Phong Dạ Hàn cũng chỉ khẽ gật đầu, lạnh nhạt như vậy.
Ngạo Tình len lén đưa cho Phong Dạ Hàn một mị nhãn, choáng nha, c̣òn len lén có lưu một tay đấy.
Thật ra thông minh lanh lợi như Ngạo Tình đã sớm đoán được, Phong Dạ Hàn cũng không đơn thuần vô hại như vẻ ngoài, hắn có thể chính xác biết trước canh giờ tuyết rơi, lại có cảm giác cực kỳ bén nhạy, chân khí của mình trong cơ thể hắn có trợ giúp hắn khi luyện Huyền Minh thần công hay không, sợ vẫn là sói đội lốt cừu thôi.
Quá đặc sắc, mọi người coi như được mở rộng tầm mắt.
Công Tôn Vũ Hiên đấu với Ngôn Tuyệt.
Đối với Công Tôn Vũ Hiên, Ngạo Tình không có nhiều ấn tượng. Cũng có thể đứng vào hàng ngũ những công tử tuấn tú trên đại lục này, nhưng ở giữa đôi mày có tà khí thoắt ẩn thoắt hiện, tính tình bất định, chỉ cần một ý nghĩ, không thành phật, sẽ rơi vào địa ngục.
Tùy ý liếc mắt nhìn Ngôn Tuyệt, may mà mắt không trợn trắng, liếc mắt nhìn, người đó hóa thành tro nàng cũng nhận ra được là ai. Hắn tại sao lại tu luyện loại tà công chí âm hàn mà người đời không thích này, hoặc giả hắn bản nhân bởi vì tu luyện loại tà công này mới có tính tình lãnh khốc tuyệt tình như vậy.
Khi Ngạo Tình cúi đầu suy nghĩ thì hai người đã sớm phân được thắng bại. Lúc Ngôn Tuyệt xuống đài thì sau lưng đã sớm ướt đẫm, nhưng lại bị trường bào màu đen che giấu mà thôi.
Tần Mục Phỉ tỷ thí với Lạc Sơ Hàn, hai người tỉ thí kiếm thuật, Ngạo Tình không có hứng thú với bọn họ lắm, trong lòng biết, Lạc Sơ Hàn nhất định sẽ thắng. Liền cùng Diệp Thanh, Băng Tâm, Băng Lam đi ăn.
Sau khi ăn, tin tức truyền đến. Lạc Sơ Hàn, Lạc Trí Viễn đều thắng.
Danh sách tuyển thủ vòng sau đã có, tám người là: Diệp Thanh, Ngạo Tình, Lăng Ngữ Thu, Sở Mộc Hi, Phong Dạ Hàn, Ngôn Tuyệt, Lạc Sơ Hàn, Lạc Phó Viêm. Rút thăm trận kế tiếp: Diệp Thanh đấu với Sở Mộc Hi, Ngạo Tình đấu với Lạc Trí Viễn, Lăng Ngữ Thu đấu với Lạc Sơ Hàn, Phong Dạ Hàn đấu với Ngôn Tuyệt.
Có người vui mừng có người buồn, buồn là Diệp Thanh, vui là Ngạo Tình, nàng chính là muốn khơi lên khói lửa ở Khổng Tước Sơn Trang, tìm ra người phía sau màn.
Nghỉ ngơi hai canh giờ, buổi trưa đi qua lại đến thời gian tranh tài.
Diệp Thanh đấu với Sở Mộc Hi, trường hợp này có chút buồn cười.
"Cô nương, không ngờ lần gặp mặt này lại là ở trên đài."
Sở Mộc Hi yêu nghiệt này, nói cười tự nhiên, nhưng khổ cành liễu ngây ngô là Diệp Thanh, không thể làm gì khác đành cười trừ.
Hai người ước định tùy ý đánh, Sở Mộc Hi cũng lạnh nhạt đồng ý. Như thế xem ra, các kĩ năng của người này đều tốt, thế này thì Diệp Thanh tiểu muội muội nhất định phải thua, sợ là không chỉ thua mình trận đấu.
Diệp Thanh cũng không tính sử dụng kiếm, xem ra muốn tuyên truyền đanh hiệu của "Mai Liễu song trộm". Trong khoảnh khắc, Thanh Diệp vứt nhẹ ống tay áo, Bạch Nguyệt lụa bay ra, ngay lập tức như đao phong bén nhọn đánh tới, mùi thơm tỏa ra, mùi thơm ngào ngạt say lòng người.
Người có nhãn lực sợ hãi kêu.
"Bạch Nguyệt lụa, lại là Liễu Mai song trộm Liễu Diệp Thanh."
"Loại người này tại sao có thể tham gia đại hội anh hùng?" Không thiếu hạng rắn chuột oán hận nói.
"Này Lam Cơ Tử làm sao thu nhận đệ tử như vậy."
Người nọ nói còn chưa dứt lời, người bên cạnh có chút sáng suốt liền phản đối nói: "Người ta Liễu Mai thần thâu, trộm đều là tài vật của những tham quan, hơn nữa tài vật đoạt được đều âm thầm đưa về cho bách tính bình dân, họ đây là nghĩa thâu(trộm có nghĩa), hiệp nữ."
"Đúng. Đúng. So với những thứ người dáng dấp ra vẻ đạo mạo, sau lưng lại làm việc gian dâm cướp bóc, ăn hối lộ, không chuyện ác nào không làm, không biết hơn mấy vạn lần."
"Đúng vậy, nghĩ xem Thánh Nhân như Lam Cơ Tử, chọn đệ tử tuyệt đối không sai."
Càng ngày càng nhiều ý kiến đồng ý, hoàn toàn tung hô, hi vọng Liễu Diệp Thanh có thể thắng.
Người phản ứng nhanh chóng, lập tức liên tưởng Hàn Tình có thể là Nguyệt Thượng Hồng, mà Ngạo Tình đối với chuyện này cũng chỉ cười nhạt.
Nội lực của Sở Mộc Hi chính là chí cương, Bạch Nguyệt lụa là vũ khí mềm mại, Lấy Nhu Thắng Cương là mấu chốt, bất quá...
Diệp Thanh xem phản ứng của người dưới đài thoáng qua như không nghe thấy, tay phải giương nhẹ, lại một dải lụa màu trắng đột nhiên vẩy ra ngoài, lao thẳng tới Sở Mộc Hi. Ra tay rất mạnh mau lẹ, Sở Mộc Hi lập tức dùng khinh công lui về sau. Lúc chưa biết công lực đối phương thế nào, tùy tiện ra tay lại không tốt.
Ngoài ý muốn, Diệp Thanh rót vào mấy phần nội lực, binh khí là dải lụa như thể mọc cánh, đuổi theo Sở Mộc Hi không buông, Sở Mộc Hi chỉ không ngừng tránh né.
Chỉ một lúc sau, Sở Mộc Hi có thể nhìn thấu một chút, lúc này đôi tay ngưng tụ chân khí, đưa ra chưởng phong thử dò xét, liên tục phát chưởng, đánh lui lụa Bạch Nguyệt.
Chưởng Xuân Phong Hóa Vũ, hắn lại có thể biết chưởng pháp này. Ngạo Tình không tự chủ ngổi thẳng lên, mắt không chớp nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của Sở Mộc Hi.
Đây là loại chưởng pháp gì? Những người xem lại bắt đầu ồn ào lên.
Diệp Thanh không ngờ hắn có thể sử dụng chưởng pháp lấy nhu khắc nhu, hơi kinh ngạc, lại rót thêm chân khí vào lụa Bạch Nguyệt, tiếp tục tập kích.
Cuối cùng, Sở Mộc Hi nhanh chóng đem lụa Bạch Nguyệt của Diệp Thanh nắm vào tay, hai người mỗi người một đầu, rất tức cười, nếu là lụa đỏ, hắc hắc, ở đây trực tiếp "Phu Thê Đối Bái" là được.
Diệp Thanh thua, vẫn ngạo khí chắp tay nhận thua.
Dưới đài đều hoan hô, tiểu nha đầu, mặc dù thua vẫn còn vinh.
Đến phiên Ngạo Tình đấu với Lạc Trí Viễn. Nhìn kỹ Lạc Trí Viễn thản nhiên, ôn hoà, ước chừng bằng tuổi Ngạo Tình. Gương mặt ngạo khí, dù cặp mắt hoa đào không thay đổi mà tay đã có địch ý, Ngạo Tình híp híp mắt, nhìn đại đao trong tay hắn, mi tâm vừa nhíu.
"Vì sao có vẻ mặt như thế?" Thật đúng là không khách khí, Lạc Trí Viễn khinh thường nói.
Thật là tiểu tử không có lễ phép, mi tâm chặt hơn. Ngạo Tình khoan thai tự đắc sờ sờ kiếm trong tay, thanh kiếm Triêu Dương đã đi cùng mình mười năm.
"Ta hỏi ngươi đấy?" Lúc còn trẻ người nào cũng từng khinh cuồng, huống chi theo tin đồn vị Lạc Trí Viễn này có thiên phú kinh người về lực cánh tay, lại được Lão Trang Chủ Lạc Nam nâng nâng niu trong tay.
Ngạo Tình thở dài một cái, mới nói: "Ta nói, những người phong thần tuấn lãng phần lớn sử dụng kiếm, mà ngươi lại dùng cây đại đao chặt tới chặt lui, chẳng phải sát phong cảnh sao."
Nói ra, dưới đài một mảnh xôn xao cười to. Lạc Trí Viễn nhất thời cứng họng, gương mặt tuấn tú tức giận đỏ bừng, căm tức nói: "Ngươi rốt cuộc có đánh không?"
"Haiz, ngươi xem, gặp gỡ ngươi, thật làm cho ta có cảm giác ‘tú tài gặp gỡ quan binh’." Ngạo Tình bĩu môi, cười đùa nói.
Ha ha ha, dưới đài lại thêm một hồi tiếng cười.
"Tam ca, nàng đang muốn chọc giận ngươi, mặc kệ nàng đi." Chỗ khách quý truyền đến lời nói hơi tức giận của Lạc Vũ Phi.
Lạc Trí Viễn vừa nghe, tròng mắt hiện ra hung quang, rút đao bắt đầu. Nhất thời ánh đao sáng ngời, cũng là một cỗ đao khí hồn hậu. Xuất đao trong nháy mắt, vẻ mặt lập tức cung kính nghiêm cẩn, bình tĩnh.
Đôi mắt trong veo của Ngạo Tình ngẩn ra, lại là Quỷ Phủ Thần Đao, không ngờ cái Tiểu Hài Đồng lại là đồ đệ của đao tổ Phong Tín Tử. Ngạo Tình thầm than trong lòng, người này mặc dù là tuổi trẻ khinh cuồng, cũng không thiếu một thân chánh khí, nhưng ở Khổng Tước sơn trang nơi bẩn thỉu dơ bẩn này, không biết có thể giữ phần chánh khí này bao lâu.