"Thật kiêu ngạo."
Dương Kỳ thấy Vương Ngọc Giác vừa nhìn mình đã chỉ kiếm ngạo mạn, trực tiếp bảo mình nhận thua, sát khí tỏa ra bốn phía, nếu như người nào nhát gan chắc chắn bị khí thế này làm cho hoảng sợ, trong chiến đấu tạo thành bóng ma tâm lý, cuối cũng bị đánh bại.
Đây cũng là một loại chiến thuật, coi rẻ địch nhân, khiến cho địch nhân khiếp đảm, tâm tình không tốt, vận chuyển chân khí không như ý muốn, không thể giữ vưng tâm tư bình tĩnh.
Thế nhưng Dương Kỳ lại khác, bởi vì hắn tài cao mật lớn.
Hắn liếc mắt nhìn Vương Ngọc Giác một cái, phát hiện tu vi của đối phương chi là người Đoạt Mệnh lần 2, kiếm khí tuy rằng sắc bén nhưng so với bản thân mình thì đúng là kém quá nhiều.
Dương Kỳ không nói gì mà bước lên một bước, ngón tay búng ra một cái, một đạo kiếm khí bắn nhanh ra ngoài, đánh tan kiếm của đối phương sau đó truyền luôn vào người địch thủ.
Vương Ngọc Giác còn chưa kịp phản ứng thì thân hình đã bay ra ngoài, nằm sóng xoài trên mặt đất, phun ra từng ngụn máu, kinh mạch bị tổn thương nghiêm trọng.
Dương Kỳ lại búng một ngón tay nữa, đánh nát lệnh bài của đối phương!
Ngay lập tức có một giọng nói vang lên: "Vòng thứ nhất, học viện Thiên Vị, Dương Kỳ thắng trận."
Quy tắc phân định thắng bại là dựa vào việc đánh vỡ lệnh bài của đối phương.
Lệnh bài của người nào vỡ trước, trong chiến trường trung ương sẽ xuất hiện một cỗ lực lượng đặc thù, phân định người đó đã thua. Đương nhiên, có một số người tự động hủy lệnh bài, sợ thân thể bị tổn thương cũng bị tính là thua.
Một chiêu đánh bại Vương Ngọc Giác, Dương Kỳ bị một cỗ lực lượng vô hình đưa trở lại vị trí cũ.
Khi hắn trờ lại chỗ ngồi của mình, các ahế ở xung quanh trống không, giống như các đệ tử này đang phải chiến đấu một cách khó khăn.
Dù sao, người có thực lực như Dương Kỳ, một chiêu giải quyết địch nhân quá ít, Dương Kỳ có thể đánh chết nhân vật Đoạt Mệnh lần 9, cho nên không muốn mất thời gian vào những nhân vật này.
Một lúc sau có rất nhiều đệ tử tinh anh của học viện Thiên VỊ từ bên trong lôi đài ra ngoài, trên người họ phần lớn là mang theo sự kiêu ngạo, rõ ràng là đã thắng lợi.
ánh mắt Dương Kỳ đột nhiên sáng lên, hắn nhìn thấy bốn người Lý Hạc lần lượt đi ra, ai nấy đều cao hứng bừng bừng, chắc chắn bọn họ đã thắng lợi vòng đầu.
"Dương Kỳ, lần này chúng ta đúng là được hành diện rồi, uy lực của kiếm thuật Đại Nhật Càn Khôn đúng là vô cùng mạnh mẽ."
Đám người Lý Hạc nhìn thấy Dương Kỳ, lập tức hưng phấn kể lể.
"Ta thấy các người cũng bị chân khí của đối phương xâm nhập vào trong kinh mạch, mau chóng khu trừ đi."
Dương Kỳ đưa một đạo chân khí vào trong cơ thể bốn người, trị liệu thương thế, khôi phục chân khí cho bọn họ.
"Đại hội luận võ này là một lần ma luyện lớn, cứ từ từ mà hưởng thụ."
Dương Kỳ nhắc nhở.
"Chúng ta đương nhiên biết phải làm như thế nào, sẽ cẩn thận hành sự, huynh đệ chính là kỳ vọng cao nhất của chúng ta."
Lý Hạc gật đầu, đại hội luận võ vô cùng hung hiểm, chỉ sơ xuất một chút là tính mạng sẽ mất ngay.
Một đại hội luận võ lớn tới mức này, không thể đảm bảo mọi chuyện trăm phần trăm, ràng không có tai nạn chết người.
Số đệ tử chết trong thi đấu, học viện sẽ không truy cứu, thế nhưng sau lần tỉ thí này, người thân, huynh đệ của đệ tử bị chết sẽ kiếm người báo thù.
Cho nên khi tỷ thí, người bình thường đều thủ hạ lưu tình, miễn kết tử thù với đối phương.
Tuy vậy, nếu hai người có cừu oán mà gặp nhau trong đại hội, vậy thì cảnh tượng sẽ là ngươi chết ta sống.
Ví như Dương Kỳ và Vân Hải Lam gặp nhau.
Dương Kỳ sẽ tuyệt đối không hạ thủ lưu tình, hơn nữa còn tìm cách giết bằng được Vân Hải Lam.
Dù sao, đây cũng là một cơ hội thích hợp nhất giết Vân Hải Lam!
"Vân Hải Lam, ta đang chờ tới lúc chiến đấu với ngươi trong đại hội, tới lúc đó không một ai có thể can thiệp, cho dù Thái tử cũng không!"
Trong lòng Dương Kỳ nói thầm:
"Ngươi muốn đoạt vị trí đầu tiên thì nhất định phải chạm mặt ta, đến lúc đó chính là ngày chết của ngươi, bảo bối mà Thái tử ban cho ngươi cũng không thể cứu được tính mạng của ngươi đâu!"
Trong lòng hắn đang vô cùng chờ mong.
Chỉ chốc lát sau, vòng thi đấu thứ nhất đã hoàn toàn kết thúc.
Trong chiến trường có người buồn, người vui, người lo lắnh, người thấp thỏm bất an, lại có người vô cùng tự tin...
Vô số tâm tình đều bộc lộ trên khuôn mặt những người trên chiến trường.
Dương Kỳ cảm nhận được những tâm tình này khiến cho tâm hồn tinh táo lại.
Cùng lúc đó, trên khán đài cao nhất cũng có một cuộc nghị luận
Dương Kỳ không nhìn rõ những nhân vật Truyền Kỳ, tầng lớp cấp cao của học viện này, thế nhưng những người đó có thể nhìn rõ cả chiến trường, bao gồm cả chiến đấu.
Trong vòng sáng nơi họ ngồi là một không gian đặc biệt.
Các đại trưởng lão cảnh giới Truyền Kỳ đều tập trung ở trong này.
Phong Vân nhị tổ, Tiên Thiên thất tử, Thuần Dương tam lão... một số cao thủ không mấy xuất hiện trong học viện hiện đang ở đây.
Bên cạnh các đại trưởng lão còn có một số Thánh Đồ, sắc mặt của họ vô cùng nghiêm túc và trang trọnạ, giống như là một người gỗ.
Đương nhiên, ngoại trừ đại trưởng lão của học viện Thiên VỊ còn có nhiều đại trưởng lão của các môn phái khác, họ cũng được bố trí ở trong không gian này.
Có một số chưởng giáo chí tôn của các môn phái khác, đều là cao thủ cảnh giới Truyền Kỳ, nắm trong tay một thế lực rất lớn, có thân phận khách mời.
Mặc dù nói bốn học viện này thế mạnh, lấy thúng úp voi, thế nhưng có một số môn phái lâu đời tỷ như Xuân Thu môn, Bái Hòa thần giáo đều không thể coi thường.
Nhưng mà, ở trong không gian này không có những người đứng đầu của bốn đại học viện, âm thanh vừa rồi là do họ truyền âm từ một không gian khác vô cùng xa xôi.
"Báo!"
Vừa lúc đó, có một thanh âm thật dài truyền tới, bốn cái bóng người xuất hiện xuất hiện trong không gian này, họ là bốn Thánh Đồ, đều là cao thủ vô thượng cảnh giới Truyền Kỳ.
Bốn Thánh Đồ này là do bốn học viện chọn ra để chủ trì công tác thống kê cao thủ trong học viện.
"Kết quả vòng thứ nhất đã thống kê xong, học viện Thiên VỊ có nhiều đệ tử vượt qua nhất, thứ hai là học viện Hải Thần, thứ ba là học viện Chân Long, thứ tư là học viện Nhật Nguyệt."
Bốn người đồng thời liếc mắt nhìn nhau, báo cáo lại tình hình cho các đại trưởng lão.
"Ha ha, xem ra lần này, học viện Thiên VỊ chúng ta lại xếp thứ nhất trong bốn đại học viện rồi."
Phong Vân nhị tổ, Tiên Thiên thất tử và các đại trưởng lão khác của học viện Thiên VỊ đều nở nụ cười.
"Chắc chứ? Lần này thi đấu không phải số lượng, mà là chọn ra tuyệt thế thiên tài. Một đệ tử tuyệt thế thiên tài hơn hẳn 10 vạn đệ tử tinh anh."
Một vị đại trưởng lão của Học viện Nhật Nguyệt sau lưng có một vòng thần quang, không giống như phàm nhân mà giống thiên thần hạ phàm, lạnh lùng cười:
"Lần này bốn học viện chúng ta không biết có được mấy vị tuyệt thế thiên tài, có khi tới lúc đó học viện Thiên VỊ của các ngươi chẳng có được người nào, 10 vị trí đều do các học viện khác đảm nhiệm."
"Đó là điều không có khả năng."
Tiên Thiên thất tử cười nhạt:
"Thiên tài của học viện Thiên VỊ chúng ta lợi hại hơn nhiều."
"Những lời này không nên nói trước, một lát nữa sẽ biết thiên tài của học viện nào lợi hại. Ở trên đại hội, học viện Hải Thần chúng ta có một đệ tử ngoại viện tên là Vân Hà, chắc các ngươi vẫn còn nhớ, người này chỉ có cảnh giới Khí Tông, mà đã thắng được rất nhiều đệ tử tinh anh cường giả Đoạt Mệnh, thậm chí ngay cả đệ tử hạch tâm cũng thua trong tay hắn. Lần này tu vi của hắn đã ở trong cường giả Đoạt Mệnh, tương lai có thể đoạt giải nhất."
Một vị đại trưởng lão của học viện Hải Thần cũng lên tiếng phản bác.
Lần này bốn đại học viện chi phân cao thấp bằng tuyệt thế thiên tài, đệ tử của học viện nào đứng đầu, học viện đó sẽ vô cùng hành diện.
"Đã như vậy, chúng ta nên xem thiên tài của học viện nào mạnh! Truyền lệnh xuống, tiếp tục tiến hành vòng thứ hai, vòng thứ ba."
Một đại trưởng lão của học viện Thiên VỊ vung tay truyền lệnh.
Tiếng chuông lại một lần nữa vang lên.
Một trận chiến đấu kịch liệt lại bắt đầu.
Dương Kỳ đứng dậy, theo sự chỉ dẫn của lệnh bài tiến vào trong một lôi đài, chờ đợi đối thủ lần 2 xuất hiện.
Đối thủ lần 2 là một thiếu niên nhỏ tuổi hơn hắn nhiều, trông có vẻ lão luyện thành thục, khoảng chừng 14, 15 tuổi, thế nhưng đôi mắt vô cùng sắc bén, nhìn Dương Kỳ nói:
"Học viện Chân Long, Kiều Nhất Hàng, kính mời chỉ giáo."
Đột nhiên, khí thế trên người thiếu niên này bùng nổ, một con thần long bằng chân khí xuất hiện sau lưng hắn, áp lực vô cùng.
"Khí công của học viện Chân Long? Bàn Long đại khí công?"
Dương Kỳ đưa mắt quan sát sự ảo diệu của môn khí công này, trong mắt hắn, các loại nguyên khí đang liên tục phân giải, tổ hợp, biến hóa, ba động...
Đây là năng lực mới của Thần Tượng Trấn Ngục Kình khi tu luyện đạt tới cực hạn, có thể thấy rõ biến hóa của tất cả khí công. Thậm chí đạt tới trạng thái cuối cùng có thể phục chế tất cả loại công pháp.
Vù!
Thấy Dương Kỳ bất động, thiếu niên này lạnh lùng cười, đột nhiên biến mất, Di Hình Hoán Ảnh, sau một khắc đã tới phía sau Dương Kỳ, tung ra một chiêu mạnh mẽ.
"Chân Long Tham Trảo!" (chân long giương trảo)
Thế nhưng, ngay khi hắn tấn công, kiếm khí trên người Dương Kỳ đã bùng nổ, một đạo kiếm khí như tia sét xé rách trời cao, phá tan toàn bộ chân khí của hắn.
Sau đó, có một thứ gì đó trên người địch nhân vỡ vụn.
Đó là lệnh bài của đối phương.
"Ngươi thua, không cần tiếp tục đánh. Ta không muốn đả thương ngươi."
Dương Kỳ thấy tiểu tử này còn muốn nhào lên, thản nhiên nói.
Trong mắt thiếu niên này hiện lên sự khiếp sợ vô cùng, thấy lệnh bài của mình bị vỡ, hắn gào lên:
"Vì sao, vì sao ta lại thất bại? Ngươi có thể dùng một đạo kiếm khí đánh nát lệnh bài của ta, sao ngươi có thể là đệ tử tinh anh được chứ? Ta có thể đánh bại cao thủ Đoạt Mệnh lần 5, lần 6, tại sao ngươi lại mạnh hơn ta?"
"Thiên ngoại hừu thiên."
Dương Kỳ lạnh nhát nói một câu rồi bước ra khôi lôi đài.
"Cái gì? Kiều Nhất Hàng bị bại ngay ở vòng thứ 2?"
Ngay khi cuộc chiến kết thúc, một trường phong ba mới nổi lên trong đám đệ tử tinh anh.
"Kiều Nhất Hàng đã từng vào Vạn Long trì, được Vạn Long thần huyết tẩy lễ, khí công cao cường, mạnh mẽ vô cùng, tại sao có thể bại ngay từ vòng thứ 2?"