Giang Tử Tề nói, phàm là người ngang ngược có dã tâm, mới ra đời thường hay liều mạng không sợ chết, tuy hiện tại đã sống an nhàn sung sướng, nhưng bản chất yêu thích mạo hiểm vẫn còn đó,. Cho nên, lúc này đây, chính cái tính thích mạo hiểm kia đã gây họa, hơn nữa, mới nhìn thoáng qua, hình tượng cao lớn sáng chói của anh cũng không tránh khỏi vướng chút thói xấu thế gian. Loại chuyện rình xem việc riêng tư của người khác không phải là chuyện Giang Tử Tề anh có thể làm, vì thế, kính mong cô ngàn lần vạn lần đừng hiểu lầm.
Đây là lời giải thích trá hình cho chuyện tối hôm qua? Lục Tác Viễn nghĩ nghĩ, cảm thấy chắc hẳn anh ta chỉ mới nghe được câu cuối cùng của Trình Mặc nên mới hiểu lầm.
Sau khi khôi phục ý thức, thấy Giang Tử Tề đang tỏ vẻ nghiên cứu nhìn cô, như là đang đợi câu trả lời của cô. Cô tranh thủ thời gian mỉm cười gật đầu, về phần cái gật đầu này biểu thị ý gì cô cũng không quan tâm lắm. Cô nhìn anh ta, bắt đầu không biết phải nói gì, vì vậy cũng hỏi qua loa, “Đừng nói nhân vật trí dũng song toàn mà anh vừa nói, là đang nói anh đó nha?”
Kỳ thật chỉ là một câu nói đơn giản, không có bất kỳ từ ngữ sâu xa khó hiểu nào, nhưng Giang Tử Tề vừa nghe lại không nghĩ như vậy.
“Chẳng lẽ tôi không giống sao?” Anh khoa chân múa tay, còn ra vẻ rất quan tâm. Chủ quan mà nói thì anh quang minh chính đại, tinh thần khỏe mạnh, cớ sao đến lượt Lục Tác Viễn lại thấy không giống.
Lục Tác Viễn không ngốc, vừa nghe đã hiểu. Không nói gì cả, đầu tiên cô đánh giá anh ta từ trên xuống dưới, sau đó dùng những từ rất đơn giản để trả lời anh ta: "Nếu nói là Viên Phương thì tôi tin, còn anh..." lắc đầu, cô tặng anh ba chữ, "Không tin lắm."
"Ánh mắt quá độc." Giang Tử Tề bày rfa vẻ bi thương, chỉ chỉ Trình Mặc cách đó không xa, anh lại hỏi tiếp, "Vậy cô cảm thấy cậu ta thì sao?"
"Anh ấy chính là anh ấy thôi, còn có thể là cái gì?" Lục Tác Viễn nói thẳng, cảm thấy đoạn đối thoại này không có ý nghĩa gì cả. Mặc kệ Trình Mực là ai, cô cũng thích.
"Cô không biết cậu ta là cáo già gian xảo sao?" Giang Tử Tề kề sát vào, hỏi như tên trộm.
Cáo già? Lục Tác Viễn nhớ lại ánh mắt giảo hoạt và thân hình cường tráng, ôm tay bật cười, nói người dịu dàng như thế là cáo già?
"Cô không biết bọn họ đều là người đầy mưu kế sao?" Giang Tử Tề lại đến gần hơn, phân tích cho cô nghe.
Cái này cũng có vẻ thích thú.
Lục Tác Viễn nâng ly trà trước mặt lên, đang chuẩn bị uống một ngụm, còn chưa đưa đến bên miệng, đã nhìn thấy trong ly có thêm một bóng người, sau đó giọng nói truyền đến. "Viễn Viễn đi thôi, ở nhà gọi điện thoại đến, bảo chúng ta trở về."
Rất tự nhiên, cô nghĩ đến Tô đại sư, vì hôm qua lúc ra ngoài, Tô đại sư không có ở nhà, bọn họ có xin phép ông, nói muốn ở một đêm nữa mới về. Nhìn đồng hồ, về đến nhà chắc là đúng giờ cơm.
"Hôm nay không thể mời các anh đến nhà tôi chơi được, lần sau có rảnh, chúng ta lại tiếp tục." Lục Tác Viễn nói chuyện thẳng thắn, không chút đùa giỡn với Giang Tử Tề, cứ thế mà chấm dứt vấn đề hai người đang thảo luận.
Giang Tử Tề im lặng, lập tức nuốt lại những lời đàu giỡn như, "Nếu không thì tôi tiễn các người" , "Cũng không mời tôi đến nhà ngồi một lát"..., cuối cùng anh ta nhìn Trình Mặc, uể oải nói một câu, "hòm đá kia tôi sẽ đưa cậu sau."
"Thời gian tới tôi không ở Bắc Kinh, tôi đưa cậu địa chỉ và số điện thoại của nhà thiết kế, cậu đưa đến đó đi."
Trong xe, Lục Tác Viễn nghĩ đến câu nói sau cùng trước khi xuất phát của Trình Mặc, hỏi anh, "Lần này là đi nước nào vậy? Lại có hộ nghị kinh tế gì nữa à? Không phải nói sau khi cuộc thi kia kết thúc, anh sẽ nghỉ ngơi sao?" Cô hỏi mấy vấn đề cùng một lúc.
Xe đang mở nhạc chậm rãi, có hơi giống tiếng đàn cổ róc rách ở câu lạc bộ. Giọng nói Lục Tác Viễn biến mất thật lâu, Trình Mặc mới ung dung mở miệng, "Anh nghĩ em thích nghe nhạc này." Trong giọng nói có chút thất vọng.
Lục Tác Viễn cẩn thận lắng nghe một lát, "Không khác gì các cô ấy đàn."
"Chính là các cô ấy đàn." Mở âm lượng to lên một chút, anh quay qua nhìn cô một cái, dùng giọng điệu vô cùng bình thản nói sự thật, "Em nói lúc vẽ tranh thủy mặc nghe nhạc này tương đối tĩnh tâm, cho nên anh nhờ người tìm bọn họ thu vài bài, không ngờ, chỗ Viên Phương cái gì cũng có, một buổi tối đã làm xong hết."
Lục Tác Viễn ngẩn người, hình như cô từng nói.
Chính xác là Tô đại sư gọi điện bảo bọn họ về, nhưng Lục Tác Viễn không ngờ, Tô đại sư gấp gáp gọi họ trở về là để bọn họ đi Quảng Châu.
Ông của Trình Mặc lúc đi thăm bạn bè ở Thẩm Quyến không cẩn thận bị vấp bởi vì không liêm lạc được với Trình Mặc nên mới gọi đến nhà họ Lục. Cụ Lục vừa nghe chiến hữu phải nằm viện, cảm thấy Lục Tác Viễn là vãn bối nên về tình về lý đều phải đến thăm, vì vậy bảo Tô đại sư đặt vé máy bay cho bọn họ đi Quảng Châu.
Lúc máy bay cất cánh, Lục Tác Viễn nhìn những tòa nhà dần trở nên mơ hồ, vẫn thấy có chút trở tay không kịp.
"Yên tâm, ông nội anh rất hiền từ, không khó chung sống một chút nào." Nhìn ra được cô đang khẩn trương, Trình Mặc cầm tay cô trấn an.
Lục Tác Viễn gật gật đầu, một lát lại khẽ hỏi anh, "Lần này chúng ta đi Quảng Châu, ngoại trừ gặp ông của anh, có phải sẽ còn gặp cả cha mẹ anh, bọn họ biết em sao?"
"Bé ngốc, đương nhiên bọn họ biết em!" Trình Mặc véo mũi cô, cảm thấy vấn đề cô hỏi có hơi ngốc, "Về phần lần này chúng ta có gặp hay không thì,..." anh lắc đầu không chắc chắn, "Đầu tuần trước, mẹ anh vừa mới đi Ethiopia, phỏng chừng cuối tháng mới về, còn cha anh, ông ấy vẫn rất bận rộn, có lẽ chúng ta sẽ có cơ hội ăn với ông vài bữa cơm, thời gian còn lại thì chúng ta phải ở chỗ ông cụ rồi. Tính ra thì cũng có hơn một năm anh không ở bên cạnh ông rồi."
"Cho nên lần này anh nghỉ luôn cả kỳ nghỉ đông?"
"Vừa đúng lúc em nghỉ hè, thuận tiện ở bên cạnh em."
Cuối cùng, Lục Tác Viễn chuyển chủ đề, "Ông nội anh thích con gái như thế nào?"
"Đang lo lắng ông không thích em sao?" Trình Mặc mỉm cười lắc đầu, "Anh cảm tháy các người đã quen rất thân." Nói ra thì, chính ông là người làm mai cho bọn họ đấy chứ! Nếu như năm đó ông không dẫn mình đi đến không quân làm khách, có lẽ đời này anh cũng không biết trên thế gian này lại còn có một cô bé tên Viễn Viễn.
Đột nhiên, anh cau mày nghĩ đến một người khác.
"Tên của tôi là có nguồn gốc, không có quy tắc, không thành tiêu chuẩn. Tôi tên Phương Viên, rất hân hạnh được biết anh.
Bởi vì hành lý của hai người cũng không nhiều nên mỗi người chỉ kéo cái vali nhỏ. Ra khỏi cổng, Trình Mặc nắm tay cô, đi thẳng về hướng bên phải.
"Không phải xe taixi đón khách ở bên trái sao?" Tuy cô đi theo bước chân anh, nhưng vẫn mở miệng hòi.
"Chúng ta không đi xed taxi, có xe nhà đến đón rồi."
Ngay sau đó, Trình Mặc vẫy tay về phía một người cách đó không xa, khách khí gọi "Chú Lý"
"Đây là cô bé nhà họ Tô đấy à, đã lớn thế này rồi. Quả nhiên thiếu nữ lên mười tám càng lớn càng xinh đẹp." Cô gái nhà họ Tô, Lục Tác Viễn cười gượng, "Chào chú Lý, con là họ Lục, tên Lục Tư Viễn." Cô cũng không thể vừa ra khỏi nhà là sửa họ ngay được, bằng không Lục Lập Chấn sẽ không thể không dùng gia pháp hầu hạ cô.
"Già rồi nên hồ đồ, quá hồ đồ rồi!" Chú Lý vỗ vỗ đầu, cười một cái.
Xe dừng lại ở một biệt viện, trước khi xuống xe cô hỏi Trình Mặc, "Không phải chúng ta đến bệnh viện thăm ông trước sao?"
Chú Lý cười giải thích, "Ông cụ đã xuất viện rồi, đang ở nhà chờ các người."
Có thể xuất viện, xem ra không quá nghiêm trọng. Lục Tác Viễn đang nghĩ ngợi, đã nhìn thấy trong sân xuất hiện một ông cụ tinh thần quắc thước, ông ấy lại đang... đánh Thái Cực quyền? Ông cụ sinh long hoạt hổ trước mặt là ông của Trình Mặc vừa mới bị ngã? Nếu như vậy thì, Lục Tác Viễn liếc nhìn vali của mình, nghĩ thầm, thì một vali thuốc bổ của cô là dư thừa rồi à?
Nhưng rất nhanh, một màn trình diễn đã xảy ra. Trong nháy mắt khi ông cụ nhìn thấy bọn họ, đột nhiên động tác bị trì trệ, sau đó chân phải run lên, thân thể ông lắc lư, đứng không vững. Ông nghiêng người, tay phải đưa lên phía trước, hiển nhiên là muốn vịn vào cái gì đó...
Cũng đừng ngã thêm lần nữa chứ
Lục Tác Viễn ném vali xông tới, sau lưng truyền đến tiếng vật nặng rơi xuống, đồng thời vang lên một giọng nói xa lạ, "Cô bé, cảm ơn con!"
Lục Tác Viễn cố hết sức để đỡ ông cụ, yên lặng một lát, sau đó rất biết lý lẽ trả lời, "Ông không ngã là tốt rồi."
Sau đó chỉ nghe một giọng nói vui vẻ truyền đến, "Ông nội, trò đùa của ông bị lộ rồi. Tác Viễn còn thông minh hơn cả cháu trai của ông."
"Ha ha ha ha... Phải không, phải không, thế càng tốt, sau này chắt của ông sẽ càng thông minh hơn, càng khôn ngoan, ha ha..." Ông cụ vừa cười, vừa tự mình đứng vững, lắc lắc cánh tay, đi một vòng, lúc này ông mới nhìn Lục Tác Viễn, "Cô bé, từ lúc vào cửa đến giờ con vẫn chưa gọi lão già này."
"Chào ông Trình!" Lục Tác Viễn thu lại nụ cười, nghiêm túc nhìn ông cụ, khẩn trương mở miệng. Nghĩ thầm, thay đổi sắc mặt thật nhanh, còn hơn cả trở mặt.
"Không đúng." Ông cụ lắc đầu. "Nào có cháu dâu nào lại gọi ông như vậy, hay là con giận ông viện cớ bị ngã để lừa con đến Quảng Châu? Hoặc là, vừa rồi giả vờ bị ngã?"
Lục Tác Viễn bị dọa sợ suýt chút đổ mồ hôi, khẩn trương lắc đầu, ngọt ngào gọi một tiếng "Ông nội". Xem ra ông cụ không chỉ trở mặt nhanh mà tốc độ thẳng thắn còn nhanh hơn.
Nhìn lại thấy ông cụ lại cười thoải mái, cô không khỏi nghĩ, lúc ở doanh trại, ông cụ này có thể dày vò nhiều người lắm nha.