Nam tử dưới ánh trăng, một bộ xiêm y đỏ tung bay gợn sóng, hắn im im lặng lặng đứng trên con đường nhỏ, khuôn mặt tuấn mỹ tuyệt thế âm trầm đáng sợ, đôi mắt phượng hiện tia hàn mang, lạnh lùng nhìn nữ tử đang quỳ rạp dưới đất.
Long Vũ Cầm ngẩng mặt nhìn chăm chú vào nam tử yêu nghiệt kia, hung hăng nuốt nước bọt, không thể trách được, hắn so với bất cứ nam tử nào nàng ta gặp được đều ưu tú hơn, nam nhân hoàn mỹ kinh diễm như vậy, quả thật không phải là con người mà.
Nam tử tiến tới một bước, khóe môi cười nhẹ, hai mắt nhìn vào Long Vũ Cầm, đột nhiên tâm Long Vũ Cầm nâng lên, thấp thỏm không yên nhìn hắn, nàng ta cũng không nhận ra, nam tử cười âm lãnh như vậy thật vừa ý nàng.
“Tiểu Dạ không xứng để bổn vương yêu thích, chẳng lẽ ngươi xứng sao?”
Lạnh tuyệt không chút tình cảm nói ra lời này làm Long Vũ Cầm trợn tròn mắt, nàng ta bò từ mặt tuyết lạnh như băng đứng dậy, nắm chặt đôi tay trắng như phấn, khuôn mặt dữ tợn, hung hăng trừng mắt nhìn Dạ Nhược Ly: “Vì cái gì? Vì cái gì mà nữ nhân này đã dâm loạn như vậy nhưng ngài vẫn yêu thích nàng? Loại nữ nhân như nàng nên…”
Lời nói im bặt, một ngón tay tinh tế thon dài chặt chẽ nắm lấy cổ nàng ta, chậm rãi ngẩng đầu lên, đập vào mắt chính là dung nhan tuấn mỹ yêu nghiệt.
“Câm miệng!” Cung Vô Y lạnh lùng quát một tiếng, mắt phượng không che giấu sát ý: “Ngươi tính cũng hay thật, ngay cả vị hôn thê của bổn vương cũng dám vũ nhục? Thấy bản thân có vài phần tư sắc nên vọng tưởng sao? Bổn vương nói cho ngươi biết, trong mắt bổn vương nữ nhân xinh đẹp đến mấy cũng như đám vi khuẩn, đương nhiên ngoại trừ Tiểu Dạ nhi, nàng bưu hãn như vậy căn bản không giống nữ nhân.”
Vốn theo lời nói đầu của Cung Vô Y, Dạ Nhược Ly dần dần có hảo cảm với hắn, nhưng câu tiếp theo lại làm phần hảo cảm ấy biến mất như chưa từng tồn tại.
“Phanh!”
Bàn tay hất lên, đem Long Vũ Cầm hất ra ngoài, ngắm nhìn bàn tay mình, chán ghét nhướng cả lông mày: “Bổn vương sao lại xúc động như vậy chứ? Dùng tay đụng vào nàng ta? Xem ra sau này phải luôn đem theo nước trừ độc, tuy bổn vương rất muốn chặt cánh tay này nhưng nếu không có tay thì không thể ôm được Tiểu Dạ…”
“Khục khục.” Long Vũ Cầm sờ sờ cổ, ho khan hai tiếng, nghe Cung Vô Y nói sắc mặt trở nên trắng bệch, trong đôi mắt xinh đẹp kia ngập tràn khuất nhục.
Khóe miệng Dạ Nhược Ly co rút, im lặng đứng nhìn Cung vô Y, sau đó thu hồi tầm mắt, thần sắc lạnh lùng, cười nhạt một tiếng tiến tới chỗ Long Vũ Cầm: “Long Vũ Cầm là ngươi đã tự động tìm tới cửa, lúc trước Long gia các người đối xử với Long Phi Thanh như thế nào thì hôm nay ta sẽ đòi lại gấp mười lần!”
“Ngươi … ngươi không thế!” thần sắc Long Vũ Cầm đại biến, vội vàng lui về sau hai bước, vẻ mặt hoảng sợ nhìn Dạ Nhược Ly đang từ từ bước đến.
“Không thế? Vì sao lại không thể?” Lạnh lùng cười, Dạ Nhược Ly nâng khóe mi, bước chân dẫm lên tuyết tạo ra âm thanh sột soạt: “Những người tổn thương Long Phi Thanh nhất định ngày hôm nay phải chết, hết thảy đều là do ngươi tự tìm đến, không thể trách ai được.”
Thuộc hạ của nàng cũng chính là người nhà của nàng, tuyệt đối không cho phép người nào gây tổn thương cho họ, nếu không chỉ có một kết cục, đó chính là – chết!
“Vì một nam nhân mà ngươi tức giận như vậy, ngươi không sợ nam nhân bên cạnh ngươi sẽ tức giận giết ngươi sao?” Cắn chặt răng, Long Vũ Cầm lại lùi về sau hai bước nữa, rống to lên, ánh mắt nhìn Cung vô Y, nói: “Chính ngài cũng nhìn thấy rồi đấy, nàng và Long Phi Thanh có quan hệ không bình thường, chẳng lẽ ngài có thể nhẫn nhịn để nàng mập mờ với nam nhân khác?”
Mỉa mai cười một tiếng, Dạ Nhược Ly cũng không nghĩ tới đến thời khắc này Long Vũ Cầm lại ôm tia hy vọng hão huyền như thế.
“Ta và tên nam nhân yêu nghiệt này một chút quan hệ cũng không có, chuyện của ta hắn không thể xem vào, mặt khác ta có thể hảo tâm nói cho ngươi biết một chuyện,” Hạ thấp người xuống, Dạ Nhược Ly tiến tới bên cạnh Long Vũ Cầm, xác định Cung Vô Y không thể nghe thấy mới nói: “Long Phi Thanh không chỉ là thuộc hạ của ta mà còn là một trong các trưởng lão của Ám Dạ các, thân phận và địa vị vượt rất xa so với Các chủ Niệm Khê, chỉ bằng đám củi mục như các ngươi lại muốn giết hắn?”
Toàn thân Long Vũ Cầm run lên, nàng ta ở Thiên Vũ quốc cũng biết danh tiếng chấn động toàn đại lục trong thời gian hình thành rất ngắn là Ám Dạ các.
Một trong sáu đại trưởng lão của Ám Dạ các có trọng kiếm Long Phi Thanh, nàng ta có nghe qua một chút, nhưng chỉ cho rằng là trùng tên mà thôi, Long Phi Thanh sao lại có khả năng trở thành trưởng lão của Ám Dạ các được chứ, không ngờ rằng bọn họ là một người… Nói như vậy, thiếu nữ này là…
Các chủ chính thức của Ám Dạ các? Cũng là Luyện sư đan thần bí kia.
Trời ạ, nàng ta đã trêu chọc ai thế này? Nếu sớm biết chuyện này, cho nàng ta một trăm lá gan nàng ta cũng không dám đụng đến nàng.
“Đã biết?” ánh mắt nhàn nhạt của Dạ Nhược Ly nhìn theo gương mặt trắng bệch của Long Vũ Cầm, chậm rãi xoay người quát lạnh: “Thanh Long dạy dỗ nàng ta cho thật tốt, nhớ kỹ đừng để nàng ta chết quá nhanh, ta hy vọng nàng ta nhận hết mọi sự hành hạ rồi mới chết, nhiệm vụ này giao cho ngươi đấy.”
Trong nhẫn Huyền Linh chợt lóe lên, một thiếu niên có gương mặt tựa như em bé xuất hiện cạnh Dạ Nhược Ly, hắn cong cặp môi đỏ mọng, ngậm lấy ngón tay, đáng thương nhìn Dạ Nhược Ly: “Chủ nhân, chuyện này người ta thành thạo nhất nhưng mà người ta đói bụng rồi, không có sức a.”
“Thanh Long, ngươi cũng học người ta ra điều kiện với ta?” Nhíu mày, buồn cười nhìn thiếu niên đáng yêu kia.
“Người ta đói bụng nha, thật sự rất đói, chủ nhân, người ta muốn ăn đan dược, muốn ăn…” Thanh Long bất mãn lăn qua lăn lại, thanh y dính đầy tuyết, sau đó hắn bò dậy từ mặt tuyết, loạng choạng nắm lấy tay Dạ Nhược Ly, mắt to chuẩn bị tràn nước: “Chủ nhân, người ta không hề ăn vụng đan dược nha, người có thể thưởng cho người ta một lọ được không?”
Bị ánh mắt đáng thương của Thanh Long nhìn chăm chú, tâm Dạ Nhược Ly không khỏi mềm nhũn, lấy ra một lọ đan dược trong nhẫn Huyền Linh đưa tới trước mặt Thanh Long: “Được rồi, lọ đan dược này cho ngươi, nhưng thân ngươi là Huyền thú không thể ăn quá nhiều đan dược, chẳng lẽ ngươi quên là lúc trước vì ăn đan dược quá nhiều nên tiêu hóa không được hay sao?”
Nhận lấy đan dược, Thanh Long cười đến nở hoa, dùng sức gật đầu: “Chủ nhân, ta cam đoan không có lần sau đâu.”
Xoa đầu Thanh Long, ánh mắt Dạ Nhược Ly nhìn qua Cung Vô Y, khẽ nhíu mày: “Yêu nghiệt, nếu ngươi không có chuyện gì nói thì ta đi trước, ta còn rất nhiều việc phải làm, không thể tiếp ngươi được.”
Mắt phượng nhìn thật sâu vào Dạ Nhược Ly, Cung Vô Y cười thành tiếng, mị hoặc đến cực điểm: “Bổn vương đoán ngươi muốn đối phó với gia tộc Bắc Ảnh và gia tộc tương trợ?”
“Đúng vậy, ta có thù với hai gia tộc này, ta sẽ không dễ dàng bỏ qua đâu!” sát ý ngập tràn quanh thân, Dạ Nhược Ly lạnh lùng nói, nàng cũng không nghi hoặc sao Cung Vô Y lại đoán được suy nghĩ trong lòng nàng, dù sao mối cừu hận này Cung Vô Y cũng biết được tất cả.
Môi đỏ cong lên, Cung Vô Y híp híp mắt phượng, thanh âm lười biếng mị hoặc: “Có cần bổn vương giúp không?”
Quét mắt nhìn Cung Vô Y, trong mắt Dạ Nhược Ly lập lòe bá khí: “Ta không cho rằng đối phó với đám củi mục như vậy còn cần đến viện binh, chỉ một mình ta là đủ, không cần bất cứ ai hỗ trợ.”
Dứt lời, Dạ Nhược Ly bước nhanh về phía trước, rất nhanh biến mất khỏi tầm mắt của hắn, nhìn theo bóng dáng đang ngày càng xa, Cung Vô Y cười nhẹ: “Chắc hẳn Hàn Phong đã phế gia tộc tương trợ phế vật kia rồi, nữ nhân bổn vương nhìn trúng há lại để loại phế vật có thể nhìn hay sao?”
Hỏa Lăng Thiên cũng không nghĩ tới, lúc trước hắn bất quá chỉ nhìn Dạ Nhược Ly thèm thuồng một chút không ngờ lại chịu tai ương bất ngờ…
Lúc này trong biệt viện của gia tộc tương trợ, một âm thanh gào khóc thảm thiết vang lên, Hỏa Tình hung dữ nhìn mọi người đang khóc sướt mướt trong phòng, cả giận nói: “Các ngươi nói đi, vừa rồi có nhìn thấy một hắc y nhân tiến vào, kết quả hắn mang theo một đám rắn độc, cắn nát mệnh căn(*) tôn nhi của ta sao?”
(*): cái này chỉ bộ phận quan trọng của nam nhân, t/ giả nói tránh. =,=
Trong phòng ngập tràn hoàn mập yến gầy, những nữ nhân này đều có tư sắc, phong độ tư thái trác tuyệt, thời điểm này đều bị thương nhìn về phía giường.
Trên giường nam tử tái nhợt, hạ thân máu chảy đầm đìa, vô cùng thê thảm, lại để người nhìn không khỏi sởn gai óc.
Chúng nữ bi thương không phải đang làm bộ, Lăng Thiên thiếu gia trở thành phế vật các nàng còn có chỗ nào hữu dụng, với tính cách của Lăng Thiên sao có thể để các nàng rời đi, phía trước là cái gì đang chờ các nàng đây? Trong chúng nữ bi thương không có bất kì ai trả lời câu hỏi của Hỏa Tình chỉ nức nở khóc lóc như trước.
“Hừ, ta đã sớm nói rồi, đừng qua lại với nữ nhân nào nữa, hắn lại không nghe,” sắc mặt Hỏa Tình tái nhợt, hừ lạnh một tiếng, tràn ngập sát ý nhìn chúng nữ: “Mới vừa rồi là ai hầu hạ Lăng Thiên, lăn ra đây cho lão phu!”
Một dung mạo xinh đẹp run rẩy bước ra, nàng quỳ xuống đất, cúi đầu nói: “Là ta…”
“Vù!”
Hỏa Tình rút ra bảo kiếm bên hông, trong ánh mắt ngạc nhiên của chúng ta, đâm thật mạnh vào nữ tử đang quỳ kia.
Nàng hoảng sợ trừng lớn đôi mắt xinh đẹp, há hốc miệng, không kịp nói lời nào đã ngã xuống…
“Ahhhhhhhhh”
Tiếng hét kinh hoàng vang vọng trong phòng, tất cả nữ tử đang nỉ non hoảng sợ quên cả khóc, túm chụm lại một chỗ, vẻ mặt khẩn trương nhìn Hỏa Tình, sợ rằng bản thân mình có kết cục giống như vậy.
“Lăn, các tả đều cút ra ngoài cho lão phu!”
Những lời này như đại xá, chúng nữ vội vàng chạy ra khỏi phòng, chỉ sợ chậm trễ trong phút chốc cũng không giữ được mạng.
“Trưởng lão, Lăng Thiên trưởng lão…”
Bên ngoài, hạ nhân vội vàng chạy vào, thở hổn hển nói: “Vũ Sa tiểu thư và Hỏa Viêm thiếu gia đã về rồi.”
“Phanh!” nắm đấm đấm vào mặt bàn, Hỏa Tình nắm chặt quyền, con mắt bắn ra tia ngoan lệ, sát ý tràn ngập trong phòng: “Chuyện này nhất định có liên quan đến huynh muội nhà hắn, tôn nhi của ta đã tàn phế, ta cũng sẽ không để bọn chúng sống tốt đâu.”
Dứt lời, mắt nhìn qua người nằm trên giường sống dở chết dở Hỏa Lăng Thiên, quất tay áo không quay đầu lại rời đi.
Hỏa Viêm, Hỏa Vũ Sa, hôm nay chính là ngày giỗ của các ngươi!
Hỏa Tình đi về phía sân nhỏ, huynh muội Hỏa Viêm cũng đang đi tới, vì vậy hai bên đụng phải nhau, nhìn sắc mặt vô cùng xấu của Hỏa Tình, Hỏa Vũ sa cười trào phúng: “Lão đầu, xem sắc mặt của ngươi không được tốt lắm, chẳng lẽ con của ngươi hôm nay đã chết rồi? Hay là tôn nhi nối dõi tông đường của ngươi đã bị phế? Cái này thật sự đáng chúc mừng, chúc mừng ngươi nha.”
Dừng bước chân, khuôn mặt già nua của Hỏa Tình xoẹt qua sát ý: “Hỏa Vũ Sa, quả nhiên là do ngươi làm! Ta sẽ giết ngươi để báo thù cho tôn nhi của ta!”
Hỏa Vũ Sa ngây ngẩn cả người, vừa rồi nàng chẳng qua chỉ nói bừa một câu. Chẳng lẽ Hỏa Lăng Thiên thật sự bị phế rồi?
“Ha ha,” suy nghĩ thông suốt, Hỏa Vũ Sa không khỏi ngửa đầu cười to, tiếng cười vui vẻ vang vọng cả bầu trời: “Thật tốt quá, đại ca, huynh có nghe thấy không? Củi mục chuyên hại người Hỏa Lăng Thiên kia thật sự bị phế rồi, muội thật sự không thể nhịn được, ha ha, tối nay thật là vui, không biết người hảo tâm nào đã làm thế nhỉ, muội nhất định phải cảm tạ hắn mới được, cảm tạ hắn vì muôn dân trăm họ mà phế đại họa hại này.”
Nghe vậy, Hỏa Viêm cười nhẹ, ánh mắt sủng nịnh nhìn Hỏa Vũ Sa.
“Đại khái Hỏa Lăng Thiên trêu phải người không nên trêu chọc, cho nên người ta đến trả thù, phế vật Hỏa Lăng Thiên kia ta đã sớm muốn phế hắn rồi, đáng tiếc lại bị người khác giành trước một bước.”
“Ngươi…Các ngươi…” Sắc mặt Hỏa Tình tái nhợt, giơ kiếm lên hướng về phía Hỏa Vũ Sa đâm tới: “Ta muốn giết các ngươi, vì tôn nhi báo thù!”
Trong mắt hàn mang lập lờ, Hỏa Vũ Sa cười lạnh một tiếng, bình tĩnh chờ mũi kiếm đâm tới, quát một tiếng: “Thiên Hỏa, giết hắn đi!”
Ánh sáng đỏ trong tay áo lóe lên, một con hồng xa đột nhiên nhảy ra, phun cái lưỡi thật dài về phía Hỏa Tình, hắn bất ngờ không đề phòng bi Thiên Hỏa cắn một cái vào tay, đau đớn dùng sức hất con rắn ra thật xa, bụm vết thương trên tay lại.
Hồng xa rơi xuống đất, tỏa ra ánh sáng màu đỏ, khi ánh sáng ấy tan biến thì xuất hiện một bé gái hết sức dễ thương mặc áo đỏ.
“Thú hóa người?” Hỏa Tình đại biến, dưới cổ tay, vết thương lan dần lên phía trên. Đôi tay bắt đầu run rẩy: “Đây không phải là sủng vật Tiểu Đông Tây của ngươi hay sao? Nó lại có thể hóa thành người, Hỏa Vũ Sa, những năm gần đây ngươi che dấu thật sâu.”
Qua nhiều năm như vậy nhưng cũng không ai phát hiện trong tay Hỏa Vũ Sa có một Huyền thú hung mãng như vậy.
“Trúng phải độc của ta, lão gia kia ngươi nhất định phải chết!” Thiên Hỏa phồng má nhìn đáng yêu vô cùng, lông mi vừa cong lại vừa dài như quạt hương bồ, đôi mắt to tròn nhìn Hỏa Tình: “Ngươi muốn giết chủ nhân của ta cũng không xem lại mình có xứng hay không? Nếu để Nhược Ly đại nhân biết được ngươi sẽ chết rất thảm đấy.” Nhắc đến Dạ Nhược Ly, mắt to đen tròn lại hiện tia sùng bái.
Ánh mắt Hỏa Tình nhìn về cánh tay đang đỏ dần lên, hắn cắn chặt răng, nâng kiếm lên hung hăng chém đứt cánh tay ấy, máu tươi văng tung tóe, sắc mặt hắn chỉ thoáng trắng bệch.
“Hỏa Vũ Sa, Hỏa Viêm, lão phu sẽ không bỏ qua cho các người.”
“Ha ha, lão già kia ngươi cho rằng như vậy sẽ không chết?” Loli (tức là bạn Thiên Hỏa đấy ạ) cười lớn một tiếng, khinh thường nói: “Ngươi cũng biết tên ta? Tên đầy đủ của ta là Thiên Hỏa Xà, độc tính cực mạnh, chỉ cần ta cắn một ngụm, chất độc của ta sẽ tràn ra khắp cơ thể, chủ nhân nói ta là pháp bảo đánh lén phòng thân mạnh mẽ nhất, đời ngươi xong rồi đấy lão già.”
Nói xong, một đường cong màu đỏ che khắp cơ thể, ngay trên mặt cũng có, thoạt nhìn vô cùng dữ tợn, gớm ghiếc.
Ánh trăng bao phủ bộ hắc y, nam tử anh tuấn tuyệt luân đứng chắp tay trên mái nhà, khí vũ hiên ngang, đón gió mà đứng lộ ra tư thế oai hùng, lúc này, cặp mắt thâm thúy nhìn vào thân hình áo đỏ kia: “Nữ tử này chính là bằng hữu của chủ mẫu tương lai a? Xem ra người bên cạnh chủ mẫu thật không đơn giản, bất quá nam nhân nhiều như vậy, xem ra chủ nhân cần cố gắng thật nhiều mới có thể theo đuổi được chủ mẫu, tuy cô gái này không bằng chủ mẫu nhưng cũng khá thú vị…”
Cuối cùng, Hàn Phong nhìn thật sâu Hỏa Vũ Sa, trong mắt có tia hứng thú, sau đó thả người nhảy lên, biến mất trong đêm tối…
Hỏa Vũ Sa? Hắn sẽ nhớ thật kĩ cái tên này…
“Xem ra bên tương trợ không cần ta ra tay.” Âm thanh nhàn nhạt truyền đến chỗ Hỏa Vũ Sa, nàng khẽ giật mình, quay người lại nhìn thấy Dạ Nhược Ly đang nhảy từ nóc nhà xuống, tầm mắt nàng quét qua chỗ Hàn Phong vừa biến mất, mới nhìn về phía Hỏa Vũ Sa: “Sa Sa, những năm này Thiên Hỏa đúng là có tiến bộ.”
“So với ta đột phá còn nhanh hơn.” Hỏa Vũ Sa xấu hổ cười cười, chợt nghĩ tới chuyện gì đó hỏi: “Nhược Ly, ngươi có thù oán với gia tộc Bắc Ảnh?”
Khẽ gật đầu, trong mắt Dạ Nhược Ly không giấu sát ý: “Bắc Ảnh Thần là cha dượng ta, cho nên không chỉ là có thù oán mà là không đội trời chung, lần này ta nhất định không có ý định tha cho bọn họ, nếu ta đi qua gia tộc Bắc Ảnh sẽ không để ai sống sót đi ra.”
“Ta cũng đã từng nghe qua Bắc Ảnh Thần, Hỏa Doãn Na đã đợi hắn rất nhiều năm, trong gia tộc tương trợ Hỏa Doãn Na là dòng chính lại có thiên phú không tồi nên địa vị rất cao, kỳ vọng dành cho nàng ta cũng rất lớn. Nhưng dù thế nào thì Nhược Ly, ta và đại ca ta đều đứng về phía ngươi cho dù có phải bỏ gia tộc.” sắc mặt Hỏa Vũ Sa trầm xuống, kiên định nói.
Ánh mắt Hỏa Viêm nhìn Dạ Nhược Ly, xoẹt qua ánh sáng không rõ, có thể ánh sáng ấy hiện lên quá nhanh nên không ai nhìn thấy.
“Tiểu muội, chúng ta về trước thôi, nếu như có thể giúp cho Nhược Ly cũng phải về đến nhà, hơn nữa cũng sẽ dễ dàng nói chuyện hơn.” Cuối cùng Hỏa Viêm nhìn Dạ Nhược Ly, nói: “Nhược Ly, chuyện của ngươi cũng là chuyện của bọn ta, gia tộc kia có như thế nào cũng không quan hệ tới bọn ta, bọn ta sẽ toàn tâm giúp ngươi.”
Cười vui vẻ, Dạ Nhược Ly vỗ vai hai người: “Giao cho các ngươi ta rất yên tâm, ta còn chút chuyện phải xử lý nên đi trước vậy, ở đây các ngươi xử lý đi.”
Dạ Nhược Ly trở về Long gia, Long Thần Lạc sớm đã ở ngoài nghênh đón, nhắc nhở nàng vài câu rồi bảo nàng về phòng của mình, nhưng khi nàng vừa mở cửa bước vào nhìn thấy cảnh tượng trước mắt không khỏi nhíu chặt mày.
Chỉ thấy trên giường là một nam tử khoanh chân ngồi đó, gió đêm lùa vào, tóc trắng như tuyết cũng theo đó mà lay động.
Mặt trăng chậm rãi nhấc lên, ánh trăng nhàn nhạt rơi xuống giống như trích tiên phiêu dật, vô cùng không chân thực. Nếu Cung Vô Y là tai họa yêu nghiệt thì hắn lại giống như trích tiên (tiên giáng trần), hai người tương phản lớn như vậy nhưng đến cùng vẫn là đẹp đến tận cùng.
Dường như phát hiện có người đến, nam tử mở mắt, bóng dáng rất nhanh biến mất, trong chớp mắt đã tiến tới trước mặt Dạ Nhược Ly. Tốc độ của hắn quá nhanh khiến Dạ Nhược Ly cũng phải thất thần.
“Phi Thiên Độc Giác thú?” Dạ Nhược Ly thả lỏng, thử thăm dò.
Cười đến ôn nhu, nam tử nhẹ nhàng gật đầu, khuôn mặt tuấn mỹ che kín nụ cười nhu hòa, đôi mắt ánh lên tia dịu dàng nói: “Tên của ta là Thiên Hoàng, vài ngày trước là ngươi đã cứu ta, vì báo đáp ngươi ta nguyện ký khế ước với ngươi.”
Dạ Nhược Ly nhìn hắn một lúc, bất vi sở động: “Nói cho ta biết lý do thật sự, ta không tin ngươi vì báo ân mà sẽ phục tùng con người.”
“Trong rừng rậm Huyền thú từng có một thú tiên đóan, hắn nói rằng trong lúc ta gặp nguy hiểm sẽ được con người cứu, nàng về sau chính là một nhân vật đại lục đỉnh phong, nếu như ta thuần phục nàng thì rừng rậm Huyền thú sẽ trở nên cường đại hơn, sẽ không còn bị con người ức hiếp nữa!” ngẩng đầu lên, ánh mắt ôn hòa, sắc mặt Thiên Hoàng ngưng trọng: “Ngươi chính là người trong lời tiên đoán kia, vài ngày ở chung ta thấy ngươi rất đặc biệt, đây chính là lý do ta nguyện ý khế ước.”
“Vì sao ngươi chắc chắn ta sẽ khế ước với ngươi?”
“Bởi vì ta là hoàng thú của rừng rậm Huyền thú, khế ước với ta giống như có được rừng rậm Huyền thú vậy.”
Nghe vậy, Dạ Nhược Ly im lặng quan sát Thiên Hoàng, nàng từng nói muốn đem hoàng thú làm tọa kỵ, không nghĩ lời nói ấy lại trở thành sự thật, hoàng thú sắp trở thành tọa kỵ của nàng…
Sáng sớm hôm sau.
Tin tức có người chết của gia tộc Bắc Ảnh và tương trợ lan truyền khắp Thiên Vũ quốc, rất nhiều sợ đến choáng váng, những người từng nhìn thấy thiếu nữ áo trắng phiêu nhiên đều sợ đến run người, tất cả mọi người đều biết rõ tại đại hội huyền giả đã kết thành thù, sự việc này không phải là nàng ta làm chứ a?
Bất quá không ai có lá gan bàn tán, nói không cùng hai bên cùng sống mái với nhau, cuối cùng đồng quy vu tận.
Gia tộc Nam Cung, mọi người đều tập trung về đây, Dạ Nhược Ly nhìn gia chủ của tứ đại gia tộc, cuối cùng dừng lại trước mặt Cung Vân Phi: “Vân Phi, ta sẽ để Long Phi Thanh đưa ngươi về Ly Phong quốc, ngươi có muốn hay không?”
Nghe vậy, Cung Vân Phi lắc đầu, cười nhạt: “Nhược Ly, ta không có ý định sẽ trở về, nếu như có thể ta muốn ở lại đây giúp đỡ ngươi, có được hay không?”
“Ở đây không thích hợp với ngươi, nếu ngươi đã không muốn về Ly Phong quốc thì ta sẽ đưa ngươi đến Ám Dạ các, Niệm Khê sẽ an bài cho ngươi, ta hy vọng sau khi từ gia tộc Bắc Ảnh trở về có thể nhìn thấy một Cung Vân Phi hoàn toàn mới, chỉ là lúc đó ngươi không còn là công chúa nữa, cũng không phải thái tử phi, phải chịu cực khổ mệt nhọc ngươi có chịu được không?”
Gật đầu một cái, Cung Vân Phi lộ vẻ kiên định: “Ta sẽ không để ngươi thất vọng.”
Ám Dạ các? Tứ đại gia tộc đưa mắt nhìn nhau, bỗng nhiên nghĩ đến loại khả năng chẳng lẽ nàng chính là người đứng sau Ám Dạ các? Ngoại trừ nàng ra thì không ai có bản lĩnh đó cả, sớm biết nàng là chủ nhân chân chính của Ám Dạ các thì sẽ không cùng nàng quyết đấu tại đại hội huyền giả rồi, sẽ không bị vào tròng như thế này.
“Long Phi Thanh, Dạ Phi Linh, hai ngươi đưa nàng trở về đi,” Dạ Nhược Ly phân phó, tiện tay hất một cuốn sách về Thiên Huyền: “Đây là sách hôm qua ta mới viết xong, bên trong có rất nhiều cách điều chế đan dược và phương pháp, về sau đan dược của Ám Dạ các do ngươi điều chế, tại đây cũng ghi rất rõ về đan dược đột phá cho huyền giả, ngươi nghiên cứu thật tốt đi, hy vọng trong thời gian ngắn có thể làm tứ đại gia tộc phát triển nhanh chóng.”
Lần này tiến vào gia tộc Bắc Ảnh chỉ cần một mình Thiên Hoàng là đủ rồi, không cần tứ đại gia tộc đi theo, nàng muốn bọn họ tập trung phát triển năng lực bởi vì trên gia tộc Bắc Ảnh chắc chắn có thế lực lớn hơn nữa, nàng có cảm giác bản thân sẽ rất nhanh đối đầu với những người kia.
Thiên Huyền cẩn thận từng li từng tí nâng niu cuốn sách, giống như bảo vật trân quý, khuôn mặt già nua lộ rõ vẻ kích động.
Những người còn lại hít thở sâu mấy lần, có thể có đan dược đột phá huyền giả, trời ạ, bọn hắn đang nằm mơ sao? Loại chuyện tốt này lại rơi trên người bọn hắn?
Lúc này, tứ đại gia tộc đều cảm thấy may mắn khi đi theo Dạ Nhược Ly, những bất mãn lúc trước cũng tan biến thành mây khói, đối với một huyền giả mà nói thì không gì quan trọng hơn việc phát triển thực lực bản thân.
“Từ nay về sau, tứ đại gia tộc đều phải nghe lệnh của Thiên Huyền, nếu như các ngươi trung thành ta tuyệt sẽ không bạc đãi các ngươi nhưng nếu có mưu đồ khác…” Sát ý nổi lên, Dạ Nhược Ly cười lạnh một tiếng, giọng điệu lạnh như băng, khắc nghiệt nói: “Ta sẽ để cho hắn sống không bằng chết!”
Tất cả mọi người đều rùng mình một cái, hoảng sợ nhìn thiếu nữ tuyệt sắc ấy.
“Chu Tước, ngươi vào nhẫn Huyền Linh đi, Nguyệt, ta đi trước ngươi từ từ rồi tới.” Sau khi an bài xong mọi chuyện, Dạ Nhược Ly đứng dậy rời đi, ra ngoài cửa cẩn thận nhìn đường đi tỉ mỉ, phát hiện ra không thấy bóng dáng mỗ yêu nghiệt, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng ngay lúc đó, một âm thanh nghiến răng nghiến lợi truyền tới: “Nữ nhân, nàng lại chạy trốn? Bổn vương nói rồi, nàng đừng hòng vứt bỏ được bổn vương.”
Thân thể Dạ Nhược Ly cứng đơ, quay đầu lại, đập vào mắt là một dung mạo yêu nghiệt đang phóng to.
Liếc mắt nhìn hắn, Dạ Nhược Ly thở dài sau đó hướng về bầu trời huýt sáo, trong nháy mắt một ánh sáng hào quang từ trên trời bay xuống, đứng trước mặt Dạ Nhược Ly.
Dạ Nhược Ly thả người nhảy lên, hai chân đạp sau lưng Độc Giác thú, nở nụ cười quyến rũ, nói: “Gặp lại sau nhé yêu nghiệt, Thiên Hoàng chúng ta đi!”
Nhìn theo bóng dáng to lớn bay trên không trung của Độc Giác thú, sắc mặc Cung Vô Y tối sầm, nắm chặt quyền đấm thật mạnh vào cây cổ thụ bên cạnh, cây ầm ầm ngã xuống, tuyết rơi đầy đất: “Hàn Phong, ra đây cho bổn vương.”
Hắc y nhân hiện ra, Hàn Phong không chút tiếng động xuất hiện trước mặt Cung Vô Y, cười mỉm hai tiếng: “Chủ nhân, người bớt giận, ta chỉ là một con rắn nho nhỏ, ta biết ngươi không nỡ tổn thương chủ mẫu nhưng cũng đừng vì thế mà trút giận qua ta nha, ta chịu đựng không nổi đâu, ngươi vẫn là tha cho ta đi.”
“Hàn Phong, vì sao ngươi không biết bay?” Cung Vô Y hung dữ trừng mắt nhìn Hàn Phong, dung nhan tuấn tú tối sầm hỏi.
“Chủ nhân, ta là xà, ngươi từng thấy có con rắn nào biết bay sao?” Hàn Phong đầy ủy khuất nói, không biết bay không phải lỗi của hắn, ai bảo trời sinh rắn đều không biết bay.
“Nếu không phải tại ngươi không biết bay, Tiểu Dạ có thể chạy được sao? Bây giờ ngươi lập tức trở về Ly Phong quốc, không học bay được thì đừng tìm bổn vương.”
Hàn Phong hổ thẹn cúi đầu xuống, đúng vậy, đều là lỗi của hắn, nếu như hắn bay được có thể giúp chủ nhân đuổi theo chủ mẫu, nói cho cùng đều là do hắn không biết bay, nếu như hắn có thể như Long Nhất bay lượn khắp bầu trời, chẳng phải chủ nhân có thể dễ dàng ôm người đẹp về nhà hay sao?
Hàn Phong đáng thương, bị Cung Vô Y khi dễ còn tự trách bản thân…
Bắc Sơn cũng không cách Thiên Vũ quốc bao xa, vài ngày đường là tới, ngày hôm đó, mọi âm thanh ở Bắc Sơn đều im tĩnh, bỗng nhiên một âm thanh hét lớn vang lên phá vỡ cảm vật yên bình ở đây, truyền tới tai những người đang có mặt ở Bắc Sơn.
“Tất cả người của Bắc Ảnh ra hết đây để ta ban cho cái chết!”