"Nói, túi thơm ở đây là ai treo?" âm thanh khí phách mang theo sự tức giận, cầm một túi thơm ném xuống đất.
Khoác áo choàng hồng, Ngạo Tình quét mắt nhìn những người được gọi là người thân này, mỗi người đều mặt người dạ thú, tâm như xà hạt (rắn rết). Ngũ quan xinh xắn được ánh sáng nhàn nhạt của dạ minh châu làm nổi bật lên, tư thế trên cao nhìn xuống như vậy, làm cho người ta bất giác chấn động.
"Là muội cho gia gia." Một cái bóng dáng nho nhỏ từ trong đám người xông tới, nước mắt ròng ròng, làm người khác thấy thương tâm. "Nhị tỷ tỷ, là Thính Lan đưa cho gia gia."
Quả thật độc ác, một tiểu cô nương năm tuổi cũng bị lợi dụng. Ngạo Tình bất đắc dĩ nhắm mắt, khổ sở cắn cắn môi, chậm rãi nói ra: "Cho mọi người thời gian hai ngày suy nghĩ, phương pháp mọi người định ra, nếu ta thắng, các ngươi phải công nhận ta là đương gia gia chủ."
"Không biết nhị tiểu thư tại sao tham dự việc nhà của Hầu phủ?" Nhị thẩm thẩm khinh thường liếc mắt nhìn Ngạo Tình.
"Chỉ bằng tiểu thư mười năm nay lo liệu tất cả gia nghiệp Hầu phủ, đem gia nghiệp Hầu phủ mở rộng đến quy mô như hiện nay." cận thân thị vệ của Bách Lý Chiến hừ lạnh một tiếng, giải đáp nghi ngờ.
Cái gì? Mười năm nay? Mọi người không khỏi kinh ngạc. Mười năm nay, chuyện này... Nàng mới bảy tuổi mà thôi. Tuyệt đối không có khả năng.
Nhưng là, cho tới bây giờ người trầm mặc ít nói như Hoài Tập nói ra, với tính tình của hắn thì không giống nói láo.
"Không thể nào, tuyệt đối không thể nào." Tứ thúc thúc Bách Lý Dung Lỗi ý vị lắc đầu.
"Năm năm trước tứ công tử say rượu đánh người thiếu chút nữa khiến Chu thư sinh tàn phế, náo loạn đến nha môn, Hầu Gia đúng lúc xuất binh bên ngoài, là nhị tiểu thư từ giữa chu toàn, lấy lý lẽ nói rõ lấy tình để cảm động, mới để cho người nhà Chu thư sinh rút đơn kiện, nếu không lúc này Tứ công tử vẫn còn ở lao ngục chịu khổ đấy."
Bách Lý Dung Lỗi kinh sợ đến liên tiếp lui về phía sau, con ngươi trừng lớn như sắp rớt ra ngoài, mọi người dựa vào nét mặt của hắn có thể phán đoán được chuyện này có thể tin.
"Hoài Tập thúc thúc, không cần nhiều lời, tin hay không, không quan trọng. Gia gia nơi này ta sẽ chăm sóc tốt, mọi người hãy suy nghĩ thật kỹ đề nghị của ta đi. Nếu như ta thua, ta sẽ thuyết phục gia gia đem tất cả tài sản Hầu phủ chia đều phân cho mọi người, ta Bách Lý Ngạo Tình một xu cũng không cần, chỉ cần gia gia cùng tòa nhà này. Nếu như mọi người cảm thấy tòa nhà này cũng không thể buông tha, ta có thể hướng các ngươi mua lại, chỉ là từ đó về sau, các ngươi xảy ra bất cứ chuyện gì, không được trở lại quấy rầy gia gia, để gia gia an hưởng tuổi già."
"Ngươi là một nữ hài tử sẽ gả ra ngoài, dựa vào cái gì mà chủ đạo chúng ta Bách Lý Gia gia nghiệp?" Tam thẩm thẩm-người từ trước đến giờ không ra mặt, vẻ mặt kiêu ngạo hướng về phía Ngạo Tình gào lên.
Ngạo Tình hừ lạnh một tiếng, con ngươi lành lạnh chậm rãi chuyển sang tam thẩm thẩm, mang theo một cỗ khí phách trời sinh và hờ hững nhìn thấu tất cả: "Có một số việc ta không nói không có nghĩa là ta không biết, ta không nói không có nghĩa là không quan tâm, chỉ là có gia gia ở bên người, ta đều có thể tha thứ. Mọi người tưởng không ai biết sao?"
Những cái người được gọi là thân nhân này đều có cảm giác kinh hoàng như là thấy quỷ.
"Tiểu thư." Hoài Tập cùng Băng Tâm đồng thời lên tiếng, lo lắng nhìn về phía khuôn mặt nặng nề của Ngạo Tình.
Ngạo Tình cúi đầu hít vào một hơi thật sâu, thì ra muốn tha thứ một người cũng cần dũng khí.
"Ngạo Tình. Ngươi xem ta mang ai tới rồi."
Âm thanh quen thuộc, mang đến cho Ngạo Tình hi vọng to lớn.
Đi tuốt ở đằng trước là Băng Lam, phía sau là người mặc áo choàng màu hồng đào_ Tiêu Nhã Nhã, còn có một thân trường bào xanh lam, bóng dáng cao cao_ thần y Tần Dược Nam.
Tần Dược Nam vén trường bào, ngồi xuống, đưa hai ngón tay mảnh khảnh trắng nõn ra bắt đầu xem mạch. Sắc mặt nặng nề thoáng dịu đi, thở phào một hơi.
"Hoàn hảo tới kịp." Nói rồi liền từ trong ngực móc ra một đóa hoa có chút giống hoa sen.
Một câu nói khiến Ngạo Tình từ địa ngục lập tức bay tới thiên đường. Thiên Sơn tuyết liên. Đột nhiên ngước mắt nhìn về phía Tần Dược Nam đã có chút râu ria, chẳng lẽ hắn thật sự tự mình lên Thiên Sơn giúp mình tìm Tuyết Liên?
Tần Dược Nam cảm nhận được ánh mắt sáng quắc của Ngạo Tình, có chút ngượng ngùng, vội vàng đem lực chú ý chuyển dời đến trên vị thuốc. Tiêu Nhã Nhã nháy mắt ra dấu cho Ngạo Tình, Ngạo tình xem như chưa có gì xảy ra.
Ăn Tuyết Liên, sắc mặt của Bách Lý Chiến chậm rãi khôi phục, hô hấp cũng vững vàng có lực.
"Đoán chừng trưa mai có thể tỉnh lại, không cần quá lo lắng." Tần Dược Nam cố nén vết thương đau đớn, an ủi nhìn chằm chằm Bách Lý Chiến, sắc mặt Ngạo Tình thay đổi.
"Cảm ơn." Ngạo Tình quay người lại cười một tiếng, nụ cười trong sáng phát ra từ nội tâm cảm kích.
"Hảo tiểu tử. Không hỗ với danh hiệu thần y." Tiêu Nhã Nhã thuận tay vỗ vỗ ngực Tần Dược Nam.
Tần Dược Nam rên một tiếng, hít vào.
"Ngươi làm sao vậy?" Tiêu Nhã Nhã phát hiện Tần Dược Nam không ổn, quả nhiên trong lồng ngực Tần Dược Nam rịn ra vết máu ti ti.
"Ngươi..." Ngạo Tình từ bên giường nhào tới, muốn đưa tay đỡ Tần Dược Nam nhưng đến giữa không trung lại dừng lại.
"Ta không sao. Chỉ là không cẩn thận trầy da một chút mà thôi." Tần Dược Nam thấy lo âu trong mắt Ngạo Tình, trong lòng cảm thấy vết thương cũng không đau nữa rồi. Chiếm được một phần lo lắng của ái nhân(người yêu, ở đây là người mà Tần Dược Nam thích) rất giá trị.
"Băng Lam, thu xếp chỗ ở cho Tần công tử."
Băng Lam lập tức đáp ứng rồi dẫn Tần Dược Nam đi ra ngoài.
Tiêu Nhã Nhã trong lúc vô tình liếc mắt nhìn ngoài cửa sổ thấy một đống yêu nghiệt, kinh ngạc trừng lớn mắt hạnh.
"Ngạo Tình, nhà ngươi khi nào thì có nhiều soái ca đến như vậy, chậc chậc. Trời ơi, đều đẹp đến yêu nghiệt nha." Tiêu Nhã Nhã lúc an tĩnh cũng coi như quốc sắc thiên hương, chỉ cần mở miệng liền làm cho người ta có cảm giác như gặp phải kẻ điên.
Ngạo Tình mặc kệ Tiêu Nhã Nhã.
"Ai. Nhiều soái ca như vậy, ngươi sẽ không coi trọng một người đi." Tiêu Nhã Nhã đẩy Ngạo Tình đang sững sờ.
Ngạo Tình có chút phiền lòng, không tự chủ nhấn mạnh: "Mới vài ngày không gặp ngươi a, ngươi đã nói gì cũng quên mất sạch sẽ, ngươi không phải là thường nói với ta, tỷ muội như tay chân, nam nhân như y phục, không ngày nào không nhắc."
Khụ khụ.
Ngạo Tình ngẩn ra, khóe miệng giật giật, mới nhớ ra mọi người cũng chưa rời đi.
"Ta có nói qua sao?" công phu giả ngây giả dại của Tiêu Nhã Nhã là hạng nhất.
Nửa đêm, sau cơn mưa thu phá lệ lạnh lẽo, một chỗ trên cành cây bên ngoài Thanh Tùng uyển, có bóng dáng dạ hành, cặp con ngươi đen nhánh giống như dát lên một tầng hổ phách, giữa ánh nhìn trong suốt mang theo một tia thâm thúy, vẻ mặt ngược lại rất tự nhiên, nhưng khóe môi khẽ nâng lại rõ ràng lộ ra một chút ý vị rung động.
Xuyên thấu qua cửa sổ khép hờ, thấy nữ tử đang dựa vào cạnh giường nằm ngủ, khóe môi nở nụ cười.
Sau cơn mưa trời xanh thăm thẳm, có thể ngửi thấy nhàn nhạt hơi bùn đất, rất thư thái.
Ngạo Tình nhảy lên cây hòe cổ thụ, lẳng lặng hưởng thụ cảm giác mỹ diệu của hoàng hôn sau cơn mưa.
"Nhìn không ra ngươi cũng thật biết hưởng thụ đấy." giọng nói hơi châm chọc vang lên.
Mi tâm Ngạo Tình cau lên, không cần đoán cũng biết người tới là ai, Thất hoàng tử_ Phong Hề Ngạn. Thật vất vả gia gia mới thoát khỏi nguy hiểm, tìm chỗ thoải mái để đợi, cũng không thể sống yên ổn.
"Năm tháng qua nhanh, người sẽ già, tận hưởng lạc thú trước mắt mới chân thật nhất. Không nghĩ thất hoàng tử cũng rỗi rãnh, tới thưởng phong cảnh." Đối với loại người không mời mà tới này, Ngạo Tình đều không có kiên nhẫn tiếp lời.