Lúc này tất cả huyền giả đều đến đông đủ mong chờ đại hội bắt đầu.
Nhìn thấy Hỏa Vũ Sa và Hỏa Lăng Thiên đi đến võ đài, xung quanh quảng trường đột nhiên im lặng, một lát sau lại vang lên tiếng bàn tán không ngừng, những lời nghị luận này đều nói đến gia tộc tương trợ này.
“Cái gì? Đồ ngu ngốc Hỏa Vũ Sa đấu với Hỏa Lăng Thiên? Nàng ta đúng quả thật là ngu ngốc mà.”
“Ha ha, thật là ngu ngốc, Hỏa Viêm cũng để cho nàng ta đấu sao? Thật không biết huynh muội nhà này đang làm trò gì.”
“Tuy rằng Hỏa Thiên Lăng không phải là thiên tài cực điểm nhưng cũng được coi là khá, làm sao Hỏa Vũ Sa đánh lại được?”
Từng âm thanh mỉa mai rơi vào tai Dạ Nhược Ly, tầm mắt nàng nhìn chăm chú vào hai người trên đài, chậm rãi nở nụ cười: “Hỏa Vũ Sa là phế vật? Xem ra gia tộc tương trợ đó cũng thật không biết nhìn người, nữ tử này không đơn giản như vậy đâu.”
Cung Vô Y khiêu mi nhìn Dạ Nhược Ly, cười đến yêu nghiệt, thanh âm cũng cực kì mị hoặc: “Tiểu Dạ cho rằng nàng ta sẽ thắng?”
“Nàng ta nhất định thắng.” Dạ Nhược Ly tập trung nhìn Hỏa Vũ Sa: “Trận đấu này sẽ chấm dứt rất nhanh, bởi vì Hỏa Vũ Sa đấu với Hỏa Lăng Thiên cũng không hề lo lắng, có lẽ che giấu quá sâu nên người khác không phát hiện ra thực lực của nàng ta.”
Nghe vậy Cung Vô Y không nói gì, mắt phượng lóe lên tia sáng dị thường.
Còn Hỏa Viêm nghe thấy lời ấy lại ngạc nhiên há hốc nhìn nàng, vừa rồi tiểu muội hắn ở cùng chỗ với cô nương này, không biết nàng là người nào lại làm cho tiểu muội luôn lạnh lùng xa cách cũng phải mở miệng nói chuyện, hơn nữa nàng dường như rất hiểu tiểu muội…
“Dạ Nhược Ly!” Long Vũ Cầm hít sâu một hơi, đi đến cạnh Dạ Nhược Ly, cắn răng nói: “Ngươi chắc sẽ không ngờ ta có thể dựa vào gia tộc tương trợ? Thiếu gia Lăng Thiên rất sủng ái ta, thù lúc trước ta sẽ hồi báo lại cho ngươi, ngươi nhất định phải chết!”
Mặc dù Hỏa Lăng Thiên có thiên phú không tốt, khó coi lại háo sắc nhưng cũng là dòng chính, đó là nguyên nhân nàng ta tìm đến Hỏa Lăng Thiên.
Lúc trước thấy tình thế không ổn nên nàng ta tranh thủ chạy trước, nàng ta vốn tìm Nam Cung Thiên, Nam Cung Thiên si mê nàng ta như vậy chắc chắn sẽ không vứt bỏ nàng ta, thứ nàng ta muốn chính là báo thù nhưng Dạ Nhược Ly lại có quan hệ với Thiên Huyền đại sư, Nam Cung Thiên cũng chẳng giúp được gì cho nàng ta, cho nên nàng ta mới quyến rũ Hỏa Lăng Thiên.
Có chỗ dựa là gia tộc tương trợ, chắc hẳn nàng ta sẽ báo được thù, lúc đó nàng ta muốn nữ nhân này quỳ dưới chân nàng ta xin tha mạng!
Sau đó, ánh mắt Long Vũ Cầm liếc nhìn Cung Vô Y, lòng lại nổi cơn ghen ghét, vì cái gì mà Thần thiếu gia lại tốt với nữ nhân này như vậy mà nàng còn có thêm tên nam nhân yêu nghiệt này? Bất quá nam nhân này có tướng mạo tuyệt thế nhưng luận về thân phận chắc chắn không thể so với Hỏa Lăng Thiên được. Bởi vì những nhân vật nổi bật chắc chắn người trong gia tộc tương trợ sẽ biết, nếu như là người của gia tộc Bắc Ảnh chắc chắn Hỏa Lăng Thiên sẽ nhận ra, cho nên có thể khẳng định hắn chỉ là người bình thường, thế lực cũng không đáng sợ.
Long Vũ Cầm không hề biết rằng ngoài gia tộc Bắc Ảnh và gia tộc tương trợ còn có thế lực lớn hơn nữa, nhưng loại người như nàng ta có thể có tư cách biết thế lực này sao?
Đối mặt với sự khiêu khích của Long Vũ Cầm, Dạ Nhược Ly cũng không thèm quan tâm, ánh mắt của nàng từ đầu đến đuôi cũng không rời khỏi võ đài, tựa hồ như ở chỗ đó có nữ tử kia hấp dẫn nàng , những người còn lại nàng trực tiếp coi như không khí.
“Hỏa Vũ Sa, không nghĩ lá gan của ngươi lại lớn như vây, muốn ngươi đã muốn chết bổn công tử sẽ thành toàn cho ngươi!” Quanh thân Hỏa Lăng Thiên tỏa ra sát ý, con ngươi dài hẹp nheo lại, rút nhanh trường kiếm đâm về phía Hỏa Vũ Sa.
Liếm khóe môi, nở nụ cười tàn nhẫn, Hỏa Lăng Thiên tin tưởng Hỏa Vũ Sa sẽ không có bản lĩnh tránh được chiêu này.
Kiếm quang vừa lóe, bắn ra một luồng khí lạnh phóng đến gương mặt yêu mị của Hỏa Vũ Sa, thần sắc nàng không khỏi trầm xuống, giơ kiếm đỡ chiêu, khí thế bộc lộ, nói: “Ngươi rất may mắn, có thể có cơ hội nhìn thấy tuyệt kĩ của ta – Nộ Diễm trảm, cho dù ngươi chết cũng không hối hận đâu.”
Chỉ thấy trường kiếm nhẹ nhàng linh hoạt bỗng thay đổi, tựa như mồi lửa hung hăng đánh về phía Hỏa Lăng Thiên.
Sự tình xảy ra quá đột ngột ai cũng không kịp phản ứng, tuy không ở trên võ đài nhưng cũng cảm nhận được uy lực huyền kỹ, Hỏa Lăng Thiên nhất định không phải là đối thủ của nàng.
Hỏa Vũ Sa có thực lực cường đại như vậy từ lúc nào sao bọn họ không biết? Sau khi hồi phục tinh thần mọi người đều đồng loạt liếc nhìn Hỏa Viêm nhưng Hỏa Viêm cũng đồng dạng kinh ngạc, hiển nhiên cũng không biết rõ thực lực của Hỏa Vũ Sa.
“Dừng tay!”
Một âm thanh dưới võ đài vang lên, không để Hỏa Vũ Sa kịp phản ứng, một bóng dáng màu trắng nhanh chóng nhảy lên võ đài, ngăn cản lực công kích của Hỏa Vũ Sa, bàn tay nhanh như sét đánh về phía nàng, dường như muốn một chưởng đánh chết.
“Không xong! Tiểu muội coi chừng!” Sắc mặt Hỏa Viêm đại biến, võ đài có quy tắc của võ đài, lão gia hỏa này lại vì cháu trai lão mà can thiệp vào, nổi lên sát ý muốn giết tiểu muội của hắn! Nếu tiểu muội có nguy hiểm gì dù có mất mạng hắn cũng sẽ đem gia tộc tương trợ chôn cùng!
Ngay sau đó, một bóng dáng còn nhanh hơn Hỏa Viêm bay lên võ đài.
“Ầm ầm!”
Thực lực cường đại chạm vào nhau thật mạnh tạo nên tiếng vang, lão giả áo trắng thu lại bàn tay đang run run, kinh ngạc nhìn thiếu nữ tuyệt sắc trước mắt, thần sắc dần ngưng trọng. Bất luận cho chuyện gì y cũng không nghĩ tới thiếu nữ này lại có thể đỡ được một chưởng của y, lại không hề có tổn thương nào.
“Ngươi là ai? Sao lại xen vào chuyện người khác?”
“Không liên quan đến ta?” Dạ Nhược Ly nở nụ cười mỉa mai, trong mắt bắn ra khí lạnh, nói: “Ngươi muốn tổn thương bạn cũ của ta còn dám chỉ trích ta xen vào chuyện người khác? Đã như vậy việc nhàn rỗi này ta quản rồi, ngược lại ta cũng muốn nhìn xem chỉ bằng lão già phế vật đến 70 tuổi mới đột phá đến Tinh Huyền sư cao cấp sẽ dùng cái gì để tổn thương bạn ta đây!”