Mục lục
[Dịch]Võ Hiệp Huyền Huyễn Chi Sát Lục Hệ Thống - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kim Đỉnh Miên Chưởng, Phạm Tâm Giáng Ma!

Chưởng kình không một chút cuồng bạo hung mãnh, ngược lại càng là mềm mại uyển chuyển, tựa như là dòng nước cuốn cô đọng thành bàn tay, tốc độ không quá nhanh cũng không quá chậm, nhưng lại bao phủ hết mọi lối thoát không thể tránh né.

Đối diện một chưởng này, hán tử đã không còn đường thoát khốn, bất đắc dĩ chỉ có thể vận toàn thân công lực, vung lên một chưởng trực tiếp đối kháng.

Nhưng ngay tức khắc khi chưởng kình của Diệt Tuyệt sư thái tiếp cận hán tử, bỗng nhiên thế công trở nên ồ ạt tựa như bão vũ cuồng phong, không còn một chút gì gọi là mềm mại uyển chuyển giống như một khắc trước đó.

“Aaaaa...”

Hán tử vô phương chống đỡ, đành phải giơ thân để mặc chưởng kình ập đến xâu xé, cương khí hộ thể phút chốc liền tan vỡ, khiến nhục thể của hắn trực tiếp chịu đựng tổn thương cực kỳ nghiêm trọng. Nhưng chưởng thế vẫn không ngừng lại, cứ thế một hơi thổi bay hắn đi thật xa, trên đường bay còn không ngừng thổ huyết, trông vô cùng chật vật thê thảm. Không nghi ngờ tình trạng của hắn lúc bấy giờ đã đạt đến mức dở sống dở chết, chỉ còn lại nửa hơi thở thoi thóp, tùy thời đều có thể vụt tắt.

Đồng thời điểm, Hà Thái Xung đối mặt kiếm quang giáng tới vẫn rất bình tĩnh tìm cách ứng phó. Hắc ngược lại khôn khéo hơn hán tử kia rất nhiều, ngay tức khắc xoay người trên không trung, uyển chuyển tránh né đi đạo kiếm quang. Nhưng thức kiếm Tiên Nhân Chỉ Lộ không vì thế mà dừng lại, tiếp tục nhắm về hướng Diệt Tuyệt sư thái.

“Hà chưởng môn quả nhiên rất không hổ danh, để ta lãnh giáo một chút kiếm pháp của phái Côn Luân lợi hại như thế nào!”

Diệt Tuyệt sư thái cao giọng quát lên, đồng thời thu công xoay người đối diện với Hà Thái Xung, lại tiếp tục vận công súc thế, hai tay siết chặt chuôi kiếm giơ lên trước ngực, thân kiếm đột nhiên ẩn hiện linh quang khẽ rung động, đúng lúc này liền vung kiếm chém ra.

Nga My Kiếm Pháp, Giang Hải Ngưng Ba!

Một kiếm đánh ra nhưng kiếm đâu không thấy, chỉ thấy trước mặt chẳng khác nào là một con sóng lớn kình lực bao phủ, ầm ầm lao tới.

Hà Thái Xung biết chiêu thức này có thể đạt được bực này uy lực phần nhiều chính là dựa vào Ỷ Thiên kiếm đánh ra, cho nên trực tiếp đối kháng với nó là một biện pháp không hề khôn ngoan chút nào. Ngay lập tức hắn xoay người giữa không trung, ngăn lại quán tính lao tới, đồng thời thi triển khinh công thượng thừa của mình, dễ dàng thoát khỏi phạm vi tấn công của Giang Hải Ngưng Ba.

Ngự Phong Hành!

Tương tự với cái tên của nó, Hà Thái Xung sau khi thi triển môn khinh công này, tựa như là mọc cánh lăng không phóng lên trên cao mấy trượng, hoàn toàn không chịu một tổn thương nào.

Nếu chỉ xét riêng về công dụng nhảy bật giữa không trung này, thì Ngự Phong Hành hoàn toàn có thể so sánh với Loa Toàn Cửu Ảnh bên trong Cửu Âm Chân Kinh, tuy nhiên so về độ biến ảo vẫn là chênh lệch rất nhiều, không thể đem ra so sánh.

“Hữu danh vô thực, ngươi chỉ biết trốn tránh thôi sao!?” – Diệt Tuyệt sư thái lớn tiếng mắng nhiếc.

Nhưng đúng lúc này, lão ni cô sắc mặt đột nhiên biến hóa, ngay lập tức lại một lần nữa thi triển Diệt Tuyệt Kiếm Pháp, bốn phương tám hướng xoay vòng chém ngang.

Oành oành oành oành oành...

Hàng loạt âm thanh do kình lực va chạm lẫn nhau phát ra động tĩnh cực kỳ chói tai, khiến không gian trong một khắc trở nên vặn vẹo.

Nhìn lại, thì ra là đám người bao vây kia muốn nhân cơ hội Diệt Tuyệt sư thái giao đấu với Hà Thái Xung mà ám toán bà ta. nhưng lúc này đối mặt với uy lực của Ỷ Thiên kiếm, tất cả bọn hắn đều phải cam bái hạ phong, phóng mình lui về phía sau hóa giải phản lực cường bạo. Tuy nhiên mỗi người trong bọn hắn ít nhiều đều đã chịu tổn thương, có thể là nghiêm trọng hoặc đơn giản chỉ là chút ít ngoại thương. Nhưng điều này càng thêm chứng minh giá trị to lớn của Ỷ Thiên Kiếm, khiến ai nấy đều phải đỏ cả mắt.

Cũng giống như Đồ Long đao của Tạ Tốn mà thôi, một khi Diệt Tuyệt sư thái còn nắm giữ trong tay Ỷ Thiên kiếm, thì dù là ai cũng không thể trực diện đối kháng với bà ta. Trừ khi là công lực thâm hậu hơn bà ta hai ba cái cấp bậc, đồng thời chiến kỹ thi triển chí ít phải sánh ngang với bảy mươi hai tuyệt kỹ của Thiếu Lâm tự, may ra mới có thể công bằng mà chiến một trận.

Tuy nói giang hồ sóng sau xô sóng trước, nhân tài nổi lên lớp lớp không thiếu. Nhưng tu vi và tuyệt kỹ có thể dễ dàng luyện thành như vậy sao!? Không thấy những người võ công lợi hại nổi danh trên giang hồ đều là đầu bạc mặt nhăn nheo!? Hơn nữa tuyệt kỹ không phải là ai sinh ra cũng có thể sở hữu được, hầu hết là dùng bằng máu tươi và sinh mệnh để đoạt lấy.

Cho nên chỉ cần nắm giữ Ỷ Thiên kiếm và Đồ Long đao trong tay, nói không ngoa theo nghĩa đen thì đúng là có thể “hiệu lệnh thiên hạ, mạc cảm bất tòng”!

“Một đám vô danh tiểu tốt, chỉ có chút ít bản lĩnh như vậy!?” – Diệt Tuyệt sư thái tiếp tục thủ thế, cao giọng quát lên.

“Hừ, vô liêm sỉ, chỉ biết cậy nhờ vào Ỷ Thiên kiếm, bản lĩnh chân thực có được bao nhiêu?”

“Đúng vậy, có giỏi thì bỏ Ỷ Thiên kiếm xuống, cùng ta công bằng sinh tử quyết chiến!”

“Không có Ỷ Thiên kiếm trong tay, ngươi cũng chỉ là một cái tuyệt thế sơ kỳ mà thôi, cho dù là ta cũng có thể tranh phong một trận”

...

Đám đông bao vây vừa rồi ám toán thất thủ, lúc này lại hùa nhau chửi rủa đay nghiến, nhất quyết không buông tha. Nhưng cũng chỉ dừng lại ở đó, sau khi kiến thức uy lực của Ỷ Thiên kiếm, bây giờ không còn ai dám manh động làm người tiên phong, hứng chịu cơn thịnh nộ của Diệt Tuyệt sư thái.

Không thấy các bộ phận cơ thể người đang nằm rải rác dưới mặt đất đấy ư!? Đó là một ví dụ điển hình rất tốt để bọn hắn lấy mà làm gương. Trước khi chưa đủ mười phần nắm chắc, thì không một ai dám xem thường hai chữ “Diệt Tuyệt” còn dán trên lưng của bà ta.

“Thật nhàm chán!”

Trông thấy tình cảnh lúc bấy giờ, huyết sam nữ tử càng là bỉu môi khinh thường không thôi. Nếu trên đời này có hai chữ công bằng thì mới đó nàng đã chết không biết bao nhiêu lần khi giao đấu với Diệt Tuyệt sư thái rồi, nào có thể nhàn rỗi mà đứng đây xem kịch hay!?

Tương tự Diệt Tuyệt sư thái cũng rất đồng tình với suy nghĩ của huyết sam nữ tử, lúc này lại dùng nội lực khuếch đại âm thanh, cao giọng quát lên:

“Các ngươi muốn công bằng!? Một đám tiểu hài tử miệng còn hôi sữa lại dám nhúng chàm vào chuyện của ta, toàn bộ đi chết đi!”

Nói dứt lời, Diệt Tuyệt sư thái không chút chần chờ vận lực phóng tới đám người đang bao vây, đồng thời trên tay Ỷ Thiên kiếm súc thế muốn thi triển Diệt Tuyệt Kiếm Pháp, giống như trước đó phanh thây đống thi thể kia, lần này là muốn để đám người tâm tham niệm Ỷ Thiên kiếm này chết mà không được toàn thây.

“Muốn đại khai sát giới!? Đừng quên còn có ta ở đây!”

Bất chợt, Hà Thái Xung từ lúc nào không hay biết, từ trên cao một kiếm lao xuống, nhắm thẳng vào đỉnh đầu của Diệt Tuyệt sư thái.

Côn Luân Kiếm Pháp, Tiếu Phong Tam Liên Kích!

Từ trên cao ba đạo kiếm phong liên tiếp đánh xuống, Diệt Tuyệt sư thái tuy có chút bất ngờ nhưng chớp mắt liền phản xạ trở lại, đồng thời siết chặt chuôi kiếm, vận Nga My Cửu Dương Công nhất kiếm đâm lên.

-------*-*-------

Võ Hiệp Huyền Huyễn Chi Sát Lục Hệ Thống: Mỗi ngày vào lúc 19h sẽ upload chương mới, từ 4 -> 9 chương tùy thời! Mọi người có hảo tâm nhớ vote 9 -> 10 sao để ủng hộ mình nhé, như mọi khi mình sẽ cố gắng ra chương đều đặn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK