• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Hạ Tiểu Phong

Vậy mà, để cho nàng cảm thấy rợn cả tóc gáy là không khí chung quanh Phong Dạ Hàn rất lạnh lẽo. Rõ ràng là trời rất nóng, Ngạo Tình lại cảm thấy như đang dựa vào một khối Băng Thiên Tuyết Địa, bị phạt đứng trung bình tấn còn phải hứng gió lạnh mà tâm còn hoảng sợ.

Xuất Nguyệt đã sớm bắt mấy người Bách Mị lại, mà huyệt đạo của Phon Hề Ngạn còn chưa được giải.

Bắt đi hoàng hậu nhà bọn họ phải hảo hảo tính món nợ này.

Băng Tâm Băng Lam tính xong nợ, Phong Dạ Hàn lúc này mới đi về phía phong Hề Ngạn, lạnh lùng nhìn chằm chằm con ngươi màu trà kia, ống tay áo phải chậm rãi phát động, thời điểm đang muốn vung tay ra, thì Ngạo Tình mau một bước chắn lại trước mặt Phong Hề Ngạn. May mắn được Phong Dạ Hàn lanh tay lẹ mắt, cản lại động tác.

Này thời khắc ngàn cân treo sợ tóc, đến Băng Tâm cùng Băng Lam bị sợ đồng thời hét rầm lên, cố tình Ngạo Tình lại không hề sợ hãi.

"Ngươi có phải điên rồi không!" Phong Dạ Hàn ngăn chặn không được ghen tuông cùng tức giận trong lòng, quát to.

"Hắn là ca ca ngươi, ngươi cũng có thể xuống tay được!" Ngạo Tình hừ lạnh một tiếng, kiên quyết không nhìn ánh mắt của Phong Dạ Hàn, không chịu mê hoặc. Trước vẫn bị Phong Dạ Hàn mạnh mẽ giam cầm trong hoàng cung, lửa giận không chỗ phát tiết mới lén chạy đến , hiện tại hắn còn rống nàng, không thể tha thứ.

Lòng của Phong Dạ Hàn chợt đau xót, nhiều hơn là bất đắc dĩ. Kể từ sau khi Ngạo Tình tỉnh lại, tính tình đại biến, thích cùng Phong Dạ Hàn đối nghịch. Cố tình Phong Dạ Hàn lại đau lòng i không nỡ mắng, không nỡ đánh, chỉ có thể gặp chiêu phá chiêu, dụ dỗ trước. Lâu ngày rồi, hai người oán hận nhiều hơn.

Có thể khiến Phong Dạ Hàn không ngờ chính là, nàng cư nhiên cùng Phong Hề Ngạn chạy trốn, hắn tức giận đánh một cái , một khắc không dám trễ nãi, đem chính vụ giao cho cho Hàn Hàm liền lập tức đi tìm đến nàng. Nhưng bây giờ nàng lại còn hiểu lầm hắn. Hắn cho dù tức giận đi nữa, cũng không thể không phân biệt thị phi. Vốn định giải huyệt đạo cho Phong Hề Ngạn , cũng không tính toán truy cứu trách nhiệm của hắn. Dù sao hắn biết người khởi xướng là Ngạo Tình, mà không phải là Phong Hề Ngạn.

Phong Dạ Hàn nhỏ giọng rên rỉ một tiếng, xoay người rời đi, lưu lại một bóng lưng cô đơn cho Ngạo Tình.

"Tiểu thư, người có biết Vương gia lo lắng cho người nhiều như thế nào không, cơ hồ là ngựa không ngừng vó vội vàng tới đây tìm người, chỉ sợ người trên đường xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, còn người lại ngược lại, vừa đi lên là tốt rồi chẳng phân biệt tốt xấu mắng một trận, người rốt cuộc có còn là tiểu thư nhà chúng ta hay không vậy?" Băng Tâm Tiểu Thiếu Nữ bắt đầu cùng Ngạo Tình nóng nảy.

"Ai bảo hắn đi theo!" Ngạo Tình không chịu nhận lỗi, vẫn như cũ mạnh miệng.

"Tiểu thư, ngươi. . . . . . Quả thật không thể nói lý!" Băng Tâm đạp đạp chân, mặt đất cũng rung chuyển.

"Tốt lắm, Băng Tâm đừng nói nữa!" Băng Lam mặc dù cũng không quá hiểu hành động của tiểu thư nhà mình , trong lòng thầm nghĩ có thể người còn có tính toán khác.

"Giải huyệt đạo của hắn!" Ngạo Tình để cho Xuất Nguyệt giúp một tay. Xuất Nguyệt ngẩn ra, mấy phần không vui, nhưng cũng không dám chống lại lời nói Ngạo Tình.

Xuất Nguyệt cùng Truy Nguyệt được chỉ thị của Phong Dạ Hàn, áp gải đám người Bách Mị rời đi. Những người còn lại đi suốt đêm trấn nhỏ gần đây nhất tìm nơi ngủ trọ.

Phong Dạ Hàn một người nhốt ở trong phòng uống muộn rượu, mãi cho đến canh tư cũng không trông thấy Ngạo Tình trở về phòng, trong lòng càng nghĩ càng giận. Hiện nay Túc Nguyệt quốc tình hình trong nước chưa ổn định, hoàng hậu ****** vẫn như cũ rục rịch ngóc đầu dậy, thêm với thành phần dư đảng trong nước vẫn đang tích cực vụng trộm ẩn núp thừa cơ hành động. Ngạo Tình rời cung trốn đi tự nhiên khiến Phong Dạ Hàn nhức đầu, rồi lại không thể không bỏ xuống tất cả tìm tới. Huống chi, hôm nay không thiếu nam nhân đối với nàng nhìn chằm chằm, một Phong Hề Ngạn không nói, chính là uy hiếp của Sở Mộc Hi bên kia vẫn tồn tại như cũ. Mặc dù hắn bị buộc cưới Tây Vực hoàng tộc linh trụ công chúa, lại không phong nàng làm hậu, mà là quý phi, Sở Mộc Hi có thâm ý gì hắn làm sao không biết. Cố tình Ngạo Tình lúc này làm cho hắn thêm phiền, hình như còn không cảm kích.

Vốn là muốn đợi Ngạo Tình khôi phục, trước hết để cho nàng trở về Hậu phủ đợi một thời gian ngắn, chờ hắn quét sạch uy hiếp đón nàng trở lại, rồi lại không bỏ được nàng. Một năm nay, Phong Kình Thiên cùng Tây Thái hậu Nhu Phi không ít lần ép Phong Dạ Hàn nạp phi, đó là cách nhanh nhất để củng cố căn cơ. Mà Phong Dạ Hàn có tai như điếc làm như không thấy, một lòng nhào vào quốc sự cùng trên người Ngạo Tình.

Hôm nay, Ngạo Tình ra đi càng là cho bọn họ một cái cớ, lần này trở về sợ rằng không tránh được lại thêm một cuộc chiến miệng lưỡi.

Để cho hắn khó có thể tiếp nhận chính là, thái độ Ngạo Tình đối với hắn, xa cách giống như là một dạng đối đãi với người xa lạ.

Hắn là khổ mà không nói được.

Cũng canh năm này, Ngạo Tình vẫn như cũ không chịu từ sát vách phòng trở lại. Phong Dạ Hàn thật sự là mệt mỏi, cả người mệt mỏi, không thể làm gì khác hơn là tắt đèn, thay quần áo nằm một hồi.

Nhắm hai mắt, đang suy nghĩ nhớ lại trước kia cùng Ngạo Tình vui vẻ, chợt nghe mùi thơm quen thuộc xông vào mũi, khóe miệng không khỏi giơ lên, thân thể rất nhanh dịch ra một chút không gian, chờ quân nhập úng.

Ngạo Tình rất nhanh thay quần áo, mới vừa nằm ở trên giường, liền bị một cánh tay rắn chắc ôm chặt vào ngực.

“Suy nghĩ minh bạch rồi sao?” Ngạo Tình vụng trộm vui vẻ một phen, ai bảo hắn buộc nàng theo tính toán của hắn làm chi. Nàng lại không phát tác được, không thể làm gì khác hơn là đem tức giận rơi tại trên người của hắn.

“Ngạo nhi, đừng giày vò ta nữa, có được hay không?” Phong Dạ Hàn uất ức nói, đem cằm chống đỡ trên sợi tóc Ngạo Tình, thật sâu hít vài hơi. Kể từ khi Ngạo Tình tỉnh lại, đây là lần đầu tiên bọn họ cùng chung giường chung gối. Trước kia Ngạo Tình đề phòng hắn tựa như phòng sói, hắn là thấy mà sờ không được, trong lòng gấp đến độ sợ.

“Hừ! Bản cô nương còn chưa có chơi đủ!” Ngạo Tình cắn một cái trước ngực Phong Dạ Hàn, không dùng nhiều sức, lại tiết không ít uất ức.

“Ngạo nhi Sở Mộc Hi con trai của người ta cũng hơn một tuổi rồi, làm sao tính trẻ con của ngươi còn không mất đây?” Phong Dạ Hàn cố ý đến gần bên tai Ngạo Tình, tùy ý liếm vành tai của nàng, vừa nói.

Ngạo Tình sợ chiêu này của hắn nhất, co lại càng chặt hơn chút, ngả bài nói: “Ta là cố ý trốn đi, ngươi hôm nay là nguy cơ tứ phía, cần phải dọn dẹp, nếu không thì không được bình an.”

“Ta biết ngay Ngạo nhi một lòng vì ta đấy.” Phong Dạ Hàn trước uất ức cùng bất đắc dĩ giải tán lập tức, một tay nắm chặt eo của Ngạo Tình để cho hai người dán càng gần chặt hơn, một tay đã thuần thục dò vào trong áo lót của Ngạo Tình.

“Trước đừng......Nói chánh sự!” Ngạo Tình còn không kịp phản kháng, cũng đã bị Phong Dạ Hàn vài ba lần hạ trừ đi áo lót, tiến vào chánh đề.

Ngạo Tình điều kiện phản ứng thúc đẩy lập tức ưỡn người, cắn bả va Phong Dạ Hàn, phát ra nức nở như kêu thảm thiết, âm thanh bị đè nén nhỏ mểm như tơ, tựa như tiếng kêu của một con mèo mới sinh. Phong Dạ Hàn bị âm thanh này của nàng trêu chọc lập tức mất tâm trí, đã không cách nào đợi nàng thích ứng liền tuần hoàn theo bản năng tùy ý chiếm đoạt.

Tiếng xào xạc trong gió đêm, Ngạo Tình đã sớm quên ước nguyện ban đầu, bị Phong Dạ Hàn mang vào đám mây Thiên đường.

Ung dung, muốn dùng đến cái này để cò kè mặc cả.

Theo kế hoạch của Ngạo Tình, Phong Dạ Hàn trước tiên cần phải trở về giữ nghiêm trận địa, Ngạo Tình tức khắc cứu vợ chồng Dung Hi. Nhưng cố tình Phong Dạ Hàn uốn éo không chịu, nhìn hắn một dạng đã định trước, sợ rằng Ngạo Tình lao tâm khổ trí.

Muốn đi tây hộc đảo nhất định phải đi thủy lộ, vì tiết kiệm thời gian di tắt trên đường phải trải qua nơi chim nhạn về rừng. Nơi đó rừng cây sum xuê, Tùng Lâm trải rộng, dễ dàng nhất có kẻ địch mai phục tập kích. Như bọn họ đoán Thượng Quan Dực cùng Công Tôn Vũ Hiên bọn họ quả nhiên ở nơi đó phục kích Ngạo Tình cùng Phong Dạ Hàn. Càng làm cho người ta ngoài ý muốn là, di phu (dượng) của Ngạo Tình, Lãnh Tử Húc cũng ở trong đó.

Trong lúc Ngạo Tình hôn mê, Phong Dạ Hàn dã sớm dò thăm rõ ràng, nhiều năm trước án Lăng gia diệt môn Lãnh Tử Húc chính là đồng lõa. Không ngờ Lăng Ngữ Thu trốn thoát. Hai người vốn có hôn ước trong người, liền thuận nước đẩy thuyền thành hôn. Một năm trước Phong Dạ Hàn cố ý để lộ tin tức, khiến người Lãnh gia bắt đầu hoài nghi Lãnh Tử Húc, kết quả phát triển như trong suy nghĩ. Lãnh Tử Húc vốn là cô nhi được Lãnh gia thu nuôi, vẫn dã tâm bừng bừng, mười tám tuổi liền bắt đầu cấu kết người ngoài phản bội. Hôm nay có thể nói chúng bạn xa lánh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK