Mục lục
[Dịch]Võ Hiệp Huyền Huyễn Chi Sát Lục Hệ Thống - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc bấy giờ đã không còn ai dám đứng chắn đường Phương Sinh đại sư nữa rồi, bọn hắn tất cả đều dừng lại gươm đao tránh sang một bên tạo thành một con đường nhỏ trống trải dẫn đến Nhậm Ngã Hoành.

Phải nói Phương Sinh đại sư một chưởng đánh bại Nhậm Ngã Hoành cũng là gián tiếp giáng một đòn thật nặng vào sĩ khí của đám người Nhật Nguyệt thần giáo khiến bọn hắn không còn một chút tinh thần nghênh chiến trở nên hoảng loạn.

Tuy nhiên ngoại trừ khu vực gần Nhậm Ngã Hoành và Phương Chính đại sư là tạm thời dừng chiến, còn lại các khu vực khác chung quanh võ đài vẫn không hay biết chuyện gì đang xảy ra hung hăng chiến đấu.

“ Giáo chủ ta đến giúp ngươi, các ngươi còn làm gì đó!? Không mau bảo vệ giáo chủ! ”

Lúc bấy giờ trong Nhật Nguyệt thần giáo đám người chỉ có Hướng Vấn Thiên là phản ứng trở lại, liều mình đến chắn trước mặt Nhậm Ngã Hoành.

“ Các huynh đệ, xông lên giết đám tà ma ngoại đạo này ”

“ Không sai, giết bọn hắn trừ hại cho võ lâm ”

“ Còn có bọn người tham sống sợ chết quy hàng cho ma giáo, nhất định không tha cho các ngươi ”

...

Danh môn chính phái đám người đồng loạt phản ứng lại, hò hét kêu la giơ lên vũ khí trong tay tiếp tục xông đến chém giết Nhật Nguyệt thần giáo người.

Nhật Nguyệt thần giáo người lo cho mạng sống của mình chưa xong còn nói cái gì đến bảo vệ giáo chủ, ngay lập tức hoảng loạn đội hình chạy loạn tứ tung.

Chưa kể Nhậm Ngã Hoành hơn mười năm tuyệt tích để bọn hắn từ lâu đã không còn ấn tượng nữa, lần này lại không chịu nổi Phương Sinh đại sư một đòn liền để Nhật Nguyệt thần giáo đám người triệt để thất vọng với hắn.

Hiển nhiên liên quan đến sinh tử sống còn khiến cả đám Nhật Nguyệt thần giáo người đều muốn quay lưng với đương nhiệm giáo chủ của mình.

Tuy chiến đấu vẫn cứ diễn ra nhưng con đường dẫn đến Nhậm Ngã Hoành vẫn không một ai dám xâm phạm.

Phương Sinh đại sư vẫn chậm chạp đi tới lúc này đã tiến đến đối diện Hướng Vấn Thiên, cước bộ có hơi dừng lại từ tốn nói: “ Thí chủ, lão nạp xem ngươi trong tâm còn có thiện lương, cho ngươi một cơ hội để quay đầu xám hối! ”

Che chắn trước mặt Nhậm Ngã Hoành, Hướng Vấn Thiên nghe lời nói vào tai trái liền chạy qua tai phải đi mất, khinh thường phun một bãi nước bọt chữi mắng: “ Ta phi... giả nhân giả nghĩa, muốn chém muốn giết thì đến đây ”

“ Ài... nếu đã như vậy lão nạp liền tiễn ngươi một đoạn, chấm dứt khổ ải vô biên ”

Dứt lời nói, Phương Sinh đại sư chớp mắt liền phóng đến trước mắt Hướng Vấn Thiên, Đại Lực Kim Cương Chưởng đánh tới liền nhất chưởng đoạt mạng, hoàn toàn không có một chút phản ứng.

Phụt!

Máu tươi dính đầy cà sa Phương Sinh đại sư, Hướng Vấn Thiên trên miệng không ngừng tràn huyết tương, hai mắt trợn trắng không thể tin nổi hắn thật sự còn chưa kịp làm gì đã phải cam chịu ngã xuống sao?

“ Ha ha ha... ta có chết cũng sẽ bám lấy các ngươi, khiến các ngươi nhất định muốn sống cũng không được muốn chết cũng không xong, ha ha... ”

Trông thấy Hướng Vấn Thiên đã ngã xuống phơi thây nơi đây, Nhậm Ngã Hoành đã hoàn toàn tuyệt vọng điên cuồng cười to chữi rủa tựa hồ thần trí đã không còn tỉnh táo.

Ngay sau đó Nhậm Ngã Hoành liền với tay nhặt lấy thanh kiếm dưới mặt đất, hai tay cầm lấy thanh kiếm giơ lên cao đồng thời để mũi kiếm chĩa thẳng vào tim mình, liền không một chút chần chừ... đâm xuống!

Trong đôi mắt vẫn đang chằm chằm nhìn lấy gương mặt mờ nhạt không cảm xúc kia của Phương Chính đại sư, Nhậm Ngã Hoành cứ thế khóa chặt ánh mắt từ từ đi vào giấc ngủ mà có lẽ đã không còn cơ hội để tỉnh dậy được nữa.

“ Nam mô a di đà phật ”

Phương Sinh đại sư luôn miệng niệm phật, trên thần sắc đã không còn vô cảm như trước đó, chỉ thấy một vẻ thê lương cùng bất đắc dĩ nhìn lấy chiến trường đẫm máu xung quanh, mỗi một giây phút đều đang có người ngã xuống máu nhuốm đầy lên mảnh đất thanh tịnh phía trước Thiếu Lâm tự.

Ngô Chính cũng là nhìn lấy trong mắt hết thảy lại tiếp tục cười nhạt không hứng thú xem tiếp Phương Sinh đại sư biểu cảm.

Lại nói cái gì mà ăn chay niệm phật không muốn sát sinh!? Cái gì mà xám hối cầu nguyện phổ độ chúng sinh!? khi gặp phải gió lớn còn không phải cũng là tìm cách thu mình cuốn theo hay sao?

Miệng thì niệm phật, mặt thì thê lương, nhưng tay lại cầm đao tâm hướng theo danh lợi? Đây là cái chuyện quái gì đang diễn ra!?

Ngô Chính cảm thấy hài hước buộc miệng cười trừ, chỉ có thể cảm khái “ một màn kịch hay ”!

Phương Chứng đại sư lúc này bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía Ngô Chính, trong ánh mắt lại hiện lên một vẻ kiêng kỵ cảnh giác đề phòng.

Mặc dù Ngô Chính che giấu tu vi của mình rất tốt nhưng là xung quanh hắn vắng vẻ không một ai dám tiến đến gần liên dễ dàng để gây sự chú ý cho người khác.

Bởi vì trước đó cho dù là ai cứ muốn tiếp cận Ngô Chính liền một quyền đánh chết khiến đám người xung quanh ai nấy đều kinh hãi cho dù gan to bằng trời cũng không dám chọc giận tên sát tinh này.

Tuy không thể xem thấu tu vi Ngô Chính, nhưng chỉ cần nhìn tràng cảnh xung quanh Phương Chứng đại sư liền dễ dàng nhận biết hắn tuyệt đối không đơn giản.

Hơn nữa còn có một cái thanh niên đứng kế bên Ngô Chính chính là Đông Phương Bạch giả trang nam nhi tu vi tuyệt đỉnh hậu kỳ cũng không thể che giấu được Phương Chứng đại sư ánh mắt xem thấu.

Phát giác được Phương Chứng đại sư hướng ánh mắt về phía mình, Ngô Chính liền quay đầu nhìn lại đồng thời cũng tỏ ra bình thản không chút gấp gáp.

Bây giờ vẫn chưa đến thời điểm để ra tay, Ngô Chính không cần phải nóng lòng khiêu chiến với Phương Chứng đại sư.

Ngô Chính hẳn là đang chờ đợi điều gì đó mà Phương Chứng đại sư bất động trên võ đài cũng là tương tự, hai người chỉ lẳng lặng nhìn nhau trong mắt không có chiến ý, chỉ có sự cảnh giác kiêng kỵ lẫn nhau.

Ngược lại Đông Phương Bạch không cần phải che giấu hơi thở nữa, thần sắc dần trở nên băng lãnh, trong đôi mắt lãnh tĩnh cũng là ẩn hiện sát khí.

Tình hình chiến trận trước đó mỗi lúc càng là nghiêng về Nhật Nguyệt thần giáo người rõ rệt nhưng từ khi giáo chủ bọn hắn Nhậm Ngã Hoành chết đi khiến Nhật Nguyệt thần giáo người ai nấy đều hoang mang bất định đã không còn tinh thần chiến đấu cần thiết như lúc ban đầu.

Lúc bấy giờ Nhật Nguyệt thần giáo người đội hình hoảng loạn chỉ lo giữ lấy thân để Thiếu Lâm tự cùng đám danh môn chính phái theo phe càng chiến càng mạnh hơn dần dần kiểm soát thế cục.

Tuy nhiên Nhật Nguyệt thần giáo lần này kéo lên Thiếu Lâm tự nhân số quá đông đảo, cho dù là giết đến mỏi tay cũng không biết giết đến bao giờ mới có thể xong xuôi giải quyết bọn hắn.

Chưa kể đám người danh môn chính phái ai nấy trên người đều đầy rẫy thương tích, còn có người chỉ còn lại một hơi thở cũng cố gắng cầm đao trên tay, dù sao hỗn loạn chiến đấu nếu không hết mình liều mạng chỉ khiến cái chết kết cục đến nhanh hơn mà thôi.

------*-*------

Võ Hiệp Huyền Huyễn Chi Sát Lục Hệ Thống: Mỗi ngày vào lúc 19h sẽ upload chương mới, từ 4 -> 9 chương tùy thời! Mọi người có hảo tâm nhớ vote 9 -> 10 sao để ủng hộ mình nhé, như mọi khi mình sẽ cố gắng ra chương đều đặn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK