Mục lục
[Dịch]Đại La Thiên Tôn- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thu lại Ngọc Hoành đang lơ lửng trước mặt, hắn nhìn về hướng Vô Thượng Thiên Cung cách ngọn giác sơn năm nghìn dặm, nơi sắp sửa diễn ra Phong Thần Chiến. Chân nhún nhẹ một cái, chớp mắt nơi đó chỉ còn lại một tàn ảnh, còn bản tôn thì đã bay đi xa nghìn trượng rồi.

Thực lực so với trước khi tu hành trở lại dường như còn muốn mạnh hơn, với tốc độ đó, so với tốc độ của các chiến hạm luân chuyển võ giả đến Vô Thượng Thiên Cung cơ hồ gấp hai lần. Chỉ trong vài canh giờ đã tiếp cận Vô Thượng Thiên Cung rồi.

Vô Thượng Thiên Cung dù đang diễn ra Phong Thần Chiến, thế nhưng vẫn được phòng bị rất nghiêm ngặt, cứ cách một canh giờ là có năm tổ tuần tra đi kiểm tra tình hình xung quanh. Kết giới bảo hộ Vô Thượng Thiên Cung vốn là thượng cổ kết giới, sau này lại tiếp tục được Thiên Vũ Thánh Vương chỉnh sửa và nâng cấp hoàn thiện, có thể coi là vô cùng hoàn hảo.

Nhưng trận pháp này, trong mắt Tinh Hồn lại không hề có bất cứ một ý nghĩa nào. Thiên hạ này có trận pháp nào vượt qua được Hà Đồ Lạc Thư, Âm Dương Ngũ Hành Trận Đồ? Cả hai đều là báu vật của Chư thiên viễn cổ, phản ánh tất cả kỳ môn trận đạo thiên hạ. Mà Tinh Hồn đã lĩnh hội cả hai báu vật này, dù vẫn chưa tới nơi tới chốn, nhưng với những gì đã lĩnh hội được, mọi trận pháp tồn tại ở Huyền Thiên giới đều không thể lọt vào mắt xanh của hắn.

Hắn đứng gần tầng kết giới bảo hộ ngoài cùng, đặt bàn tay điểm vào một góc chết của kết giới, tinh thần lực truyền vào tay, rồi từ bàn tay lan tỏa ra khắp xung quanh mà không hề khiến cho kết giới kích hoạt. Trong thoáng chốc, khắp mọi ngõ ngách của kết giới đều lọt vào trong đại não của hắn.

Kết giới này phi thường mạnh mẽ, chỉ đáng tiếc trải qua vô số tuế nguyệt tang thương, dù rằng đã được Thiên Vũ Thánh Vương chấn chỉnh nhưng vẫn không thể trở về với trạng thái hoàn thiện như trước. Nếu là lúc kết giới hoàn thiện, có lẽ Tinh Hồn sẽ phải tốn một khoảng thời gian mới đột nhập vào bên trong được. Nhưng bây giờ thì mọi chuyện quá đơn giản.

Song thủ kết lại thành ấn trước ngực, kết tiếp vận hành ngũ hành chi lực trong thân thể, ngũ hành chi lực phát ra quang mang ngũ sắc nhàn nhạt, được Tinh Hồn kết thành ba mươi sáu đạo thủ ấn, đánh vào mười hai phương vị khác nhau.

Ngay lập tức, tầng kết giới trước mặt xuất hiện một khe nứt nhỏ, trong giây lát, khe nứt đó mở rộng ra, vừa đủ để một người bước qua. Tất cả quá trình chỉ diễn ra trong nửa khắc, đồng thời cũng không hề khiến cho kết giới bị kinh động.

Tinh Hồn chậm rãi bước qua, thu lại thủ ấn, lỗ thủng được tạo ra dần khép miệng, rồi dần dần khôi phục lại một cách hoàn hảo như trước. Đây không phải là lần đầu tiên hắn sử dụng thủ pháp này. Trước đây khi còn sử dụng thân phận Ninh Tiểu Tam, hắn đã dùng thủ pháp này và cùng với đám Tàng Thiên Ca tiếp vào trong thượng cổ mộ phủ.

Nơi Tinh Hồn đang đứng là khu ngoài cùng, cách nơi diễn ra Phong Thần Chiến khá xa. Phong Thần Chiến hắn cũng sẽ tham dự, nhưng trước đó hắn muốn làm trước một chuyện.

Hắn nhìn về phía tây, nơi phía đằng xa có một ngọn núi khá cao, khí tức nơi này khá âm u lạnh lẽo, rất khác biệt so với những nơi khác tại Vô Thượng Thiên Cung này. Đó chính là Âm Phong Sơn, nơi giam giữ những kẻ phạm tội. Trong số những tên tội phạm đó, có một kẻ Tinh Hồn muốn giết.

Ẩn đi khí tức của mình, lại dùng Bách Diện Thuật thay đổi dung mạo của mình, hoàn hảo mọi thứ, Tinh Hồn mới bắt đầu tiến về phía Âm Phong Sơn.

Với tốc độ của hắn, dù chỉ dùng khinh công thông thường, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn đã đến Âm Phong Sơn rồi.

Lãnh khí của Âm Phong Sơn có vài điểm tương đồng với cỗ hỗn độn chi khí tu được từ Tiềm Long Bí Cảnh, nhưng mật độ thì lại loãng và yếu ớt hơn nhiều.

Bên ngoài Âm Phong Sơn có đến mười canh giữ, yếu nhất trong số này tu vi cũng đạt đến Thần Vương cảnh. Nếu ở bên ngoài, cường giả Thần Vương cảnh đủ để vô số người kính ngưỡng, vậy mà tại Vô Thượng Thiên Cung chỉ có thể làm kẻ giữ cửa mà thôi.

Mấy tên này, Tinh Hồn hoàn toàn không đặt vào trong mắt. Cước bộ đẩy nhanh hơn, mỗi bước di chuyển đều tiến vào góc chết tầm mắt của bọn chúng, khí tức thì thu liễm, đột nhập vào Âm Phong Sơn chỉ trong một hơi thở mà không hề bị phát hiện.

Phạm nhân bị giam giữ tại Âm Phong Sơn này thực lực rất mạnh mẽ, đáng tiếc trước kết giới giam giữ thì thực lực bọn họ lại không hề có tác dụng gì. Thậm chí còn bị âm khí của Âm Phong Sơn bào mòn thọ nguyên và tu vi. Có người đau khổ gào thét, có người thì an phận chờ chết, số phận đúng là bi đát.

Tinh Hồn bước vào ngục, chứng kiến những kẻ tử tội cứ ngày một suy yếu, nhưng khuôn mặt của hắn lại không hề biểu lộ bất kỳ cảm xúc nào. Tinh thần lực tản ra, dường như đang tìm kiếm ai đó.

- Là chỗ đó sao?

Hắn nhích chân nhẹ nhàng, thân ảnh như một làn gió, tựa hồ hắn hoàn cùng với khí tức Âm Phong Sơn, nhắm mắt mở mắt đã không còn thấy đâu nữa.

********* Quyển 5: Quân Lâm Thiên Hạ *********

Hàn khí âm lãnh nặng nề bao phủ không gian, khắp nơi xung quanh đều là bức tường băng, ngoài ra không còn bất cứ một vật nào khác, thật đúng là vô vị.

Ngồi chính giữa không gian trống trải vô vị ấy, có một người khoanh chân ngồi xếp bằng, nhìn y phục của hắn chẳng có gì giống với một tội phạm cả. Trước mặt hắn là một cây kiếm đang găm xuống đất, lưỡi kiếm đầy rẫy những vết rạn nứt, giống như tùy thời có thể vỡ tan.

Lại nói, những phạm nhân khác đối với hàn khí âm lãnh này chính là kịch độc đáng sợ, thế nhưng đối với gã nam tử mặc áo bào màu xanh này lại là thứ tốt để hắn rèn luyện thân thể.

Gã phạm nhân này chính là Mặc Tử Hiên, kẻ không lâu trước đây đã đắc tội với Tàng Thiên Ca và bị phó cung chủ Đoàn Lôi hạ lệnh giam giữ tại Âm Phong Sơn.

Những ngày tháng này, dù bị giam giữ tại nơi khắc nghiệt là Âm Phong Sơn, Mặc Tử Hiên ý chí không bị bào mòn, ngược lại còn có thêm động lực để rèn luyện. Nương vào hàn khí âm này, thực lực của Mặc Tử Hiên có bước tiến bộ.

Bỗng đằng sau lưng có tiếng bước chân nhẹ nhàng. Kẻ đang xuất hiện dường như đang rất tự tin, dù kẻ đang bị giam ở đây là Mặc Tử Hiên – phạm nhân mạnh nhất Âm Phong Sơn này.

Gần đây, Mặc Tử Hiên trong lòng luôn xuất hiện một dự cảm bất an nào đó, khiến cho hắn không cách nào yên tâm tu luyện được. Kỳ binh theo hắn bấy lâu nay, Thiếu Dương Thần Kiếm như đang sợ hãi một thế lực nào đó.

Và bây giờ thì Mặc Tử Hiên đã hiểu ra, loại dự cảm ấy vì sao xuất hiện rồi. Chỉ là, đây không phải là lần đầu tiên cảm giác bất an như thế này xuất hiện, khi hắn còn niên thiếu, hắn đã trải qua rất nhiều lần. Khiến Mặc Tử Hiên ngạc nhiên là kể từ lúc hắn đột phá Chủ Thần Cảnh thì loại cảm giác này đã biến mất, rất nhiều năm rồi nó mới xuất hiện lại. Không hiểu sao, lúc này đây hắn cảm thấy rất thú vị.

Từ đằng sau, một giọng nói lãnh đạm truyền tới:

- Nơi này không tệ nhỉ?

Tinh Hồn từ trong làn khói mờ bước ra, hắn không hề nhìn Mặc Tử Hiên mà lại quan sát xung quanh, vừa nhìn vừa khen ngợi cảnh quan nơi này. Đương nhiên không phải là bởi vì nó đẹp, mà nó thích hợp làm mồ chôn cho Mặc Tử Hiên.

Có lẽ Mặc Tử Hiên cũng hiểu ý tứ của Tinh Hồn là gì, hắn đứng dậy, tay cầm lấy cáng kiếm Thiếu Dương, *keng* một tiếng, Thiếu Dương Thần Kiếm vốn hư hỏng nặng nề rút ra khỏi mặt băng lạnh lẽo.

- Cứ tưởng ngươi đã chết, không ngờ sức sống còn dai hơn cả con đĩa.

Mặc Tử Hiên khóe nở nụ cười ngạo mạn, hai ngón tay khép lại, nhẹ nhàng vút Thiếu Dương Thần Kiếm, như thể trấn an nỗi bất an của Thiếu Dương Thần Kiếm vậy.

Vừa vút ve thân kiếm, Mặc Tử Hiên vừa nói:

- Giới bị của Vô Thượng Thiên Cung rất cẩn mật, vậy mà ngươi có thể tiến vào đây như chốn không người, không tệ không tệ.

- Tại Huyền Thiên Giới này, không có chỗ nào ta không đến được. Vào Âm Phong Sơn này đưa tiễn ngươi chỉ là tiện tay mà thôi.

- Ngươi tự tin vậy sao?

Mặc Tử Hiên nụ cười trên môi biến mất, khuôn mặt trầm xuống, quay phắt người lại, sát khí nổi lên, giống như một lưỡi kiếm khát máu rút ra khỏi vỏ.

- Trước đây ngươi vốn không phải là đối thủ của ta rồi, hôm nay lại càng không là gì trong mắt ta cả. Một con sâu con kiến muốn giẫm chết bất kỳ lúc nào cũng được.

Tinh Hồn hai tay đặt sau lưng, khuôn mặt không hề biến đổi nói. Ngạo khí so với năm xưa chỉ có thêm chứ không bớt.

Mặc Tử Hiên bỗng cười phá lên, nhìn nụ cười của hắn giống như đang tức giận:

- Mặc Tử Hiên ta gặp qua vô số kẻ kiêu ngạo, so với ngươi chỉ có hơn chứ không kém, giống với ngươi, tất cả bọn chúng đều muốn giết ta. Ngươi có biết, kết cuộc của bọn chúng là gì không?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK