Tức thì trong hư không vang lên một loại âm thanh uy mãnh, tựa hồ như một đầu viễn cổ thần thú đang trỗi dậy. Nơi ở của Hồng Quân đạo tổ - Tử Tiêu cung – hoàn toàn cách biệt với Tiên ma lục giới, ngoại trừ bảy vị thánh nhân Dương Mi đại tiên, Thiên hoàng Phục Hy, Nữ Oa nương nương, Thái thượng lão quân, Thông Thiên giáo chủ, Nguyên Thủy thiên tôn, Tây phương Chuẩn Đề và Tây phương Tiếp Dẫn ra thì không ai được phép tiến vào, cho dù là Hạo Thiên ngọc đế cũng không được phép trừ phi có thánh lệnh của Hồn g Quân đạo tổ. Thế nên không có một loại âm thanh nào có thể lọt qua được kết giới của Tử Tiêu cung.
Nhưng chẳng ngờ tiếng gầm kia lại có thể vang đến tận đây, thậm chí còn khiến cho toàn bộ Tử Tiêu cung rung chuyển nhè nhẹ, cũng đủ biết nó khủng khiếp đến mức nào. Ngoại trừ Hồng Quân đạo tổ, Dương Mi đại tiên và Nữ Oa nương nương ra, năm vị thánh nhân còn lại sắc mặt đều kinh biến. Tây phương Tiếp Dẫn thánh nhân đôi lông mày rậm hơi nhíu lại, trầm giọng nói:
- Là nghiệt súc nào mà lại uy mãnh đến vậy? Ngay cả kết giới của Tử Tiêu cung cũng không ngăn cách được.
Bốn vị thánh nhân còn lại cũng nhìn nhau, người nào người nấy đều không khỏi nghi hoặc. Thánh nhân đắc đạo đều từ thời hỗn độn Hồng Hoang, kiến thức vô cùng rộng rãi, không gì là không biết. Thế nhưng chẳng ngờ bây giờ lại xuất hiện một loại hung thú khiến họ ôm đầy thắc mắc.
Chỉ có Hồng Quân đạo tổ, Dương Mi đại tiên và Nữ Oa nương nương đôi mắt thoáng qua một tia kinh nghi, dường như đã nhận ra điều gì đó. Có điều bọn họ đều chọn cách im lặng không nói, mặc cho năm vị thánh nhân kia bàn tán.
Hồng Quân đạo tổ ho khan một tiếng, giọng nói trầm ổn vang lên khiến cho năm vị thánh nhân kia ngưng bàn tán, tập trung lắng nghe:
- Tạm thời ngưng bàn về tiếng gầm kia. Chuyện ta dặn các ngươi, các ngươi nhất định phải làm cho tốt. “Kiếp” chẳng biết khi nào sẽ kéo đến, chúng ta phải chuẩn bị thật tốt để có thể kịp thời ứng phó.
- Tuân lệnh đạo tổ. – Mọi người đồng thanh đáp.
- Bây giờ các ngươi có thể lui được rồi. Nhớ kỹ lời ta dặn đấy.
Hồng Quân đạo tổ cố ý nhấn mạnh lại một lần nữa nhiệm vụ quan trọng mà đạo tổ đã giao cho từng người. Sau đó, bảy vị thánh nhân lần lượt rời khỏi Tử Tiêu cung, theo thánh lệnh của Hồng Quân đạo tổ mà làm.
Thoáng chốc Tử Tiêu cung lại trở về dáng vẻ yên tĩnh thường ngày, Hồng Quân đạo tổ chuyển người một cái, chớp mắt xuất hiện tại một căn phòng. Căn phòng này bài trí rất đơn sơ, giản dị: một cái giường nằm, một bộ bàn ghế và bộ ly uống trà.
Điểm khiến người ta chú nhất trong căn phòng chính là có treo một bức tranh ở giữa gian phòng. Bức tranh này vẽ một người nam tử trẻ tuổi, tuấn tú phi phàm, khí thế như vạn quân, vừa nhìn đã biết không hề tầm thường. Trên tay cầm một thanh kiếm hình thù cổ xưa, cưỡi một đầu viễn cổ thần long, giống như đang chuẩn bị ra chiến trận vậy. Tuy rằng chỉ là một bức vẽ, thế nhưng lại tồn tại một loại thần lực vô cùng mạnh mẽ, nếu như không có tu vi cao cường, chắc chắn sẽ bị thần uy của bức tranh chấn nhiếp.
Hồng Quân đạo tổ gương mặt hơi u sầu, hai tay đặt sau lưng, đạo bào không gió mà nhẹ nhàng bay phất phơ. Ánh mắt thoáng qua nét bi thương, bỗng thở dài một tiếng, trầm giọng thốt:
- Nhị đệ, ức vạn năm nay, rốt cuộc là đệ đã đi đâu?
Bỗng nhiên lúc đó, bên ngoài căn phòng có bóng người xuất hiện. Người này tuy rằng vô thanh vô tức xuất hiện, thế nhưng bằng một thân tu vi cao cường như Hồng Quân đạo tổ thì ngay lập tức biết người vừa đến là ai. Hồng Quân đạo tổ không quay người lại, ánh mắt vẫn dắn chặt vào bức tranh, giọng ôn hòa vang lên:
- Tam muội, đã đến rồi thì vào đi.
Cánh cửa mở ra, một thân bạch y nhẹ nhàng tiến vào. Hương thơm nhẹ nhàng lan tỏa, mái tóc đen bóng, bạch y phất phơ theo từng bước chân của nàng. Nữ nhân vừa đến, thật không ngờ chính là Nữ Oa nương nương.
********* Quyển 4: Nộ phạm thiên điều *********
Tiếng gầm uy mãnh chỉ vang lên trong giây lát, nếu không phải tu vi cao cường như những vị thánh nhân thì không thể lắng nghe được. Chỉ là, tuy rằng không nghe thấy được nhưng bọn họ vẫn cảm giác được có một luồng thiên uy vừa mới xuất hiện. Không đến một hơi thở, nhưng cũng đủ để người khác mang đầy áp lực.
Hắc Ám động phủ. Giữa biển lửa vô tận, chỉ một chút sơ sẩy là mất mạng ngay tức khắc. Khi viên ngọc thần bí được Thái đưa vào thân thể Tinh Hồn, trong giây lát khiến hắn vô cùng đau đớn, tựa hồ như thân thể bị xé thành trăm mảnh, muốn bạo thể mà chết.
Cho dù có định lực vững chắc hay một cỗ thân thể cứng rắn thì vẫn không thể chịu đựng được. Thái như đã đoán trước được điều này sẽ xảy ra, lập tức song thủ kết ấn, không ngừng truyền thần lực vào thân thể Tinh Hồn, giúp cho hắn chống chọi được với cỗ lực lượng cuồng bạo. Thái vừa truyền thần lực, ánh mắt nghiêm trọng nói:
- Cố chịu đựng, đừng để nó phản phệ tinh thần.
Tinh Hồn trong giây lát đã rơi vào trạng thái vô thức, làm sao có thể nghe được những lời của Thái nói. Chỉ thấ gương mặt của Thái thập phần nghiêm trọng, tự nói: “Bị mất đi một nửa linh hồn nên mới xảy ra hiện tượng này. Trong người y vẫn còn tồn tại quá nhiều cấm chế và những cỗ lực lượng dư thừa chưa được hấp thụ, xem ra phải giải quyết vấn đề này mới có thể dễ dàng hợp thể với Vũ trụ bổn nguyên được.”
Nghĩ rồi, Thái lại vận dụng thần lực chạy khắp thân thể Tinh Hồn, bắt đầu hóa giải toàn bộ cấm chế tồn tại trên người hắn. Lại nhớ, trước đây Tinh Hồn bởi vì trong thân thể tồn tại hai loại tiên lực và yêu lực tương khắc với nhau, thế nên Như Lai thiên tôn mới dùng Thập quang đại phong ấn để áp chế hai cỗ lực lượng này, đồng thời truyền vào thân thể Tinh Hồn phật lực, rồi đeo vào tay hắn Hắc đề tràng, nhờ vậy mới áp chế được hai cỗ tiên yêu chi lực.
Nhưng mà, bởi vì Thập quang đại phong ấn này nên con đường tu hành của Tinh Hồn bị cản trở rất nhiều, nếu không chỉ sợ tốc độ hắn còn kinh khủng hơn bây giờ rất nhiều. Như Lai thiên tôn không biết được phương pháp để dung hợp hai cỗ tiên yêu chi lực này nên mới dùng biện pháp phong ấn. Nhưng Thái thì lại khác.
Chỉ thấy thần lực truyền vào đan điền Tinh Hồn, chớp mắt phá hủy đến mọi tầng cấm chết. Sau đó bằng một thủ đoạn thần kỳ, tiên lực – yêu lực – phật lực đột nhiên dung hợp lại với nhau, hợp thành một thể. Thủy hỏa âm dương quả*, Sinh tử châu*, Hỏa chi bổn nguyên, Mộc chi bổn nguyên và Thủy chi bổn nguyên toàn bộ đều được Thái luyện hóa, truyền hết tất cả vào đan điền Tinh Hồn.
Toàn bộ lực lượng này kết thành một tầng kết giới bao phủ Vũ trụ bổn nguyên, nhờ vậy mà cơn đau như bị xé nát thân thể của Tinh Hồn tan biến đi. Sau khi làm xong, Thái lau đi mồ hôi trên trán, thở dài một tiếng xả hơi:
- Tạm thời chỉ có thể giải quyết như vậy. Đợi đến khi tìm được một nửa linh hồn còn lại thì sẽ hoàn tất. Nhưng thật không ngờ y lại có Hỏa chi bổn nguyên, Thủy chi bổn nguyên và Mộc chi bổn nguyên trong thân thể, chỉ còn thiếu Kim chi bổn nguyên và Thổ chi bổn nguyên nữa là đầy đủ Ngũ hành bổn nguyên. Khi đó có thể khống chế được Vũ trụ bổn nguyên rồi, thật là tốt quá.
Dù là ở thời đại Chư tử bách tiên, Thượng cổ tiên tôn của Thái thì vẫn chưa từng có nhân vật nào tập hợp được Ngũ hành bổn nguyên cả. Hôm nay Tinh Hồn thu thập được ba đại bổn nguyên này, thì nhất định tương lai sẽ tập hợp được đầy đủ. Đây đối với Thái mà nói thì đúng là niềm vui ngoài ý muốn.
Nửa giờ sau, Tinh Hồn dần hồi tỉnh trở lại. Lúc này hắn vẫn còn tồn tại ở bên trong dị giới này, bên cạnh hắn lúc này đương nhiên chính là Thái. Nhìn thấy hắn hồi tỉnh, Thái không khỏi vui mừng, hỏi:
- Ngươi ổn chứ.
- Ta không sao. Mà viên ngọc vừa rồi ngươi đưa vào linh hồn hải của ta là gì vậy?
Viên ngọc đó khiến hắn ăn nhiều đau khổ đến vậy, thế nên hắn mới liền hỏi Thái một phen. Với lại, vật mà Thái coi trọng đến như vậy, chắc chắn không phải vật tầm thường. Chỉ thấy Thái gương mặt nghiêm túc, nói:
- Đó chính là Vũ trụ bổn nguyên, hạt giống của Thế giới chi thụ.
- Thế giới chi thụ? Đó là gì?
Tinh Hồn đã từng đọc qua rất nhiều thượng cổ kỳ thư, nhưng chưa hề nhìn thấy qua cái gọi là “Thế giới chi thụ’ cả, dường như lại là một điều huyền bí gì nữa đây. Mà nghe có vẻ như nó bao hàm tất cả mọi thứ. Biết Tinh Hồn đang nghĩ gì, Thái liền giải thích: