Mục lục
[Dịch] Thánh Vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thần kiếm này biến thành rồng băng tung một trảo, khiến cho hàn khí tuôn ra ngưng tụ thành bông tuyết gông xiềng, quấn lấy cái vòi chân khí của Dương Kỳ.

Cái vòi chân khí của Dương Kỳ đánh tan cái xiềng xích kia.

"Nguyên thần hóa thân."

Ngay sau đó, một số lượng lớn chân khí của Dương Kỳ tiếp tục tuôn vào dòng suối, nhanh chóng lao xuống quốc gia đóng băng kia, ngưng tụ thành đạo chân khí hình người.

Đạo chân khí hình người này không khác gì bản thân hắn hiện hữu, Thần Tượng Trấn Ngục Kình giao thủ với rồng băng, hoán toàn trấn áp thần kiếm, bắt đầu câu nó từ dưới suối lên.

Loại trạng thái này khiến cho chân khí của Dương Kỳ tiêu hao cực lớn, chỉ trong nháy mắt chân khí trong cơ thể đã tiêu hao một nửa.

Đồng thời, thần tướng giống như thủ lĩnh kia vẫn được Dương Kỳ dồn chân khí vào trong đó, bảo toàn sức chiến đấu cường đại, nếu không nó sẽ bị con rồng băng kia đánh tan, dẫn đến thất bại trong gang tấc.

Dương Kỳ vung tay lên, một giọt Sinh Mệnh Chi Tuyền từ trong giới chỉ bay ra ngoài rơi vào trong miệng hắn, sau đó dung nhập vào trong kinh mạch, ngay lập tức hóa thành chân khí cuồn cuộn, tiếp tục đại chiến.

Ở trong tầng tăng huyền băng dưới con suối, con voi thàn chân khí kia đại tỏa kỳ quang, nó được một lượng chân khí hùng hậu ủng hộ sung sướng thét dài liên tục, vô số lớp huyền băng bị chấn động vỡ tan, sau đó trong tay của voi thần xuất hiện một cây trường mâu, thiên giới tịnh hỏa cháy hừng hực, tịnh hóa tất cả.

Giống y cảnh tượng trong địa ngục, nơi quỷ thần gào khóc.

Trường mâu đánh bại con rồng băng chân khí, đâm thẳng tới bản thể của thanh thần kiếm xanh lục.

Trên thân kiếm truyền ra một ý niệm giận dữ, bộc phát ra luồng hàn quang cực mạnh, soi sáng cả con suối vốn đang đen kịt.

Đinh đinh đang đang...

Liên tục mấy mươi lần giao thủ, thanh trường kiếm kia đại chiến với Minh Thần Chi, hai bên không phân biệt được cao thấp. Chân khí của Dương Kỳ có được Sinh Mệnh Chi Tuyền trợ giúp, có thể nói là vô cùng vô tận.

Trước đây chưa có một ai bức hắn phải dùng tới Sinh Mệnh Chi Tuyền bổ sung chân khí, cho dù ở trong Tiên Thiên ma nhãn, năm đại ác ma tử tước cũng không khiến hắn hao tổn bao nhiêu.

Thế nhưng hiện giờ, hắn vừa phải duy trì chân khí nơi tầng băng sâu vạn trượng, lại còn phải đại chiến với Băng Long thần kiếm, cho nên chân khí hao tổn một cách kinh khủng.

Điều này chứng tỏ thanh thần kiếm này quá mức lợi hại, nếu như hàng phục được, hắn có được một sự trợ giúp cực kỳ cường đại.

Hắn ngồi ngay ngắn ở bên cạnh con suối tiếp tục đưa chân khí xuống dưới, đột phá từng tầng một, trợ giúp voi thần đấu nhau với Băng Long thần kiếm.

Con voi thần kia càng lúc càng cô đọng, lực lượng càng nghiêng trời lệch đất, phá tan vô số tầng huyền băng bên dưới.

"Lực lượng tới từ địa ngục, lực lượng đến từ chư thần, tới từ các đấng vĩ đại cao thượng..."

Thần Tượng Trấn Ngục Kình vận chuyển đạt tới cực tới, chân khí chấn động hợp thành bài ca do thiên sứ tuyên đạo, có thể nói là thánh ca.

"Băng phong tuyên cổ..." (đóng băng mãi mãi)

Cùng lúc đó, một cỗ hơi thở như của quỷ thần truyền tới đánh mạnh vào Băng Long thần kiếm, khiến cho nó biến mất, bản thể trường kiếm toàn bộ hiện ra, lực lượng vô cùng tập trung khiến cho con suối đóng băng lại, vậy khốn voi thần.

Con voi thần chân khí đứng trong tầng băng bạo phát thần uy, một quyền xuất ra, kình phong chấn động, từng tầng tường băng bị phá vỡ, Minh Thần Chi Mâu trong tay xuất thần nhập hóa, đại biểu cho võ đạo tinh túy của Dương Kỳ.

Tốc độ của mỗi một mâu ám sát đều cao tới mức chấn động, giống như Minh thần thu gặt linh hồn, thiên giới tịnh hỏa càng ngày càng nhiều tăng cường đối kháng với hàn khí.

Nhưng mà, thần kiếm kia dường như căn bản không quan tâm, chấn động ngâm nga như rồng hút nước, vô số luồng khí lạnh lan tỏa trong con suối.

Những luồng khí lạnh này lại có màu đen, đen kịt như than, hàn khí khắp nơi vây lại giống như muốn đóng băng voi thần, áp chế thiên giới tịnh hỏa trên Minh Thần Chi Mâu.

Dương Kỳ sửng sốt, hắn biết ở sâu trong lòng đất có một luồng không khí lạnh vô cùng thuần khiết, vô cùng mãnh liệt, đó chính là Tử Ngọ hàn triều, là Thái Âm Nguyệt Hoa, cường thịnh nhất vào giờ Tý.

Hàn khí xâm nhập vào lòng đất, kết hợp với chúng sẽ ngưng tụ thành một cỗ lực lượng có tính chất âm hàn, âm hàn tới mức chí âm, ngay cả cao thủ đoạt mệnh nhiều lần cũng không chịu đựng nổi.

Nghe đồn trong quá trình tấn chức ở cảnh giới Đoạt Mệnh, có một số người dẫn động Tử Ngọ hàn triều ở sâu trong lòng đất, kết quả là không vượt qua được kiếp số, ngay lập tức biến thành cương thi.

Có một lần, Dương Kỳ học tập trong học viện, cũng có nghe một trưởng lão giảng bài, cũng dẫn mọi người đi tham qua một vị bị Tử Ngọ hàn triều đông lạnh thành cương thi, đây chính là thi hài của đệ tử hạch tâm đoạt mệnh lần 8, mọi người chỉ nhìn thôi cũng nổi cả da gà.

Hiện giờ dưới đáy dòng suối, Băng Long trường kiếm dẫn động Tử Ngọ hàn triều, có thể thấy thần lực của nó không phải chuyện đùa.

"Âm cực thì dương sinh, ta sẽ mượn Tử Ngọ hàn triều trong suối, tiếp tục cô đọng kiếm thuật Đại Nhật Càn Khôn!"

Dương Kỳ đồng thời vận chuyển Thần Tượng Trấn Ngục Kình và Đại Nhật Càn Khôn Kiếm, nhất tâm nhị dụng.

"Lấy kiếm là thần, lấy thần là trời, câu thông đại nhật, ngưng tụ thành khí tức nóng bỏng... ."

Dương Kỳ thầm đọc kiếm quyết của Đại Nhật Càn Khôn Kiếm, ở trong đan điền bỗng nhiên mọc lên một ngọn lửa rồi xuất hiện trên đỉnh đầu, quang mang đại phóng, mặt trời bị câu dẫn chiếu xuống vô số ánh sáng màu vàng, hội tụ thành một đạo kiếm khí cực kỳ sắc nhọn, có nhiệt độ cao.

Dương Kỳ búng một ngón tay, kiếm khí này xông vào dòng suối, phá vỡ tầng tầng trở ngại. Khi vào tới quốc gia đóng băng nó biến thành một hình người mặc trường bào màu vàng, giống Dương Kỳ y như đúc, trên người bao phủ tầng tầng ánh sáng.

Ngọn lửa kia bùng cháy kết hợp với chú voi thần đang đại chiến Băng Long thần kiếm, chống đỡ Tử Ngọ hàn triều.

Đây là nguyên thần kiếm khí của Dương Kỳ.

Khi kiếm khí nguyên thần Đại Nhật Càn Khôn vừa mới dung nhập vào voi thần, nó nhỏ đi rất nhiều, bị Tử Ngọ hàn triều chèn ép tới mức sắp tắt.

Dương Kỳ thét dài liên tục, tiếp tục lợi dụng lực lượng của mặt trời truyền xuống phía dưới, uy lực của kiếm khí nguyên thần miễn cưỡng mới được duy trì.

Nhưng mà, đây chính là hình thức tôi luyện nguyên thần kiếm khí hiệu quả nhất, âm cực thì dương sinh (quá lạnh thì sẽ có nóng), thiên địa liên tục tuần hoàn biến đổi.

Dương Kỳ đương nhiên hiểu rõ đạo lý này.

Sắc trời đã tối dần, lực lượng của mặt trời càng lúc càng yếu đi, sắp lặn sâu xuống mặt biển.

Dương Kỳ càng lúc càng khó vận chuyển Đại Nhật Càn Khôn Kiếm đưa vào trong con suối tiến hành chiến đấu với Băng Long thần kiếm, thế nhưng càng khó khăn càng là cơ hội tôi luyện tốt nhất

Dương Kỳ trang nghiêm, ngồi ngay ngắn bên cạnh con suối, liên tục liên tục phun ra chân khí, trên đỉnh đầu kim quang lóe lên, ngọn lửa bao phủ thân hình khiến cho hắn trở thành kim nhân, giống như một thần tướng.

Sắc trời tối đen, sóng biển ầm ầm, mặt trời đã hoàn toàn lặn sau đường chân trời, ánh trăng lại hiện lên trên mặt biển, trong một khoảng thời gian ngắn ánh trăng lạnh lùng và mềm mại lan tới chỗ Dương Kỳ, có nghĩa là thế giới này đã chuyển về ban đêm, âm khí cường thịnh.

Kiếm thuật Đại Nhật Càn Khôn trên đỉnh đầu Dương Kỳ vận chuyển khó khăn hơn trước rất nhiều!

Thế nhưng, hắn không buông tha, nhất tâm nhị dụng, một lần nữa câu thông với mặt trời đã lặn, kim quang từ dưới nước hiện lên, nhưng những luồng ánh sáng chỉ còn nhỏ như tơ nhện.

Sâu vạn trượng trong lòng suối, trong vô số tầng băng, kiếm khí nguyên thần Đại Nhật Càn Khôn bị Tử Ngọ hàn triều đông lại, hoàn toàn tan vỡ, kiếm khí này tương thông với nguyên thần của Dương Kỳ nên hắn bị một đòn cực kỳ nghiêm trọng, sắc mặt tái nhợt.

Nhưng cũng trong nháy mắt này, một giọt Sinh Mệnh Chi Tuyền bay ra rơi vào trong miệng hắn, chữa trị thương thế, bổ sung đủ chân khí, luồng kim quang kia vốn chỉ nhỏ như tơ nhện bây giờ đã to như chiếc đũa, một lần nữa ngưng kết thành kiếm khí nguyên thần Đại Nhật Càn Khôn.

Lần lượt bị đánh tán, lần lượt ngưng tụ.

Dương Kỳ không biết kiếm khí nguyên thần của mình bị đán tan bao nhiêu lần, hắn cảm thấy kiếm khí của mình đã dần lột xác, có một loại tâm huyết tương thông với ánh mặt trời.

Trong lúc này, Dương Kỳ tiến vào một loại cảnh giới mới lạ, ở trong đầu hắn có một mặt trời đỏ rực, xua tan bất cứ thứ gì tà ác, âm u, khiến cho hắn có một cảm giác quang minh chính đại.

Tâm hồn hắn đã được tẩy lễ, kiếm thuật một lần nữa đề thăng, lúc nào cũng có ánh sáng, vạn dặm không mây.

Đây là một loại cảnh giới, một loại cảm ngộ.

Cảm ngộ này theo hắn hiểu, đó là mặt trời có lặn nhưng trong tâm hồn mặt trời vẫn tồn tại trên không trung, không lúc nào tắt, không lúc nào lặn.

Bóng đêm tối om, nửa đêm chính là lúc luồng không khí lạnh mạnh nhất, trên đầu của hắn xuất hiện một ánh sáng vàng của chân hỏa, càng lúc càng lớn, sau đó to như một bàn tay.

Nguyên thần mặt trời trong dòng suối không bị đánh tan nữa.

Một đêm qua đi, mặt trời lại hiện, dương khí trở về với mặt đất, kiếm thuật Đại Nhật Càn Khôn của Dương Kỳ đã mạnh hơn trước cả chục lần, đã có thể ngạnh kháng Tử Ngọ hàn triều.

Cứ như vậy, Dương Kỳ liên tục vận chuyển chân khí tranh đấu với Băng Long thần kiếm, ba ngày ba đêm qua đi chân khí trong cơ thể hắn đã tiêu hao hết không biết bao nhiêu lần, hắn tiếp tục dùng Sinh Mệnh Chi Tuyền bù đắp.

Dưới con suối, kiếm khí được tôi luyện đã trở nên tinh thuần không cách nào tưởng tượng nổi, cảnh giới, tâm linh đều thăng hoa cực lớn, thậm chí các loại xá lợi chân khí trong các huyệt đạo cũng đều viên mãn, tràn ngập lực lượng.

Lần tôi luyện này có thể tương đương với 10 năm tu luyện và tìm hiểu.

Ba ngày ba đêm qua đi, Băng Long trường kiếm ở trong dòng suối đã ở trong tình trạng kiệt

sức, không còn thứ gì trợ giúp nên nó rung lên, thi triển một kích cuối cùng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK