• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Này lông mày dày đậm, cái mũi cao thẳng, bờ môi tuyệt mỹ, không một chút không đàng hoàng mà cao quý cùng ưu nhã. Màu da trắng nõn, ngũ quan tinh xảo mang theo một chút tuấn tú, giữa đẹp trai lại mang theo một vẻ dịu dàng. Khí chất trên người hắn tản ra thật là phức tạp, giống như các khí chất hòa trộn lại với nhau, nhưng ở bên trong những thứ dịu dàng và đẹp trai, hắn lại có sự kỳ ảo đặc biệt.

Nhìn một lát, nhịp tim bỗng nhiên gia tăng, thoáng chốc lại ngừng, bất chợt trí nhớ trong đầu như hiện ra cuồng cuộng, đột nhiên, thoáng qua một gương mặt tuấn tú rõ ràng, mặc dù nhanh như tia chớp, nhưng Ngạo Tình lại kịp thời nắm lấy, không thể tin há to mồm, giống như sét đánh.

Gương mặt đó, cùng gương mặt tuấn tú của Sở Mộc Hi. . . . . . Hoàn toàn trùng hợp. . . . . .

"Làm sao rồi? Gặp quỷ!" Chẳng biết lúc nào, Sở Mộc Hi xuất hiện tại cửa sổ, nhìn thấy khuôn mặt tuyệt mỹ không ai sánh bằng kia như quyến rũ lòng người, liền không nỡ quấy rầy nàng. Thấy nàng khẽ cau mày, kinh sợ như gặp quỷ, mới cười đùa cắt đứt suy nghĩ của nàng.

"À? Không có. . . . . ." Đôi mắt trong veo không có tiêu điểm dời lên khuôn mặt tuấn tú của Sở Mộc Hi, Ngạo tình gần như là hít vào một hơi, nhịp tim gia tang kịch liệt, một cỗ sóng nhiệt từ trái tim đột nhiên xông ra, thẳng đến chân mày.

"Thế nào?" Sở Mộc Hi thấy mặt Ngạo Tình đỏ thắm khác hẳn với bình thường, liền luống cuống, vội vàng bắt mạch cho nàng, thấy không có việc gì. Quay sang sờ cái trán của Ngạo Tình, gương mặt càng nghi ngờ hơn: "Ngươi nơi chỗ nào không thoải mái?" Không phải Tẩu Hỏa Nhập Ma chứ.

Ngạo Tình như mất đi thính giác, ngơ ngác đưa tay vuốt ve mặt của Sở Mộc Hi, tinh thần hoảng hốt, ngón tay thon dài tái nhợt như phảng phất qua lông mày, mắt, mũi, môi của hắn.

Trong lòng Sở Mộc hi cuồng loạn vô cùng, khuôn mặt tuấn tú của hắn lập tức đỏ ứng lên, giống như một tiểu tử ngây ngô, trước mặt cô gái mình yêu liền ngượng ngùng , hoảng hốt liên tục cũng không biết đặt ở nơi nào.

Giờ phút này, trong lòng Ngạo Tình đủ loại cảm giác, trong mắt xẹt qua vẻ mặt phức tạp.

Sở Mộc Hi yên lặng nhìn nàng, nhìn tinh thần hoảng hốt của nàng , nhìn trong mắt nàng để lộ ra ngoài ánh mắt phức tạp, hắn có chút nghi ngờ, vật nhỏ rốt cuộc làm sao vậy?

Ngạo Tình chậm rãi nhắm lại mặt, nhịp tim như đáng trống, cơ hồ muốn nhảy ra. Đột nhiên, trong đầu thoáng qua khuôn mặt đen của Phong Dạ Hàn, suy nghĩ của Ngạo Tình lúc này mới quay trở lại.

Đẩy mạnh ra, chân liền chạy ra ngoài, hốt hoảng vô hồn, giống như con ruồi không đầu xông loạn, bước chân lộn xộn.

"Vật nhỏ!" Sở Mộc Hi đuổi sát theo phía sau, bước đi như bay, lập tức liền đem Ngạo Tình ôm vào lòng. Vẻ mặt ấm áp, cùng tia dịu dàng này, khiến trong lòng Ngạo Tình lóe lên một cảm giác rất quen thuộc, lại chút bi thương không nói nên lời, chẳng lẽ là hắn, là hắn sao? Suy nghĩ này làm Ngạo Tình như ngừng hô hấp.

Từng nhớ. . . . . . Sống chết có nhau. . . . . . Kiếp sau. . . . . . Ta nhất định tìm được ngươi trước. . . . . .

Câu nói kia, vài chục năm quanh quẩn không ngừng, là hắn sao? Là hắn tìm được mình trước, không phải sao? Lúc bốn tuổi liền quen biết hắn, không phải sao?

Ngạo Tình nhìn vẻ mặt nghi ngờ cùng lo lắng của Sở Mộc Hi, thì thầm tự nói, "Là ngươi sao? Chính là nam nhân trông mộng kia sao? Cái đó. . . . . ." Bất chợt, Ngạo Tình cảm thấy hô hấp như ngừng lại, trước mặt bỗng tối sầm, mềm mại té vào trong ngực Sở Mộc Hi . . . . .

Nam tử thâm tình hôn lên đôi môi cùng hơi thở mong manh của cô gái, thong dong cười một tiếng, "Kiếp sau ta nhất định tìm được ngươi trước, không cho ngươi yêu người khác, biết không?"

"Tốt." Cô gái thanh lệ ánh mắt lưu luyến dừng ở gương mặt tuấn tú của nam tử , đem bộ dạng hắn khắc thật sâu vào trong xương, kiếp sau nhất định sẽ gặp lại .

Một giây, hai giây, ba giây. . . . . .

Rầm. Ánh lửa Phi Thiên nổ tung, tiếng nổ mạnh to lớn làm chấn động mấy dặm xung quanh dồn dập. . . . . .

"Không cần. . . . . ." Ngoài ánh lửa truyền tới tiếng kêu đến tê tâm liệt phế, một nam tử đau đớn tận cùng ngã quỵ phía trước, đau đến không muốn sống. . . . . .

Sâu tận trong xương cốt có một âm thanh vang lên: ta không hận ngươi, bởi vì ta không hề yêu ngươi nũa, từ đó chúng ta chỉ như người xa lạ.

"Không. . . . . ." Thanh âm của hắn cực kì bi ai như gần chết, ánh mắt cuồng loạn, nước mắt rơi đầy hối hận, tiếng gào thét như sụp đỗ, thê lương. . . . . .

Hình ảnh chuyển một cái, lại trở về khung cảnh của biển quỳnh hoa. . . . . . Một cảnh phía trước không ngừng quanh quẩn. . . . . .

"Không cần. . . . . . Không cần. . . . . ." Ngạo Tình liều mạng giằng co trong giấc mộng, nuốn đứng lên nhưng toàn than lại vô lực xụi lơ ngã xuống, đó là loại đau xót muốn chết cực kỳ bi ai.

Biết rõ là vực sâu vạn trượng, cố tình chấp nhất, đến nỗi thương tích khắp người còn xót lại chút hơi tàn mới giật mình phát hiện, đau khổ theo đuổi bấy lâu lại bỏ quên người ở bên mình, lại không hiểu được cách quý trọng. Không cam lòng buông tha.

"Kiếp sau nữa gặp nhau, không chừng hai tình thành hữu nghị(bạn tốt)."

Ngạo nhi. Từng tiếng âm thanh quen thuộc đang kêu gọi , rốt cuộc trên giường cô gái đột nhiên mở mắt, đôi mắt ửng hồng, dư âm trong mộng còn mệt mỏi cùng luống cuống.

"Không sao. Nha đầu ngốc." Phong Dạ Hàn liền ôm lấy Ngạo Tình, che giấu bất an trong lòng.

"Hàn, ta sợ!" Ngạo Tình nhắm mắt lại, cả người run rẩy nhắc nhở chủ nhân thân thể này hoảng hốt như thế nào.

"Không sợ, ta vẫn luôn ở đây. Nha đầu ngốc!" Vòng tay tăng thêm lực, thật ra thì hắn sợ hơn, người kia sẽ mang nàng đi.

"Vật nhỏ, đừng sợ! Đại ca ca cũng sẽ một mực bên cạnh ngươi ." Sở Mộc Hi đau lòng nhìn Ngạo Tình trong lòng của Phong Dạ Hàn, lòng tràn đầy hối hận quấn quanh tim. Nếu như ban đầu mình không xem thường tin tưởng, như vậy, hiện tại canh giữ ở bên người nàng, là hắn, chỉ có thể là hắn.

Vừa nghe đến âm thanh của Sở Mộc Hi, trong lòng Ngạo Tình run một cái, ngước mắt ngơ ngác nhìn Sở Mộc Hi sau lưng Phong Dạ Hàn, này ánh mắt sâu như biển hoa đào, quen thuộc như vậy, vừa quen thuộc lai mơ hồ lộ ra một loại tổn thương. Ngạo Tình ngẩn ra, hốt hoảng vùng vẫy khỏi lòng Phong Dạ Hàn, trog mắt vụt sáng, rũ xuống, không dám nhìn bất kì người nào trong bọn họ.

Ôm ấp không còn, phong Dạ Hàn cảm thấy đau xót, nàng là thế nào? Chúng ta vốn là vợ chồng, ôm nhau là chuyện bình thường, vì sao nàng nhìn thấy Sở Mộc Hi thì lại khó dằn gấp rút rời khỏi hắn, rốt cuộc chuyện gì xảy ra, Phong Dạ Hàn bỗng chốc lại không dám nghĩ them nữa, ý nghĩ kia không ngừng rõ ràng, trong lòng mơ hồ đau đớn vô tận. . . . . .

Sở Mộc Hi tất nhiên nhìn thấy phản ứng của Ngạo Tình, vật nhỏ đây là. . . . . . ? Một cái ý niệm thoáng qua, Sở Mộc Hi trong lòng không khỏi mừng rỡ như điên. . . . . .

Cuối cùng, Ngạo Tình lấy lí do cần điều khí, đem hai nam nhân ngăn cách bên ngoài.

"Ta sẽ không buông tha Ngạo nhi ." Phong Dạ Hàn áp chế thấp thỏm cực độ trong lòng, hừ lạnh một tiếng.

Sau khi Sở Mộc Hi có nhận thức đó, trong lòng vui mừng khôn tả, tất nhiên xuân phong hả hê trong đôi mắt ti hí giương lên, "Này cũng không phải do chúng ta quyết định, phải xem vật nhỏ nghĩ như thế nào, đời ta nhận định nàng." Giống như đang chuyện trò vui với nhau, nhưng lại như có ma lực làm cho người khác không thể coi thường.

"Nàng đã là thê tử của ta Ngươi chỉ sợ là vọng tưởng." Trong lòng có ít lo lắng nhưng lời nói lại đanh thép làm cắt đứt ý niệm của người khác.

"Chuyện thế tục đối với ta là vô nghĩa, ta chỉ quan tâm đến vật nhỏ." Giọng nói tỉnh táo, kiên quyết, mắt đào hoa khẽ nhìn sắc núi, tuyết sau vạn dặm bầu trời sáng ngời khác thường, tròng mắt chợt lóe, môi mỏng khêu gợi tất cả đều là ý cười dịu dàng

Mắt phượng Phong Dạ Hàn chau lên, ánh mắt sắc bén, lạnh nhạt đứng ở tại chỗ, đôi mắt phượng lộ ra quyết tuyệt cùng bén nhọn. Đôi mắt hoa đào của Sở Mộc Hi khẽ híp lại, trong mắt là ánh sáng kiên định

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK