"Cái này thì quá xa xỉ thì phải? Quá phá của rồi." Cô mấy máy mỗi, nói khẽ.
Trình Mặc vờ như không nghe thấy ý kiến của cô, tiếp tục ý tưởng của mình, "Có thể tìm một người bạn là nghệ nhân làm làm gốm, nhờ cậu ấy vẽ mặt trăng màu đỏ trong chén, bảo đảm sẽ 'Một vầng hồng nguyệt giữa tầng không, hử hử như sinh (1) nơi bát sứ', thấy thế nào?" (ViVu (1): sống động như thật)
Không đợi Lục Tác Viễn có phản ứng, anh lại nói tiếp, " Hoặc cũng có thể thế này, anh nhớ không lầm thì bộ chén kia còn có một cái khay sứ màu trắng. Lát nữa em vẽ tranh cỏ lau và hồng nguyệt, anh lại tim người vẽ lên?" Nói xong, anh chỉ chỉ bầu trời, trăng tròn đã nhú ra khỏi tầng mây, cười cười, "Bầu trời này nên để ở cuối chân trời đi, nếu không nhân gian sẽ mất đi một câu chuyện hay rồi."
"Thật ra thì... Em chỉ thuận miệng nói thôi. Hôm nay anh cố ý dẫn em đi xem nguyệt thực là em đã rất vui rồi, thật đó. Nói muốn mặt trăng là nói mớ thôi, chỉ là ra vẻ làm cao một chút thôi, anh đừng để trong lòng."
"Chỉ cần anh có, chỉ cần em muốn, cái gì cũng có thể. Hơn nữa, không phải anh thuận miệng nói, ý này anh thấy rất hay, đúng không? Cũng không biết năng lực vẽ trăng của Tác Viễn nhà chúng ta như thế nào?"
Thường hay lúc nói người ta đang xúc động, tốc độ nói chuyện sẽ không thể tự chủ được mà chậm dần. Phát thanh viên vốn có giọng nó thanh nhã, động lòng người, lúc này anh lại dùng giọng điệu nhẹ nhàng chậm rãi như độc thoại nói ra, thoáng chốc, Lục Tác Viễn lập tức như tượng gỗ.
Chỉ cần anh có, chỉ cần em muốn. Những lời này cô vốn cho rằng chỉ là lời thoại trong phim ảnh mà thôi.
Bởi vì ánh trăng sáng mà bầu trời đen như mực kia lại có chút màu xanh đậm, đám mây trắng kia không biết trôi dạt về phương trời nào, những vì sao thưa thớt càng tô điểm cho màn đêm tối tăm. Trong bóng đêm, đám cỏ lau ngẫu nhiên sẽ phát ra tiếng xào xạc theo từng cơn gió.
Cô nên nói gì đây, nhưng vào lúc này, cô càng muốn khắc ghi hết thảy mọi thứ ở trước mắt, đẹp tựa mộng ảo, nhưng lại mang theo hơi ấm chân thật. Cúi đầu nhìn, chẳng biết từ khi nào mà hai bàn tay đã giao nhau, cô mím môi cười, cơ thể luôn luôn phản ứng nhanh hơn bộ não.
"Kỳ thật, em không tham lam, em chỉ muốn..."
Từ "anh" cuối cùng còn trong miệng chưa kịp nói ra, tiếng chuông điện thoại lảnh lót vang lên trong đêm tối yên tĩnh, thật sát phong cảnh, trong nháy mắt đã phá vỡ không khí ám muội dưới ánh trăng.
"Hả?" Trình Mặc cau mày, siết chặt hai cánh tay đang vậy lấy cô, nghiêng đầu để sát vào coi, ý bảo anh không nghe tiếng cô nói.
"Em chỉ muốn cái gì?" Thấy cô không nói gì, anh hỏi lại.
Em chỉ muốn anh.
Từ tận đáy lòng nói thầm một câu, Lục Tác Viễn cảm thấy có gì đó không nói nên lời. Co khủy tay lại, đụng nhẹ vào anh, cô nói sang chuyện khác. "Điện thoại di động của anh reo kìa."
Bởi vì đứng gần đó, hơn nữa lúc Trình Mặc lấy điện thoại cũng không có ý định che giấu, cô nhìn thoáng một cái thì đã thấy rõ số kia, mở đầu là 033
Tầm mắt cô còn đang ở trên màn hình điện thoại, giây tiếp theo anh đã ngắt điện thoại luôn rồi.
"Sao lại không nhận?" Cô cảm thấy rất kỳ quái, "Số này tìm anh rất nhiều lần."
"Hiếm khi có được thời gian riêng tư, bị quấy rầy, không phải quá sát phong cảnh sao?" Anh cười hỏi lại, thành thật nói.
"Nói thì nói như thế, nhưng lỡ như có việc gấp tìm anh thì sao?" Lục Tác Viễn vừa dứt lời, điện rất phối hợp lại vang lên. "Nhận đi, có lẽ là việc gấp, bằng không sẽ không gọi nhiều lần như vậy." Coi khuyên một câu.
Lúc ngẩng đầu nhìn anh, cô chợt phát hiện chân mày anh hơi cau lại. Mặc dù chỉ vài giây ngắn ngủi nhưng trên mặt anh hiện rõ vẻ không vui.
Chưa từng nhìn thấy vẻ mặt này của anh, cô không tránh khỏi hơi giật mình, hỏi: "Làm sao vậy?"
Trình Mặc đáp một tiếng nhìn vẻ mặt ngơ ngác của coi, giơ điện thoại di động lên, lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ, "Xem tình hình thì không thể tránh khỏi rồi, vậy anh nghe điện thoại trước." Nói xong, nhấn nút nhận điện thoại, vừa dùng tiếng Pháp nói chuyện "Alo" vừa đi sang góc khác của sân thượng.
Thời gian nói chuyện có hơi lâu, Lục Tác Viễn dựa vào lan can ngắm trăng, phát hiện nó vẫn ở trạng thái lúc ban đầu. Vì vậy đi đến ngồi trên ghế mây, uống hồng trà, đung đưa hai chân, thuận tiện chờ anh.
Ước chừng hơn mười phút sau, Trình Mặc cầm điện thoại đi đến, trước khi tắt điện thoại, cô nghe anh nói một câu, "Được rồi, em biết rồi chị, thật sự không phải như chị nghĩ... Chờ chị trở về chúng ta nói chi tiết, tạm biệt." Nói xong anh thẳng thừng cúp máy.
Cất điện thoại vào túi, anh mỉm cười nhìn cô đang trợn mắt nhìn, "Vẫn nên yên tĩnh một chút, đúng không?"
Phát thanh viên bình thường luôn nghiêm túc không ngờ cũng có bộ mặt bướng bỉnh, dí dỏm như thế này, Lục Tác Viễn nhịn không được, bật cười, "Không sợ chị anh qua đây giết người sao?"
"Không sợ, chị ấy ở Pháp."
Khó trách, ngay từ đầu đã dùng tiếng Pháp.
Dưới sự nhắc nhở của Trình Mặc, Lục Tác Viễn nhìn lên bầu trời, phát hiện đã xuất hiện nguyệt thực toàn phần rồi. Quả nhiên giữa bầu trời tối tăm chỉ còn lại hình cung hơi sáng. Cũng không lâu lắm, trên bầu trời đã xuất hiện mặt trăng đỏ.
Nói đúng hơn là màu đồng. Ánh trăng vốn trong trẻo nhưng lạnh lùng lại chậm rãi phủ lên một lớp vải đỏ xinh đẹp, cảm giác này giống như cô gái mỹ lệ đột nhiên bỏ đi mặt nạ màu bạc trong trẻo lạnh lùng, thoáng cái phơi bày tư thế mê người, không chút che giấu trước mặt người đời.
"Thật đẹp!" Cô nhịn không được khen một câu.
"Tới đây xem, còn hấp dẫn hơn ." Trình Mặc vỗ vai cô, ý bảo cô đến kính thiên văn.
Lục Tác Viễn nhìn trời, bước qua, hỏi: " Anh không nhìn sao?"
"Anh nhìn em..." Lục Tác Viễn bước đến trong ngực Trình Mặc, chỉ nghe anh nói một câu rất nhỏ.
Qua thấu kính, mặt trăng thoáng chốc trở nên lớn hơn, vẻ đẹp cang thêm phong phú, sáng tối đậm nhạt luân phiên thay đổi, như quả cầu thủy tinh đang dần dần bị thiêu đốt.
Đây là lần đầu tiên cô nhìn mặt trăng thông qua kính viễn vọng, cảm giác hoàn toàn khác khu nhìn bằng mắt thường, tuy kém đẹp nhưng lại rất chân thật và tung động. Mở to mắt nhìn thật lâu, cô mới có phản ứng, anh vừa nói câu gì ấy nhỉ.
"Anh vừa mới nói gì vậy?" Cô hỏi lại.
"Không có gì, anh chỉ nói lúc về em vẽ lại cho anh xem được rồi." Trình Mặc nhìn người phía trước vẻ mặt si mê, đôi mắt càng thêm dịu dàng.
Cảm ơn em, Tác Viễn, cảm ơn em nhiều năm như vậy mà vẫn đơn giản, tinh khiết như lúc mới gặp nhau.
"Em về sẽ vẽ tặng anh." Nghĩ đến bức tranh đã gần hoàn thành bước vẽ chi tiết, cô vui sướng đồng ý.
Lúc mới bắt đầu nhật thực, Trình Mặc bỏ đi lấy đồ. Lục Tác Viễn gấp gấp đi gọi anh, vừa quay đầu lại đã thấy Trình Mặc cầm máy chụp hình đứng sau lưng cô, cô cười cười định nói chuyện, đèn flash sáng lên, hình ảnh cứ thế mà bị chụp lại.
"Anh chụp hình em?" Lục Tác Viễn nói xong thì chạy tới chỗ anh đoạt lấy máy chụp hình. Trình Mặc giơ tay lên cao, vẻ mặt nghiêm chỉnh giải thích, "Không phải chụp em, chụp mặt trăng thôi."
"Nói dối!" Cô không ngừng động tác trên tay, tiếp tục nhảy lên nhảy xuống lấy máy chụp hình, "Em không tin, anh cho em xem."
"Em lấy được, anh sẽ cho em xem." Trình Mặc nhìn coi, trong mắt phản chiếu ánh trăng, trên mặt tươi cười.
Lục Tác Viễn không nghi ngờ gì cả, vịn vai anh nhảy lên, kết quả nhảy hơi mạnh, Trình Mặc đứng không vững, ngã xuống ghế mây cùng với cô.
Ngay sau đó, Lục Tác Viễn chạm đến máy chụp hình, rất nhanh đoạt lấy. "Em lấy được rồi!" Nằm trên người Trình Mặc, nở nụ cười chiến thắng.
"Để em xem cuối cùng là anh chụp cái gì."
Máy chụp hình lại sáng lên, giữa bầu trời, lơ lửng một vầng trăng đỏ. Trong đêm tối, một cánh đồng cỏ lau xa tít tắp. Nơi góc nhỏ bức ảnh, cô gái mở to đôi mắt sáng ngời, mặt mày tươi cười.
Cô xem lại mấy tấm trước, là hình bóng lưng cô.
Véo chóp mũi anh, dí dỏm hỏi: "Còn nói không chụp, vậy những thứ này là gì?"
"Tác Viễn."
"Hửm?"
"Có nghe một câu nói thế này chưa... Chuyện hạnh phúc nhất trên đời là khi cô ấy đang đùa nghịch còn mình thì mỉm cười, ấm áp như thế đến hết đời, bình thường mà không bình thường."
Máy ảnh bị đặt xuống bên cạnh, Trình Mặc nâng eo cô, kéo cô lên.
Trong đêm trăng, ôm hôn nồng nàng, bên cạnh người cô yêu nhất, cô cảm thấy hạnh phúc thật trọn vẹn.
Nắm tay nhau mà chết, bên nhau đến già, ấm áp cả đời, cũng chính là nguyện vọng của cô.
Lúc Trình Mặc buông cô ra, , sắc mặt cô đã ửng hồng như say rượu, ánh mắt mênh mông, long lanh ánh nước.
Cô nhìn Trình Mặc, trên gương mặt trắng nõn của anh cũng có chút đo đỏ. Anh nắm tay cô đặt trên môi, rồi nhẹ nhàng vuốt ve, dịu dàng hỏi, "Hình chân dung của anh, lần này có thể xong không?"
Lục Tác Viễn sững sò, sau đó chỉ nghe anh bật cười, "Anh bắt gặp em vẽ bức tranh đó lâu rồi, lần đầu tiên là phòng vẽ tranh ở cung thiếu niên, sau đó là ký túc xá ở Tây Tạng." Dừng một chút, anh tiếp tục hỏi, "Em định khi nào thì đưa cho anh?"
Cô còn chưa kịp nói gì, ánh mắt dịu dàng đột nhiên trở nên sâu thẳm khó lường.
Ngay sau đó, một giọng nói như của tên trộm truyền đến, "Trăng sáng trên không, tuy cảnh đẹp, người xinh, nhưng đánh dã chiến cũng dễ cảm lạnh lắm nha..."
Đó là giọng nói của Giang Tử Tề.