vệ quốc gia, mà bình thiên hạ! Chư quân có chịu cùng cô, bắt tay đồng lòng, kiến công lập nghiệp?"

Ba quân cùng hô lên: "Sẵn sàng!"

Lúc này lời nói của Dương Hựu bỗng xoay chuyển: "Tấm lòng của chư quân, cô đã rõ ràng. Nhưng trong ba quân, không có quy củ không thể thành công. Nhà ai không có cha mẹ, không có vợ con?"

"Hôm nay cô cùng chư quân ước định 3 điều, thứ nhất: không được giết hại bách tính, người vi phạm, trảm; thứ hai: không được tổn thương bách tính, người vi phạm, trảm; thứ ba: không được cướp bóc bách tính, người vi phạm coi như trộm cướp. Chư quân cho rằng có được không?"

Lý Tĩnh lúc này tiến lên, quỳ xuống: "Điện hạ nhân nghĩa, chúng ta dĩ nhiên tuân theo!" Ba quân lập tức đồng thanh đáp ứng.

Dương Hựu mỉm cười, hắn vung tay lên, Độc Cô Thiên Sơn dẫn 3 người kia đi lên, gỡ mặt nạ trên mặt 3 người xuống, nói: "3 người này đêm qua khi nhục dân nữ trong chợ nhộn nhịp, bị cô kịp thời bắt được. Nhưng lúc đó vẫn chưa có ước pháp, cô sẽ xử lý khoan hồng, phạt 50 đại bản."

"Lý Tĩnh, ngươi có dị nghị gì không?" Dương Hựu hỏi.

"Điện hạ xử lý rất đúng!" Lý Tĩnh trả lời.

Dương Hựu cười nói: "Mang xuống, lập tức thi hành!" Mấy tên binh sĩ mang 3 người xuống. Một lát sau, tiếng kêu thảm thiết truyền đến. Tất cả ba quân đều nghiêm lại, hiểu rõ Dương Hựu chấp pháp như núi.

Một lát sau, Dương Hựu vừa cười vừa nói: "Chư quân luyện binh vất vả, hôm nay cô ban thêm thức ăn, cũng có thể uống rượu, ngày mai nghỉ ngơi 1 ngày!"

Ba quân nghe thấy, lập tức mừng rỡ một hồi, không khí khẩn trương khi nãy bị quét sạch sành sanh.

Dương Hựu lại nói: "Chư quân có thể uống rượu, nhưng phải nhớ kỹ 3 điều ước định, không được phạm pháp!"

Ba quân nói: "Điện hạ yên tâm, chúng ta không dám!"

"Tốt, rất tốt!" Dương Hựu cao giọng hô to: "Cô ở đây xin hứa, chỉ cần chư quân cố gắng tác chiến, nhất định cô sẽ luận công ban thưởng! Sau này bình định gà chó bốn phương, bình định thiên hạ, chư quân chính là công thần của Đại Tùy ta! Nhất định cô sẽ cho người lập một bảng hiệu ghi công, để con cháu Đại Tùy đều nhớ đến tên tuổi chư quân!"

Dương Hựu nói xong lời cuối cùng, dường như muốn rống lên, tiếng nói đã khàn khàn. Mấy ngày qua, hắn rất kiềm chế, đấu Lý Tú Ninh, đấu Vệ Huyền, từng bước sắp đặt mới có thể loại trừ bọn họ, đã tốn không ít tâm tư của hắn. Có đôi khi, hắn rất muốn tìm một người chia sẻ, thế nhưng hắn phát hiện không có ai để chia sẻ. Mẫu thân? Không được! Độc Cô Nhạn? Cũng không được. Cho nên hắn chỉ có thể cắn răng tiến lên. Hắn rất mệt mỏi, rất muốn nghỉ ngơi, thế nhưng thời gian không cho phép.

Cho nên giờ phút này tiếng hô của hắn đầy tình cảm chân thành tha thiết, tiếng nói phát ra từ trong tim khiến ba quân cảm động, bọn họ nhao nhao quỳ xuống, nói: "Chúng ta nguyện vì điện hạ xông pha khói lửa, chết muôn lần không sờn!"

Dương Hựu kích động, đứng hơi không vững. Hắn mạnh mẽ vung tay lên, mang theo khí thế vô tận, đánh thẳng lên trời.

Lời nói của Dương Hựu giống như thiết chùy nện vào lòng mỗi người. Mấy ngày nay, Dương Hựu cho thấy có công nhất định thưởng, có tội nhất định phạt, đặc biệt là chuyện của Hầu Quân Tập càng làm ba quân hiểu rõ. Bọn hắn hiểu Dương Hựu nói thưởng, tất nhiên sẽ thưởng. Quân tử hứa một lời, đáng giá ngàn vàng!

Điều này khiến binh sĩ cảm thấy an tâm. Mọi người nhập ngũ, chấp nhận nguy hiểm cửu tử nhất sinh lên chiến trường chém giết, không phải là muốn một đời vinh hoa, muốn vợ con hưởng đặc quyền, muốn lưu danh ngàn năm hay sao?

Nếu như là bệ hạ hứa hẹn, đã có vết xe đổ ở Nhạn Môn Quan, có thể ba quân sẽ không tin tưởng, không tin sẽ có hồi báo phong phú như thế. Nhưng bây giờ là Đại vương điện hạ, lưu thủ thành Đại Hưng, lời hứa đáng giá ngàn vàng, còn có cái gì không tin được nữa?

Nên biết là, dạo gần đây, phàm là binh sĩ lập được công, người nào lại không mang tiền đồng, lương thực, về nhà hiếu kính phụ mẫu?

Thanh âm ba quân vẫn vang vọng trên không trung, khiến người ta sôi trào nhiệt huyết, đều cảm thấy cả đời này, giờ phút này là một hồi ức đáng giá.

Lúc này Dương Hựu ngồi thẳng lên, hắn vuốt đi nước mắt, trong lòng nghĩ thầm câu chuyện này có lẽ sẽ lưu truyền a! Hắn nhìn ba quân đang quỳ, lần nữa đưa tay: "Chư quân, mời đứng lên!"

Lý Tĩnh là một người nội liễm, nhưng vừa rồi y cũng bị Dương Hựu đốt lên lửa nóng trong lòng. Đúng vậy a, Lý Tĩnh y đọc đủ loại binh thư, là vì cái gì? Không phải vì đạp phá Âm Sơn, Phong Lang Cư Tư sao? Chiến tử sa trường mới là bản sắc nam nhi, mới là hùng tâm tráng chí của nam nhi a!

Bất tri bất giác, cán cân trong lòng Lý Tĩnh đã thay đổi.

Chi quân đội này, mặc dù hiện tại thành phần phức tạp, nhưng bây giờ Dương Hựu đã minh bạch, khi được mình cảm hóa, tẩy não, bọn hắn nhất định sẽ trung với Đại Tùy. Sau lại được sự giúp đỡ của Lý Tĩnh, nhất định sẽ trở thành một đội quân nhân nghĩa chiến vô bất thắng!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK