Editor: Preiya
*Thao Thiết: con ác thú trong Thần thoại, hoặc hoa văn trên đồ đồng Trung Quốc (các bạn muốn hiểu rõ hơn thì search bác gg nha ^^)
"Đủ rồi!" Sắc mặt Bảo chủ tối sầm lại, ánh mắt cũng âm trầm hơn một chút, trong mắt xẹt qua một tia lãnh ý, lạnh lùng nói, "Xem ra, vị trí Trưởng lão này không thích hợp với ngươi, lập tức phế đi chức vị của ngươi, diện bích tư* ở Thanh Phong sơn đi, lúc nào suy nghĩ thông suốt rồi, không lại tái phạm loại sai lầm thấp kém này nữa, thì lúc đó mới có thể rời đi."
*diện bích tư: úp mặt vào tường, hoặc bị giam trong sơn động để suy nghĩ về lỗi lầm của bản thân mình
Thân thể già nua hơi ngẩn ra, Âm Lão không dám tin nhìn Bảo chủ, trên mặt mang theo mấy phần ngoan độc.
"Bảo chủ, cho dù là ngươi muốn trừng phạt ta, cũng nên cho ta biết, tại sao ngươi phải bảo hộ nàng như thế!"
Lời này hỏi ra nghi ngờ trong lòng mọi người, bọn họ cũng không hiểu, ngày thường Bảo chủ xử sự công chính, tại sao lại thiên vị một nữ tử mới vừa gia nhập vào Lâu gia không bao lâu như thế?
Cho dù là Âm Lão không đúng trước, dẫu sao nữ tử này vẫn còn sống, ngược lại, đồ đệ của Âm Lão lại bị mất mạng. Cách xử phạt này đã đủ tàn nhẫn với Âm Lão rồi, thế nhưng, Bảo chủ lại càng vì nàng mà phế đi chức vị của Âm Lão.
Một Huyền Thánh cường giả, trọng yếu với Lâu gia bao nhiêu, Bảo chủ không phải không biết, hiện giờ đó là ngay cả Huyền Thánh cũng có thể bỏ qua, nếu nói giữa hai người không có tư tình, bọn họ tuyệt đối sẽ không tin tưởng.
"Được, ngươi đã muốn biết, ta sẽ để cho ngươi hiểu rõ, thì có làm sao?" Lạnh lùng liếc mắt nhìn Âm Lão một cái, bảo chủ không nóng không lạnh nói, "Nàng chính là Dạ Nhược Ly mà ngươi muốn tìm, như vậy, ngươi đã hiểu chưa?"
"Oanh!"
Giống như sấm sét giữa trời quang, Âm Lão liền trợn tròn mắt tại chỗ, hắn há to mồm, sững sờ ngưng mắt nhìn Bảo chủ.
Y… y vừa nói cái gì? Vân Vãn Ca chính là Dạ Nhược Ly? Này… điều này sao có thể?
"Bảo… Bảo chủ, ngươi có phải đã nhầm lẫn rồi hay không, làm sao các nàng có thể cùng một người?"
Khẽ nhíu mày, ánh mắt lạnh lùng của Bảo chủ quăng về phía Âm Lão, bị ánh mắt đó nhìn qua, cả người Âm Lão rùng mình một cái, sao hắn lại quên mất, với quyền uy của Bảo chủ, chắc chắn sẽ không cho phép người nào chất vấn lời nói của y.
Nhưng là, làm sao nàng có thể là Dạ Nhược Ly, nếu nàng là Dạ Nhược Ly, tất cả những lời chính mình đã nói, không phải là một chuyện cười sao? Vậy mà, chắc chắn Bảo chủ sẽ không dùng chuyện như vậy nói giỡn với hắn.
Nghĩ tới đây, sắc mặt của Âm Lão trong nháy mắt tái nhợt, ánh mắt lộ ra vẻ tuyệt vọng.
"Cái gì? Đồ nhi bảo bối, ngươi nói cho ta biết, đây là chuyện gì xảy ra?" Thần sắc Huyền Lão ngẩn ra, kinh ngạc trong hai mắt hắn cũng không ít hơn những người khác, trên nét mặt già nua tràn đầy khiếp sợ.
"Ta đúng là Dạ Nhược Ly," Dạ Nhược Ly ngước mắt lên, nhìn chăm chú vào lão giả trước mặt, áy náy nói, "Ta tiến vào Lâu gia cũng là có mục đích, xin lỗi, ta không nên…"
"Ta dựa vào…"
Dạ Nhược Ly còn chưa nói xong, bàn tay to của Huyền Lão liền vỗ vào bả vai của nàng.
"Thì ra là, ngươi chính là tên biến thái đó, ha ha, không nghĩ đến người như ngươi lại có thể trở thành đồ đệ của ta, Huyền Lão ta thật sự cũng không uổng phí cuộc đời này rồi."
Khóe miệng hơi câu lên, Dạ Nhược Ly im lặng liếc mắt xem thường.
Lão gia hỏa này, quả thật không phải người bình thường…
Lâu Phi Mặc nhìn Dạ Nhược Ly, môi mỏng mấp máy, hai mắt trong suốt như nước thoáng qua một tia sáng khác thường, tựa hồ như muốn nói gì đó, cuối cùng lại nuốt lời nói trong miệng trở về.
Trong tất cả mọi chuyện đã phát sinh, Bảo chủ vẫn chưa hề giấu diếm chuyện gì, chỉ trong chốc lát, đã thổi quét bằng tốc độ như gió bão cả Lâu Gia Bảo, thậm chí còn ở cả mấy thành trấn xung quanh.
Thời gian như nước, năm tháng như thoi đưa.
Nửa tháng sau, một trận quang mang xông thẳng lên tận trời mây, khuếch tán rộng ra, tạo thành phong bạo rất lớn, thổi quét cả vùng trời Lâu gia, khiến cho tất cả mọi người không khỏi ngước mắt nhìn lên.
"Hả? Chẳng lẽ là tiểu nha đầu đột phá?" Huyền Lão bỗng mở to hai mắt, kinh ngạc ngưng mắt nhìn về phía chỗ quang mang không xa kia, "Lần đột phá này, nàng chính là một Huyền Tôn đỉnh phong đúng không? Hai mươi tuổi Huyền Tôn đỉnh phong, đây cũng quá biến thái, với lại, theo căn cứ tin tức truyền tới, nàng đột phá Huyền Tôn cao cấp ở Hồng Hỏa trấn… lúc này mới qua bao lâu chứ?"
Trong lúc Huyền Lão ngây người, đã có mấy bóng dáng vọt ra khỏi cửa, đồng thời phóng về phía chỗ ở của Dạ Nhược Ly.
"Ta dựa vào, mấy lão gia hỏa các ngươi còn muốn gấp gáp hơn ta."
Chậm rãi lấy lại tinh thần, Huyền Lão nhìn thấy bóng dáng mấy người kia đã mất đi tung tích, nhất thời nét mặt già nua trầm xuống, lúc này hắn cũng không quản được nhiều, bóng dáng chợt lóe, liền biến mất ở trong phòng.
Khác với sự yên lặng bên trong tiểu viện, cửa phòng đang đóng chặt chậm rãi bị đẩy ra, tức thì, một thân bạch y bước ra khỏi cửa, nữ tử trước mặt dung nhan tuyệt sắc, ánh mắt nhàn nhạt nhìn về phía bầu trời trong lành.
"Tuy rằng đã đạt tới Huyền Tôn đỉnh phong, nhưng cách Huyền Thánh, vẫn còn phải đi một quãng đường xa, chẳng qua, với thực lực Huyền Tôn đỉnh phong của ta, cũng nên đi tới dãy Huyền Tinh sơn rồi."
Nàng cũng sẽ không quên, trong dãy Huyền Tinh sơn, còn có một con Thao Thiết chờ nàng tới trừ bỏ, cho dù nàng xuyên qua ngàn năm trước, trước đây cũng không chỉ một con Thao Thiết này, thế nhưng, cừu hận đối với Thao Thiết, không phải dễ dàng liền có thể biến mất như vậy.
Huống chi, nếu không trừ bỏ Thao Thiết, chính là một kiếp nạn rất lớn, nàng không muốn tái diễn bi kịch của ngàn năm sau ở đời này nữa.
"Hả?"
Đúng lúc này, Dạ Nhược Ly tựa như cảm nhận được cái gì đó, tầm mắt liền chuyển về phía trước, ngay sau đó, phía trước mặt chính là bốn bóng dáng bay nhanh tới, chiếu rõ ràng vào trong con ngươi của nàng.
"Ha ha ha!" Huyền Lão cười lớn hai tiếng đi tới, vỗ vỗ bả vai Dạ Nhược Ly, trên vẻ mặt già nua tràn đầy ý cười, "Tiểu nha đầu, chúc mừng ngươi đột phá."
Dạ Nhược Ly cười cười, phản bác lại: "Ta chỉ là vận may cảm ngộ được một chút ở trong tử vong cấm địa, bế quan nửa tháng mới có thể đột phá, nếu không, có lẽ ta bế quan nửa năm, cũng không thể đột phá đỉnh phong."
"Ha ha, nếu như không có thực lực, chỉ là vận may, sợ rằng rời khỏi tử vong cấm địa cũng vô cùng khó khăn," Nam Lão híp híp mắt, mỉm cười nói, "Cho nên, thực lực của ngươi, chúng ta vẫn là công nhận."
Nghe vậy, Dạ Nhược Ly không nói gì nữa, sợ rằng chỉ mình nàng mới biết được, năm ngày trong tử vong cấm địa, giúp nàng hiểu ra rất nhiều, cộng thêm những kinh nghiệm phong phú kiếp trước, khiến cho con đường tu luyện của nàng ít đi đường quanh co rất nhiều.
"Đúng rồi, ta nên rời khỏi Lâu gia rồi."
"Cái gì?" Huyền Lão bỗng cả kinh, vội vàng giữ lấy hai vai Dạ Nhược Ly, khẩn trương nói, "Ngươi muốn rời đi? Ngươi dự định đến đâu? Phải biết, nếu ngươi rời khỏi Lâu gia, Lâm gia tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi, chỉ có ở đây mới an toàn nhất."
Dạ Nhược Ly trợ giúp Thánh Dạ giết chết cường giả Lâm gia, chuyện này Lâm gia không thể nào không biết, tuy rằng Lâm gia cùng Lâu gia đều là nhất lưu thế lực, thế nhưng, không biết Lâu gia thật sự có cường giả Huyền Thánh đỉnh phong tồn tại hay không, cho nên Lâm gia không dám liều lĩnh xuất thủ.
Nhưng Dạ Nhược Ly rời khỏi Lâu gia, vậy thì không giống thế…
"Có vài việc, ta nhất định phải đối mặt," Dạ Nhược Ly hơi ngẩng đầu lên, sắc mặt kiên định ngưng mắt nhìn Huyền Lão, "Tránh né cũng không phải là một biện pháp, với lại, ta có một chuyện nhất định phải đi làm, ta sẽ tuân thủ lời hứa hẹn của ta, không tới ba năm, chắc chắn sẽ trở về luyện chế đan dược cho Thái thượng Trưởng lão, các ngươi cứ yên tâm đi."
"Aiz!"
Thấy Dạ Nhược Ly đã quyết, Huyền Lão biết mình khuyên nữa cũng vô dụng, chỉ có thể buông tay ra, bất đắc dĩ thở dài một hơi: "Được rồi, nếu ngươi đã quyết định, vậy ngươi hãy đi đi, mọi chuyện đều phải chú ý an toàn, nếu cần cái gì, bất cứ lúc nào cũng có thể đến nói với ta một tiếng, lão đầu ta vẫn có ngữ quyền* rất lớn tại Phong Huyền Đại lục."
*ngữ quyền: quyền nói chuyện
Khẽ gật đầu một cái, Dạ Nhược Ly nhìn Huyền Lão lần cuối, xoay người rời khỏi Lâu gia.
Nàng cũng không đi từ biệt Bảo chủ, chỉ vì Huyền Lão bọn họ sẽ thông báo cho hắn, như vậy nàng cũng không cần phải lãng phí thời gian ở chỗ này, với lại, nàng đang chờ gì đó ở chỗ Thao Thiết, giống như là thật sự cảm thấy hứng thú.
Dãy Huyền Tinh sơn, Dạ Nhược Ly bước vào nơi này lần nữa, đã thay đổi một tâm tình khác.
Lần trước, nàng đi theo Mặc gia đến đây, lúc nào cũng cũng cảnh giác đám Huyền Tôn đỉnh phong cùng Gia chủ Mặc gia, mà bây giờ, nàng một mình tiến vào dãy Huyền Tinh sơn, chỉ thả ra khí tức Huyền Tôn đỉnh phong, liền không có huyền thú nào dám đến gần nàng.
Sơn động cổ xưa, vẫn lẳng lặng đứng thẳng dưới ánh mặt trời như cũ, ở ngoài cửa động, còn có một vũng máu, nghiễm nhiên đó chính là dấu vết lưu lại của trận chiến giữa Mặc gia cùng Hỏa Hổ mấy tháng trước.
"Vẫn giống như lần trước, phế vật Mặc gia kia dịch chuyển đế cắm nến, ta mới có thể ta rơi vào hắc động…"
Bên trong hang động âm u ẩm ướt, Dạ Nhược Ly dừng bước, nhìn khắp xung quanh, thì thào tự nói, chợt ánh mắt của nàng dừng trên đế cắm nến, chậm rãi cất bước đi tới.
Khẽ nhíu mày, Dạ Nhược Ly nhẹ nhàng dịch chuyển đế cắm nến, bởi vì không biết có giống như lần trước hay không, thần sắc của nàng tràn đầy cảnh giác, vào lúc này toàn thân cũng dâng lên đề phòng.
"Oanh!"
Trong khoảnh khắc buông đế cắm nến ra, đột nhiên đại địa rung chuyển, cả sơn động cũng rung chuyển theo, dường như có một cảm giác sắp sụp đổ.
Sơn động rung chuyển kéo dài trong chốc lát, sau đó xuất hiện một sơn động tối đen trên mặt đất phía trước, Dạ Nhược Ly không suy nghĩ cái gì hết, nhanh chóng xông lên phía trước, nhảy xuống hắc động.
Theo nàng nhảy xuống, cả sơn động, lại trở về an bình như lúc ban đầu đến…
Mọi thứ đều giống như mấy tháng trước, không có bất kì biến hóa nào, trong lúc sắp đến gần mặt đất, dường như bị một cỗ lực cản, tốc độ rớt xuống từ từ chậm lại, cuối cùng an toàn hạ xuống.
"Bạch Hổ, Thiên Hoàng, sau đó hai người các ngươi giúp ta, những người còn lại không cần thiết phải xuất chiến."
Mặc dù thực lực đầu Thao Thiết này yếu hơn đầu Thao Thiết ngàn năm sau một bậc, nhưng Dạ Nhược Ly lại không dám khinh thường chút nào. Huống chi, huyền thú còn chưa đạt tới cấp bậc Thú Tôn, liền trong nháy mắt tất sát, nàng tuyệt đối sẽ không để cho loại chuyện không cần thiết này xảy ra.
Sau khi hai huyền thú xuất hiện, thần sắc Dạ Nhược Ly căng thẳng, cẩn thận đi về phía Thao Thiết…
Bên cạnh đại môn của một tòa đài cổ xưa, hung thú Thao Thiết giống như thủ hộ ở bên cạnh, hai con mắt hung tàn kia ảm đạm vô thần, nhưng dù là vậy, cũng không khỏi làm cho người ta kinh hồn bạt vía.
Thao Thiết khủng bố thế nào, có lẽ không ai hiểu rõ hơn Dạ Nhược Ly, với lại, mặc dù số lượng Thao Thiết rất ít ỏi, nhưng mỗi một con Thao Thiết sinh ra rồi lớn lên, tức là một Huyền Thánh cường giả, chỉ trong mấy năm ngắn ngủi, liền có thể tiến vào Huyền Thánh đỉnh phong.
Nếu Thao Thiết đạt tới đỉnh phong, trừ phi là thần, nếu không, cho dù là mười Huyền Thánh đỉnh phong, cũng không phải là đối thủ của nó.
Vì vậy, ngàn năm sau, Thao Thiết cấp bậc Huyền Thánh đỉnh phong tấn công Đế quốc, cho đến khi làm cho tất cả Huyền Thánh cường giả trong Đế quốc cũng thúc thủ vô sách*. Nếu không phải là Kỳ Lân, có lẽ, Thiên Tinh Đế quốc cuờng đại liền bị hủy hoại trong chốc lát.
*thúc thủ vô sách: bó tay không có biện pháp
"Rống!"
Lúc Dạ Nhược Ly sắp đến gần đại môn tòa đài cổ xưa này, một tiếng rít gào phảng phất giống như tới từ viễn cổ đột nhiên vang lên, âm thanh này đinh tai nhức óc, uy lực đủ mười phần, dù là Dạ Nhược Ly nghe thấy tiếng gào to như thế, linh hồn cũng rung lên.
Hung thú Thao Thiết, rốt cuộc thức tỉnh…