Mục lục
[Dịch]Võ Hiệp Huyền Huyễn Chi Sát Lục Hệ Thống - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đường đường là trụ trì Thiếu Lâm tự lại chỉ có chút bản lĩnh này? Thật khiến người ta thất vọng nha.”

Thiên Nhu Thủy châm chọc nói.

Giờ phút này, nhìn trông thần sắc Không Trí âm trầm đến cực độ, lão đay nghiến nhìn chằm chằm Thiên Nhu Thủy, dường như không hề có ý định sẽ bỏ cuộc.

Song lão vẫn phải cân nhắc giữa việc không nên chọc giận Thiên Nhu Thủy và làm cách nào để bắt lấy Ngô Chính trong tình thế này.

Nhìn chung về chiến lực thì hai bên không mấy chênh lệch, nhưng ngoặt nỗi Không Trí bây giờ không đạt được trạng thái đỉnh phong, muốn tranh đấu sòng phẳng với đối phương quả nhiên là khó như lên trời.

“Không Trí đại sư, ta khuyên ngươi nên phóng hạ đồ đao, lập địa thành phật, việc này phỏng chừng sẽ có lợi cho đôi bên, bằng không… ta sẽ không nhẹ tay như trước đâu.”

Thiên Nhu Thủy bóng gió nói.

Lời này vừa mang tính chế nhạo lại vừa uy hiếp đối phương, dùng lời giáo huấn của phật gia để giáo huấn trụ trì phật tự, đối với Không Trí mà nói thì quả thực khó nghe đến cực điểm.

Tuy vậy, Không Trí vẫn mặc nhiên trầm mặc không đáp một lời nào, có vẻ là đang suy tính biện pháp.

Thiên Nhu Thủy nói tiếp:

“Kỳ thực giữa chúng ta cũng không có mâu thuẫn về lợi ích, Không Trí đại sư muốn khống chế tiểu tử này hẳn không ngoài mục đích là vì củng cố địa vị Thiếu Lâm tự đi!?”

Đối phương đang chiếm ưu thế tự dưng lại thốt ra những lời này, không khỏi khiến Không Trí ngạc nhiên một phen, song lại không phủ nhận mà dùng ánh mắt nghi hoặc ra hiệu đối phương nói tiếp.

“Ta có một vài phương diện cần dùng đến tiểu tử này, tất nhiên là không liên quan đến chuyện tranh chấp trên giang hồ, hơn nữa Thiếu Lâm tự cũng có một số ít nhân vật khiến ta không thể không… kính phục, thế nên ta tạm thời nghĩ ra một biện pháp thành toàn cả đôi bên, không biết đại sư có muốn lắng nghe?”

Thiên Nhu Thủy ấp mở nói.

Phía hậu phương, Ngô Chính chỉ nhìn ra một vài điểm khả nghi, đầu tiên là nhân vật khiến Thiên Nhu Thủy phải “kính phục” sẽ không ngoài ba vị thần tăng chữ Độ, nhưng về “phương diện cần dùng đến” là gì thì hắn tạm thời không thể thông suốt được.

“Là biện pháp gì?”

Không Trí hỏi.

Thiên Nhu Thủy khẽ cười đáp:

“Là thế này, xem như ta ‘mượn tạm’ tiểu tử này trong ít lâu, sau khi xong việc sẽ đích thân giao trả hắn đến Thiếu Lâm tự, tất nhiên sẽ không thiếu được phần hậu lễ.”

Nghe được lời này, Ngô Chính không khỏi tức giận chửi bới trong lòng: “Cái quái gì là ‘mượn tạm’, đây là coi ta như vật phẩm để các ngươi mua bán!?”

Về phía Không Trí thì không vội đáp lời, chỉ là cẩn trọng cân nhắc giữa điểm lợi và hại trong chuyện này.

Bởi vì những người đã đạt đến cảnh giới tông sư đều đã đứng trên đỉnh phong thế giới, thế nên những lễ giáo thường tình sẽ không ràng buộc được họ, chỉ có trời mới biết Thiên Nhu Thủy có giữ lời hay không, việc này thập phần đáng phải lo ngại.

Tuy nhiên Không Trí lại tin tưởng việc “hai bên không hề có mâu thuẫn về lợi ích”, dựa vào sở tác sở vi trước nay của Thiên Nhu Thủy vốn không hề liên can đến thế sự, có chăng cũng chỉ là một ít tranh chấp giữa các tông sư với nhau.

Quan trọng hơn hết là Không Trí hiện tại gần như vô lực có thể đối phó với đối phương, hơn nữa phần “hậu lễ” thốt ra từ miệng Thiên Nhu Thủy tất nhiên là sẽ không nhẹ… với điệu kiện ả không nuốt lời.

Cân nhắc khái quát thì biện pháp này có vẻ đã là tối ưu trong tình thế bất lợi này, tuy Không Trí vạn phần bất đắc dĩ nhưng cũng không thể nhất cố phủ nhận.

“Được, ta tin tưởng ngươi lần này.”

Không Trí gật đầu đồng ý, ngưng một hồi lại trầm giọng nói tiếp:

“Nhưng nếu ngươi dám không giữ lời, thì dù là trốn ở tận chân trời góc bể nào, Thiếu Lâm tự nhất quyết sẽ không buông tha.”

Nghe vậy, thần sắc Thiên Nhu Thủy chợt trở nên âm lãnh, trong ánh mắt ẩn hiện sát ý.

Nên nhớ, lời này của Không Trí không phải là “ta nhất quyết sẽ không buông tha” mà là “Thiếu Lâm tự nhất quyết sẽ không buông tha”.

Mặc dù tự thân Không Trí đã là trụ trì Thiếu Lâm tự nhưng không đồng nghĩa với việc lão có thể đại diện cho toàn bộ lực lượng ẩn tàng bên trong nội bộ, tỷ như sự tồn tại của tam đại thần tăng chữ Độ chẳng hạn.

Căng thẳng nửa ngày, thần sắc Thiên Nhu Thủy mới dần hòa hoãn trở lại, cười tươi nói:

“Nếu đã nhất trí thỏa thuận, như vậy ta trước một bước cáo từ, còn thỉnh Không Trí đại sư nhớ bảo trọng a.”

Nói xong, không để ý đến sắc mặt đay nghiến của Không Trí, Thiên Nhu Thủy quay lưng chậm rãi tiến về phía Ngô Chính.

“Đơn giản như vậy liền xong!?” Ngô Chính thập phần thất vọng, còn ngỡ rằng sẽ diễn ra một long tranh hổ đấu đến lưỡng bại câu thương, ngờ đâu chuyện sẽ kết thúc như vậy.

Mắt thấy tranh chấp giữa Không Trí và Thiên Nhu Thủy tạm thời đã không còn biến số xảy ra, Ngô Chính vạn phần bất đắc dĩ tỏ ra nhu thuận nói:

“Đa tạ tiền bối ra tay giải nguy, chẳng hay tiền bối là cần ta dùng vào việc gì? Nếu là chuyện trong khả năng, ta nhất định sẽ tận lực không từ nan.”

Thân thể què quặt của Ngô Chính hiện vẫn đang nằm bất động trên mặt đất, mặc dù đã phục dụng Liệu Thương Đan nhưng thương thế quá nặng nề, không thể một sớm một chiều liền bình phục được.

Bất quá Thiên Nhu Thủy vẫn rất cẩn trọng, tiến đến điểm các huyệt đạo phức tạp trên người Ngô Chính, song mới nói:

“Nơi nào cần dùng tiểu tử ngươi, trước theo ta về lại nói tiếp.”

Ngô Chính bất lực để mặc đối phương tự tung tự tác, nhưng ngay sau khi bị điểm huyệt, hắn liền cảm giác được điểm bất đồng so với những lần bị điểm huyệt trước đây.

Thân thể hắn từ trên xuống dưới đều trở nên cứng đơ hệt như bị đóng băng toàn thân, một cổ hàn khí phát tán từ bên trong cơ thể khiến hắn cảm thấy lạnh buốt nhưng lại không cách nào run rẩy, thậm chí cả dược lực từ Liệu Thương Đan cũng bị phong bế không thể phát huy công dụng.

Hắn thử huy động Cửu Dương Chân Kinh hòng giải phóng các huyệt đạo, thế nhưng tiến độ giải huyệt lại chậm như rùa bò, với tiến độ này thật không biết đến ngày nào tháng nào mới có thể giải huyệt thành công.

“Môn công phu điểm huyệt này, tính chất rất tương đồng với… Hàn Tụ Phất Huyệt, lẽ nào suy đoán của ta về thân thế Xuân Cốc Đồng Lão là không sai!?” Ngô Chính thầm kinh nghi trong lòng.

Suy đoán của hắn về thân thế Thiên Nhu Thủy xuất phát từ những điểm đáng ngờ trước đó, đầu tiên là hắn xác định được Thiên Nhu Thủy là một lão nhân hoàn đồng, mà nguyên nhân của việc này chỉ có thể quy về môn công pháp mà ả tu luyện.

Trong thế giới võ hiệp Kim Dung, môn công pháp có thể khiến người cải lão hoàn đồng theo Ngô Chính biết được thì chỉ có… Bát Hoang Lục Hợp Duy Ngã Độc Tôn Công.

Bát Hoang Lục Hợp Duy Ngã Độc Tôn Công là môn công pháp thượng thừa vô cùng bá đạo do Thiên Sơn Đồng Lão sáng tạo ra, cụ thể thì người tu luyện môn công pháp này có thể giữ được thanh xuân vĩnh viễn, ngoài ra khoảng cách mỗi ba mươi năm phải tiến hành cải lão hoàn đồng một lần, trong khoảng thời gian này tạm thời sẽ mất hết võ công và phải uống máu tươi để điều hòa kinh mạch.

Tuy nói thế giới mà Ngô Chính đến không hề đơn giản như thế giới trong tiểu thuyết võ hiệp của Kim Dung, phỏng chừng Bát Hoang Lục Hợp Duy Ngã Độc Tôn Công còn không phải môn công pháp duy nhất có thể cải lão hoàn đồng, nhưng từ ngoại hiệu cho đến công phu của Thiên Nhu Thủy đều là những manh mối rất rõ ràng.

Những manh mối này tuyệt nhiên đều quy tụ về thân thế ả ta, có thể chính là… hậu nhân của phái Tiêu Dao.

Phái Tiêu Dao vốn dĩ đã biến mất từ trước thời đại này rất lâu, thật không ngờ đến tận bây giờ vẫn còn truyền lại hậu nhân, thậm chí những môn công phu trứ danh của môn phái này còn chưa từng thất lạc, quả thực khiến Ngô Chính phải nhìn bằng ánh mắt khác.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK