Nhìn hình ảnh này, Tinh Hồn cũng khá bất ngờ. Trên gương mặt anh tuấn lãnh đạm thường ngày chợt nở một nụ cười ấm áp. Nghĩ lại những ngày thơ ấu khi sống ở Sở gia, tuy thời gian ngắn ngủi nhưng nàng đã cho hắn biết thế nào là niềm vui của cuộc sống. Đã không nhớ lại thì thôi, một khi đã hiện về thì hắn đã khắc cốt ghi tâm.
Nhưng âu cũng là tình thế oái ăm. Những gì mà Sở tộc gây ra đối với mẫu tử hắn, cho dù tan xương nát thịt không thể nào quên. Những kẻ ấy, ai ai cũng đều đáng chết cả. Còn Sở Tiểu Điệp thì khác, nàng vô tội. Nàng đã từng cho hắn biết hương vị của cuộc sống. Và Tinh Hồn cũng tự đoán, lúc hắn nằm miên man trên giường bệnh thì nàng cũng chăm sóc mẫu thân.
Thật khó xử!
Tinh Hồn bước chân vào con đường tu luyện và được thành quả như ngày hôm nay, đều là do Sở gia ban tặng cả. Cũng tốn không ít mồ hôi, công sức và tay còn nhuốm máu của bao nhiêu người nữa. Tất cả chỉ vì báo thù. Bây giờ bảo đặt xuống, Tinh Hồn thật sự không cam tâm.
Nhưng một khi đã chọn con đường này, con đường đối đầu với Sở gia thì cũng đồng nghĩa với việc cùng Sở Tiểu Điệp trở thành đại địch. Ở thế lưỡng lập, không đội trời chung. Đối diện trên chiến trường, khi ấy sẽ ra sao?
Nếu như kẻ thắng là Tinh Hồn, Sở tộc chắc chắn bị diệt. Nhưng hắn lại không muốn xuống tay với Sở Tiểu Điệp, lại càng không muốn để nàng cô đơn một mình sống trong cái chốn khói lửa này.
Hoặc ngược lại, kẻ thua cuộc lại là Tinh Hồn. Hắn tự hỏi khi ấy nàng sẽ như thế nào? Là cầu xin tha chết, hay sẽ đứng nhìn hắn thân vẫn đạo tiêu?
Tinh Hồn đưa mắt nhìn nàng, rồi lại nhìn lên bầu trời đêm kia. Thở dài một tiếng, như than vãn cho số phận của bản thân.
Đêm lạnh như ôm ấp hắn.
Sở Tiểu Điệp nhẹ nhàng bước lại, ngồi xuống ghế đối diện với Tinh Hồn. Ánh mắt đẹp, như chứa đầy ánh sao âu yếm nhìn Tinh Hồn. Rồi nàng tự rót cho mình một chén rượu. Nâng ly uống một ngụm. Sau đó nhẹ nhàng nói:
- Đang suy nghĩ gì vậy? Có thể cho ta biết được không?
- Về quá khứ và tương lai.
- Quá khứ đã qua, nói về tương lai đi. Để ta đoán, huynh đang nghĩ về chuyện, nên tiếp tục hay buông bỏ đúng không?
Tinh Hồn ánh mắt hơi ngạc nhiên. Cô gái này, thật khác biệt so với lúc trước. Một cô gái nghịch ngợm và rất hay cười. Còn bây giờ thì thông minh và tinh tế, chỉ qua cử chỉ và ánh mắt đã đoán được trong lòng người khác nghĩ gì. Tinh Hồn miệng mỉm cười:
- Muội nói xem, nên làm thế nào?
- Ta không biết. Quyết định thuộc về huynh.
- Nói thế nào thì muội cũng ở thế trung lập. Nhưng có một điều ta thắc mắc, mọi chuyện xảy ra khi đó không có mặt muội. Sao muội lại biết? Là Sở Hóa Long, hay Sở Tiểu Linh, Sở Minh… kể?
Chỉ thấy Sở Tiểu Điệp rời khỏi ghế, đi vòng qua sau lưng Tinh Hồn. Đôi tay như ngọc, nhẹ ôm lấy người hắn. Mùi hương từ cơ thể bay vào mũi Tinh Hồn, rất nhẹ nhàng và quyến rũ. Sở Tiểu Điệp ôn nhu nói:
- Không ai nói cho ta biết cả. Nếu nói tự ta biết được, huynh có tin không?
- Ta tin. Chắc chắn ảo cảnh lúc đó, muội đã thấy được.
- Phải, chính là lúc đó. Còn có những cảnh, ta không biết nó là thực hay mơ. Có lẽ tất cả đều cho thiên mệnh sắp đặt.
- Thiên mệnh? Ta không tin thiên mệnh gì cả. Số kiếp của ta là do ta tự tạo ra.
Tinh Hồn trịnh trọng nói. Vốn trên đời này là thuận theo tự nhiên, làm theo ý trời. Nhưng vẫn có những người muốn tự mình tạo ra số phận cho bản thân, hay còn gọi là “nghịch thiên cải mệnh”. Nói thì rất hay, nhưng trên đời này được bao nhiêu kẻ làm được. Hay chỉ là những lời ngông cuồng của tuổi trẻ? Vậy còn Tinh Hồn, hắn sẽ làm được, hay chỉ là kẻ phàm phu tục tử sinh ra đã được an bài một số phận?
Không ai biết được. Và chỉ có tương lai, bởi tương lai chính là câu trả lời cho tất cả.
Chỉ thấy Sở Tiểu Điệp nở một nụ cười vũ mị. Gió đêm vẫn nhè nhẹ thổi, hương thơm thoang thoảng lay động lòng người. Rồi Sở Tiểu Điệp thanh âm dịu dàng bảo:
- Ý tứ như vậy, nghĩa là huynh sẽ có một trận huyết chiến với Sở tộc rồi. Sẽ có một ngày, ta và huynh đứng đối diện trên chiến trường. Lúc đó chỉ có thắng hoặc thua, không có chỗ cho tình cảm cá nhân. Vậy nên… trong lúc còn đi cùng nhau, ta muốn được cảm nhận tình cảm này.
Tinh Hồn trong lòng khẽ động, cực kỳ ngạc nhiên. Cô gái này hôm nay quả thật rất kỳ lạ, và cũng rất bạo dạn nữa. Khi hắn quay đầu lại thì một đôi môi mềm quyến rũ đã đặt trên môi hắn, cảm giác như muốn tan chảy vậy.
Sau đó, nàng nhìn thẳng vào đôi mắt Tinh Hồn, cái miệng nhỏ xinh khẽ nói:
- Như thế nào? Không được sao?
Để bộ dạng này thì mất mặt thật. Tinh Hồn lấy lại tinh thần, đáp lại:
- Như vậy thì thật bất công đối với muội. Ta không muốn chiếm…
Hắn chưa nói hết câu thì một ngón tay dịu dàng chặn lấy lời hắn. Chỉ nghe Sở Tiểu Điệp bảo:
- Chỉ hôm nay thôi!
- Nàng không ân hận.
Nàng khẽ lắc đầu, biểu thị sự chấp nhận, tuyệt không hối hận. Khuôn mặt tuyệt trần của nàng dưới ánh trăng sáng bỗng đỏ hồng lên, càng làm tăng vẻ đẹp mỹ lệ và cuốn hút của nàng.
Tinh Hồn đứng dậy, dùng đôi tay đầy sức mạnh vòng qua bờ eo nhỏ của nàng, nhấc bổng nàng lên rồi ôm vào ngực. Hương thơm nhẹ nhàng tinh tế thoang thoảng từ người nàng, quả thật đã làm Tinh Hồn mê mẩn. Và nàng cũng vậy, cảm nhận được sự ấm áp đến từ người thiếu niên trẻ tuổi này. Rồi Tinh Hồn bế nàng vào trong phòng mình, cánh cửa gỗ từ từ đóng lại.
Đèn đêm cũng đã tắt. Chỉ còn lại ánh trăng đêm, chiếc bàn gỗ và bình rượu còn phân nữa. Một đêm tình của đôi nam nữ ấy, đêm của Tinh Hồn và Sở Tiểu Điệp. Có lẽ, đây chính là cái mà con người gọi là duyên phận. Những âm thanh ấy, hòa cùng với màn đêm bất tận.