• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đêm khuya, trăng khuyết thỉnh thoảng lẩn vào trong mây, bầu trời khi tối khi sáng khiến cho người ta có cảm giác buồn bực.

Trong một khu rừng rậm, bỗng có mấy chục con chim tước phóng lên trời, dường như bị kinh hãi cái gì. Không lâu sau, từ trong rừng rậm nhô ra mấy cái đầu, bọn họ nhìn về hướng Hộ huyện một chút, rất nhanh lại rụt trở lại.

Trong rừng rậm cất giấu mấy ngàn người, đều là chiến sĩ tinh nhuệ nhất. Dương Hựu trốn trong đó, chờ đợi thời cơ.

Dương Hựu thật thật giả giả, kỳ thật mục đích cuối cùng vẫn là để đánh hạ Hộ huyện. Bởi vì ngạnh công tổn thất rất lớn, không phù hợp lợi ích của Dương Hựu. Theo Dương Hựu, kẻ làm tướng đồng thời với lấy được thắng lợi, còn phải tận lực giảm bớt tỉ lệ chết trận của thủ hạ tướng sĩ cho nên hắn áp dụng biện pháp này.

Thời gian trôi qua 1 chút, quân Tùy trong rừng lặng ngắt như tờ, thỉnh thoảng có tiếng uống nước vang lên nhưng rất nhanh sẽ yên tĩnh trở lại.

Lúc này trong thành Hộ huyện Lý Tú Ninh có vẻ tinh thần bất ổn, lúc hoàng hôn có tin truyền đến rằng phát hiện lượng lớn quân Tùy ở Vị Bắc, xem ra việc quân Tùy tiến đánh huyện Vũ Công đã như lửa sém lông mày. Điều khiến Lý Tú Ninh lo lắng là huyện Vũ Công chỉ có 1 vạn người. 1 vạn người dù không ít, nhưng thực tế chỉ có 3000 người là có vũ khí đầy đủ, nghĩa quân vẫn thiếu nhiều vũ khí, cho nên đại đa số binh sĩ thoạt nhìn chẳng khác gì nông dân.

Lúc này Lý Tú Ninh lo lắng ngoại trừ vì việc huyện Vũ Công có thể giữ vững hay không còn có liệu quân Tùy có thể vây thành đánh viện binh hay không? Nếu trên bình nguyên Vị Bắc đem khinh kỵ tập kích thì việc cứu viện huyện Vũ Công lại càng thêm khó khăn.

Dự tính xấu nhất thì quân Tùy có thể phục kích ở phía Bắc cung Cam Tuyền, ở đó thế núi hiểm yếu, vô cùng thích hợp để mai phục. Ngày mai đi cứu viện nhất định phải phải thận trọng, không thể trúng mai phục của địch nhân. Trong lúc Lý Tú Ninh đang suy nghĩ, ngoài cửa có tiếng nói vang lên: "Ngươi không thể vào!"

Lý Tú Ninh bước đến mở cửa, chỉ thấy 2 tên nữ binh đang ngăn cản Dương Mai. Vẻ mặt Dương Mai lộ ra vẻ kinh hoảng, thiếu điều đánh rơi đồ trên tay.

Lý Tú Ninh mỉm cười nói: "Dương Mai muội muội, đã trễ như vậy còn chưa nghỉ ngơi?"

Dương Mai hơi rụt rè, cô thấp giọng nói: "Muội, muội thấy tỷ mãi bận rộn đến khuya, nên làm chút điểm tâm cho tỷ dùng."

Lý Tú Ninh cười cười, nói: "Ta còn bận việc, muội về ngủ trước đi!" Suy nghĩ một thoáng, bèn sai nữ binh nhận giỏ thức ăn, đem vào phòng.

Dương Mai lui về sau, quay người rời đi. Mấy ngày nay Lý Tú Ninh bận rộn nhiều việc nhưng Dương Mai quan sát thấy Lý Tú Ninh là người cẩn thận, rất khó lại gần, bên cạnh nàng có 2 nữ binh luôn đi theo, rất khó ra tay. Đặc biệt nam nhân kia bên người nàng gọi là Mã Tam Bảo gì đó, đối với tất cả người lạ đều rất căm ghét, vô cùng mâu thuẫn. Cô mơ hồ cảm thấy mình đang bị theo dõi.

Mặc dù Dương Mai còn trẻ, nhưng sau khi trải qua huấn luyện thì trầm ổn rất nhiều. Cô biết chuyện này không thể gấp, nên sau khi bị cự tuyệt bèn rời đi không chút do dự, quyết không cho người khác cơ hội hoài nghi.

Lý Tú Ninh trở lại phòng, lại trầm tư. Nàng quyết định lưu Mã Tam Bảo lại giám thị Sử Vạn Bảo, đề phòng gã có hành động lạ. Có một câu nói rất hay "Không nên có ý hại người, nhưng phải có lòng phòng người". Lý Tú Ninh tỏ thái độ phủ định chuyện Sử Vạn Bảo hàng địch, nhưng cũng phải phòng ngừa chuyện rắc rối nảy sinh.

Lúc này, Lý Tú Ninh cảm thấy hơi đói bụng. Nàng mở giỏ thức ăn, bên trong là mấy món điểm tâm đặc sắc, có bánh vừng, bánh hấp. Hình như điểm tâm vừa mới làm xong, còn bốc hơi nóng. Lý Tú Ninh duỗi ngón tay trắng nõn, cầm một miếng bánh hấp bỏ vào miệng nhai chậm rãi.

Đúng lúc này, ngoài cửa có tiếng bước chân truyền đến, có giọng Sử Vạn Bảo ngoài cửa: "Đại tổng quản có ở đó không?"

Hai tên nữ binh nhìn nhau, vừa muốn cự tuyệt thì Lý Tú Ninh trong phòng lên tiếng: "Vào đi!"

Hai tên nữ binh hơi không vui, bây giờ trời đã trễ, mặc dù Lý Tú Ninh là chủ soái một quân nhưng dù sao vẫn là nữ nhân, nam nữ thụ thụ bất thân, sao có thể đi vào khuê phòng của tiểu thư?

Sử Vạn Bảo đi vào, nôn nóng nói: "Đại tổng quản, vừa rồi ta tuần sát trên đầu tường, phát hiện trên không một mảnh rừng rậm cách đây 2 dặm có chim tước bay hoảng. Ta hoài nghi trong rừng có địch nhân mai phục!"

Lý Tú Ninh sững sờ, nàng suy nghĩ một lát rồi nói: "Đi xem một chút đi!"

Nàng mang theo mấy tên thân binh đi theo Sử Vạn Bảo, đi về hướng cửa bắc. Một lát sau, mọi người leo lên tường thành, Lý Tú Ninh dõi mắt trông về phía xa, vừa lúc trăng tàn lẩn vào trong mây, bầu trời tăm tối khiến người không thấy rõ.

Chờ thêm giây lát, trăng tàn cũng lộ ra, mặt đất sáng lên một chút. Lý Tú Ninh nheo mắt nhìn ra, chỉ thấy một màu đen kịt, trong ánh trăng mờ hình như có vật gì đang di dộng.

Lúc này, Sử Vạn Bảo nói: "Đại tổng quản, để ta mang 200 binh sĩ ra ngoài dò xét."

Lý Tú Ninh rảo bước trên tường thành, lúc này mở cửa thành không phải là thượng sách. Nàng lại nghĩ sao Sử Vạn Bảo lại lên đầu thành tuần tra? Rốt cục quân Tùy đang làm gì? Chỉ để làm mình mất cảnh giác, từ đó chiếm được ưu thế về binh lực trên chiến trường huyện Vũ Công, tốc chiến tốc thắng sao?

Trong lúc nàng đang cân nhắc thì có tiếng bước chân vang lên dồn dập, Mã Tam Bảo xuất hiện trước mắt Lý Tú Ninh. Y vừa nhìn thấy Sử Vạn Bảo bèn xông lên, hung hăng đấm một quyền: "Ngươi tên khốn kiếp này!"

Sử Vạn Bảo bị đánh trở tay không kịp, gã té xuống đất, lau máu tươi ở khóe miệng, nhảy đứng lên, căm hận nói: "Mã Tam Bảo, ngươi điên rồi sao!"

Mã Tam Bảo giũ ra một tấm khăn gấm từ trong ngực, hung hăng ném trước mặt Sử Vạn Bảo, mắng: "Ngươi là tên phản đồ!"

Sử Vạn Bảo không hiểu, nhặt khăn gấm lên, đặt dưới ánh đuốc trên tường thành xem qua, mặt trắng bệch, gã hét lớn một tiếng: "Vu khống, đây tuyệt đối là vu khống! Mã Tam Bảo, ngươi là tên khốn kiếp! Ngươi muốn giết ta, sao phải dùng âm mưu quỷ kế kiểu này?!"

Sử Vạn Bảo nói xong, ném đi khăn gấm trong tay, hung hăng nhào đến. Hai người cùng nhau ẩu đả trên tường thành.

Lý Tú Ninh gầm lên một tiếng, "Dừng tay!" Nữ binh bên cạnh nhặt khăn gấm lên đưa cho Lý Tú Ninh.

Chữ trên khăn gấm hơi mờ, dường như bị ướt, nhưng vẫn có thể đọc được. Đây là một phong thư Dương Hựu gửi cho Sử Vạn Bảo, dưới cùng có đóng đại ấn của Đại Vương. Trong thư, bảo Sử Vạn Bảo nghĩ cách ngăn chặn Lý Tú Ninh đi trợ giúp huyện Vũ Công.

Đọc xong phong thư này, Lý Tú Ninh cười lạnh một tiếng: "Bắt lại!"

Hai tên nữ binh thân thể khỏe mạnh lập tức nhào tới, siết chặt lấy cánh tay Sử Vạn Bảo. Mã Tam Bảo trông thấy Sử Vạn Bảo bị bắt, y hung hăng đá Sử Vạn Bảo mấy cước: "Ngươi là tên khốn kiếp!"

Y đánh không lại Sử Vạn Bảo nên ăn thiệt thòi không ít, trên mặt rất đau. Giờ này thấy Sử Vạn Bảo bị khống chế, lập tức báo thù.

Ánh mắt Lý Tú Ninh liếc qua Sử Vạn Bảo, nói: "Giải hắn xuống, trông coi cẩn thận!"

Nữ binh không ngừng quát tháo, áp giải Sử Vạn Bảo đi ra. Lý Tú Ninh nhìn ra ngoài thành một chút, chỉ thấy một màu đen kịt. Đã không còn thấy mấy điểm đen khả nghi nữa. Nàng đi xuống tường thành, vừa đi vừa dặn dò Mã Tam Bảo phải cẩn thận cảnh giác.

Về lại phủ, Lý Tú Ninh nghĩ đến ngày mai phải xuất binh, bây giờ đã là giờ Tý, bèn tắm một cái rồi đi ngủ.

Ở ngoài thành, hầu hết quân Tùy đang dựa vào thân cây nghỉ ngơi. Thỉnh thoảng vài người trinh sát truyền tin về. Dương Hựu cầm túi nước trong tay, thỉnh thoảng uống nước. Hắn rất tỉnh táo, chờ đợi lâu như vậy nên hắn không vội ở một lúc nhất thời này. Nếu trận chiến này bắt được Lý Tú Ninh thì trận tiếp theo sẽ dễ đánh hơn nhiều.

Hầu Quân Tập ở bên cạnh, lo lắng đi qua đi lại. Gã đã hơi nôn không thể đợi, gã khao khát có thể giết vào trong thành, ra sức thu hoạch đầu người đổi lấy quân công, nhưng nhìn thấy thần sắc bình tĩnh của Dương Hựu gã lại không dám nhiều lời.

Thời gian trôi qua thêm một chút, lúc này trinh sát chạy đến báo: "Điện hạ, đã là giờ Sửu rồi!"

Đây là giờ phút con người mệt mỏi nhất. Dương Hựu gật gật đầu, nói: "Tất cả đứng dậy đi!"

Các binh sĩ gọi nhau, dựng binh sĩ đang ngủ dậy, rất nhanh các binh sĩ đều đứng dậy, cúi đầu kiểm tra trang bị trên người.

Hầu Quân Tập mang vẻ mặt kích động đến bẩm báo: "Điện hạ, đều đã chuẩn bị xong!"

Ánh mắt Dương Hựu đảo qua mọi người rồi nói: "Chư vị, trận chiến này đã bày ra lâu rồi, nhất định phải bắt được Lý Tú Ninh! Sau khi thành công, cô sẽ luận công ban thưởng. Xuất phát!"

Các binh sĩ không trả lời mà đồng loạt đi ra, duy trì im lặng. Rất nhanh, các binh sĩ đã chui ra khỏi rừng, chạy như điên về phía huyện Hộ. Bọn họ cõng trên lưng một cái bao cát, bên trong chứa đầy bùn đất.

Các binh sĩ chạy một mạch, đến trước sông hộ thành bèn đem bao cát trên người ném vào sông hộ thành. Chỉ cần nhóm binh sĩ đầu tiên thì sông hộ thành đã bị lấp đầy, cách đó một trăm bước các binh sĩ lại ném đi bao cát trên lưng rồi nhanh chóng quay về, lại vác bao cát khác lên lưng, rồi chạy về phía huyện Hộ.

Tiếng bao cát ném vào sông hộ thành vang lên đánh thức binh sĩ ngủ trên tường thành. Mấy ngày nay bọn chúng đi tuần tra, rất sợ quân Tùy dạ tập. Ban ngày biết quân Tùy đã rút đi nên mừng rỡ trong lòng, đến giờ Tý, tốp năm tốp ba đi ngủ, đến giờ Sửu thì hầu như không có người tuần tra.

Lúc này, binh sĩ bị đánh thức dụi dụi đôi mắt, vẫn chưa hiểu có chuyện gì xảy ra. Bao cát của quân Tùy cũng đã lấp đầy sông hộ thành, rất nhanh chồng chất về phía tường thành, chỉ có một lát đã chất cao đến một nửa tường thành.

"Địch... địch tập kích!" Một binh sĩ hoảng sợ kêu lên, giống như gà trống bị bóp yết hầu, giọng khàn khàn pha lẫn hoảng sợ.

Nhưng lời y chưa dứt thì chỉ thấy trước mắt có ánh bạc lóe lên, một mũi tên xuyên qua cổ họng y, y siết lấy yết hầu, không cam lòng ngã xuống.

Lúc này, binh sĩ trên đầu thành loạn thành một bầy, mà bao cát của quân Tùy cũng chất đống lên, trong khoảnh khắc đã ngang tường thành.

Hầu Quân Tập hét lớn một tiếng, nhảy lên đầu tường, huơ hoành đao trong tay, lập tức giết chết 2 người. Quân Tùy nhao nhao leo lên tường thành, rất nhanh đã chiếm ưu thế trước quân coi giữ đang kinh hoảng chưa tỉnh, chiếm lấy tường thành.

Dương Hựu nhìn thấy tình hình này bèn theo mấy tên thân binh leo lên đầu tường. Một thiếu niên xuất hiện từ trong bóng tối, y chạy lên đầu tường, quỳ một chân xuống đất nói: "Điện hạ, Sử Vạn Bảo đã bị Lý Tú Ninh giam giữ!"

Dương Hựu vung tay lên, cười nói: "Làm tốt lắm, ngươi nhanh chóng dẫn Hầu tướng quân đi bao vây Lý phủ, nhất định phải bắt được Lý Tú Ninh!"

Nếu Lý Tú Ninh ở đây nhất định có thể nhận ra tướng mạo thiếu niên kia. Đương nhiên là thiếu niên vài ngày trước ra sức đánh Dương Mai, tên của y gọi là Doãn Vũ Dực - là một trong mấy người tương đối nổi bật trong đám thiếu niên. Lúc này y đứng dậy, nói: "Hầu tướng quân, mời đi theo ta!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK