• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trình Mặc rất phối hợp gật nhẹ đầu, sau đó quay về phía mọi người, dùng giọng nói cuốn hút bắt đầu: “Lúc mọi người thưởng thức bức tranh, có thể thông qua bức tranh để hiểu được niềm vui hay bi thương trong đó, không biết mọi người có tò mò không, lúc những họa sĩ của chúng ta sáng tác thì làm sao để họ đưa những ý cảnh khác nhau lên ngòi bút, vẽ trên giấy?”

Là một vấn đề rất hay.

“Trước khi chúng ta mời bậc thầy Trương trả lời vấn đề này, đầu tiên tôi muốn mời ông ấy cho chúng ta xem những bức tranh rừng trúc khác nhau mà ông ấy vẽ.”

Tiếng nói của Trình Mặc vừa kết thúc, tiếng đàn nhị độc tấu ca khúc ‘Nhị tuyền ánh nguyệt’ du dương hay mà thê lương vang lên, tình cảm của nghệ nhân mù A Bỉnh, người từng nếm cả chua xót cùng đau khổ của nhân gian phả vào mặt mọi người. Trên màn hình, bậc thầy Trương nhíu chặt mi, nhắm mắt suy nghĩ sâu xa, sau đó rất nhanh, ông mở to mắt cầm bút vẽ lên, một bóng dáng lẻ loi cô độc xuất hiện trên đường mòn của rừng trúc hoang vu trống trải, gió nổi lên, quần áo tả tơi của ông bị thổi bay, thân thể ông gầy yếu thoáng trần truồng trong gió. Vài lá trúc bị thổi bay rơi trên mái tóc rối bời của ông, mà ông, cả người mang gánh nặng, vẫn mờ mịt đi về phía trước.

Có lẽ do âm nhạc vô cùng bi thương, hình ảnh quá mức bi thương, dưới sân khấu không có một chút âm thanh nào. Mà ngay cả những lá trúc thoạt nhìn bình thản không có gì lạ kia dường như cũng thoáng phủ thêm nốt nhạc bi thương.

Sau đó, âm nhạc thay đổi cùng là cảnh rừng trúc nhưng xuất hiện phong cảnh hoàn toàn khác nhau.

Phong cảnh không giống, ý cảnh không giống.

Ý cảnh không giống nhưng lại cùng là rừng trúc.

Cảnh đẹp trong tranh, tâm tình người vẽ. Không phải từng trải sẽ không có sự tích lũy như vậy.

Hai người trên sân khấu vừa trò chuyện vừa nói, chủ đề từ từ vén màn che.

Nếu như nói Phạm Ngu Uy và Lâm Thư Phàm thành công biểu hiện chính mình, như vậy, trong bài phỏng vấn của Trình Mặc, từ đầu đến cuối anh đều phối hợp diễn, không hề tỏ ra yếu kém, nhưng lại ẩn dấu sự đặc sắc của mình.

Lục Tác Viễn nhớ tới bức thêu hai mặt từng nổi tiếng khắp nơi, đúng vậy, mới nhìn một mặt thì đúng là không có gì lạ, nhưng mà có thể thêu cả hai mặt đều lộng lẫy, thì phải có bản lĩnh thực sự.

Anh nhìn như bức thêu chính diện nhìn tầm thường, nhưng phải xem xong rồi mới hiểu được tài năng lợi hại của anh. Làm nền cho khách mời, tôn lên ý nghĩa của chính mình, trong bình thản lại lộ vẻ trí tuệ.

Cuối cùng đạt được đánh giá cũng khá tốt, mười khách mời chấm điểm chiếm ba mươi phần trăm, tất cả người cùng ngành mà đài truyền hình mời tới chấm được hai mươi lăm phần trăm, người xem chấm điểm chiếm ba mươi lăm phần trăm, còn mười phần trăm còn lại thì ba vị phóng viên bình luận lẫn nhau. Nhưng cách cho điểm khác với những vòng trước, bọn họ chỉ có thể tặng mười phần trăm trong tay cho người mình nghĩ là quán quân.

MC cũng đủ ‘xấu tính’, trước khi điểm của những người khác được công bố, để cho ba vị phóng viên đứng trên đài tặng điểm cho nhau, tiện thể lôi kéo phiếu bầu.

Phạm Ngu Uy nói, có thể đột phá tiến vào vòng ba người mạnh nhất, anh ấy đã rất vui vẻ rồi, những thứ khác không quan trọng.

Lâm Thư Phàm nói, là MC phonhr vấn nhiều năm, cho tới bây giờ đều dựa vào miệng nói chuyện, hôm nay hiến tặng lần múa đầu cho sân khấu, mặc dù hát côn kịch không hay, nhưng đã cố gắng, cảm ơn mọi người!

Trình Mặc nói, tôi thì lại khá thẳng tính, tôi rất muốn phần thưởng quán quân.

Tiếng cười dưới sân khấu vang lên.

“Theo như tính của MC Trình, không phải cậu ấy nên nói tình hữu nghị đầu tiên, thi đấu thứ hai sao?” Walden tự lẩm bẩm.

Dụ Hoài Húc bổ sung: “Tôi cảm thấy anh ta nên nói thẳng ‘Cảm ơn mọi người’, như vậy có lực sát thương cao hơn.”

Lục Tác viễn có chút buồn bực, thắng dễ như vậy không giống phong cách của anh.

Vòng đầu tiên, các phóng viên chấm điểm cho nhau, nhanh chóng có kết quả: Trình Mặc 20 điểm, Lâm Thư Phàm 10 điểm, Phạm Ngu Uy 0 điểm.

Phạm Ngu Uy cười chúc mừng bọn họ, rất nhanh sau đó, trên màn hình lớn hiện ra số điểm mỗi người đạt được.

Thứ tự cao thấp có sự khác biệt so với vừa bắt đầu trận đấu, Trình Mặc vượt Lâm Thư Phàm 3,7 điểm.

“Phỏng vấn chút, kích động không, vui vẻ không?” Dụ Hoài Húc nhướng mày hỏi cô.

“Hình như không có cảm giác gì, kết quả trong dự liệu.” Anh nhận được giải quán quân, thật ra cô còn vui hơn anh, ban đầu cô tham gia cái này không phải muốn chứng kiến phút giây này sao?

Dụ Hoài Húc liếc cô một cái: “Cứ khoác lác đi, bụng của con ếch do khoác lác mà rách ra. Em xem trên mặt em không giấu được nụ cười rồi.”

“Em nào có!” Lục Tác Viễn phản bác, nhưng lại cười nói lảng sang chuyện khác: “Lúc này anh nên hỏi Walden xem có căng thẳng không. Walden, sao rồi, anh ổn không?” Có lẽ là có chút vui vẻ, cô cảm thấy giọng mình có vẻ cao hơn trong những người đang ồn ào.

“Anh cầu hôn lúc này, định đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, đền bù chuyện MC Lâm không được giải nhất à?” Dụ Hoài Húc không đổi tính xấu, vẻ mặt trêu tức.

“Không, tôi muốn dệt hoa trên gấm.”

“Thì ra anh muốn cầu hôn Trình Mặc?” Dụ Hoài Húc ra vẻ tỉnh ngộ.

Lúc ra sau sân khấu chúc mừng, Trình Mặc đang đứng với Đào Nhiễm, hai người nói chuyện rất hợp. Thấy cô và Dụ Hoài Húc đến thì rất ăn ý cười với bọn họ.

“Vậy thì một lời đã định, làm phiền cô phí tâm thêm chút.” Trình Mặc nói với Đào Nhiễm.

Đào Nhiễm bắt tay anh, dường như rất vui vẻ: “Cam đoan hoàn thành tròn vẹn nhiệm vụ của lãnh đạo!”

“Hai người các người thông đồng với nhau từ khi nào thế?” Dụ Hoài Húc nhìn Đào Nhiễm, đôi mắt đảo qua đảo lại: “Không phải vừa rồi em mở cửa sau cho anh ta đi chứ?”

“Muốn chết à?” Chân Đào Nhiễm còn nhanh hơn miệng, Dụ Hoài Húc kêu lên một tiếng đau đớn.

“Ai bảo anh miệng chó không mọc được ngà voi!” Đào Nhiễm xoay người nhìn Trình Mặc, cười: “Để anh chê cười rồi, nhưng mà tất cả mọi người là ‘người mình’, trước mặt anh tôi cũng không cần giả bộ, đúng không!”

Trình Mặc cười gật đầu: “Rất vinh hạnh vì có thể thành ‘người một nhà’ với mọi người.”

“MC Lâm ở đâu?” Lục Tác Viễn vừa định nói cho Trình Mặc việc Walden cầu hôn Lâm Thư Phàm, nhưng cô còn chưa nói xong thì trên sân khâu truyền tới tiếng hét rất vui vẻ, sau đó là tiếng hô đồng loạt —

“Gả cho anh ấy! Gả cho anh ấy! Gả cho anh ấy. . .”

Đến khi bọn họ chạy ra sân khấu thì chứng kiến được màn thần thánh nhất, Walden quỳ một chân xuống đất, đôi mắt nâu nhạt thâm tình nhìn Lâm Thư Phàm.

“Yes, I do!” Nữ thần của anh ấy trả lời một câu như vậy.

Tiết mục chấm dứt trọn vẹn cho “Nghệ thuật ước hẹn”, mặc dù Trình Mặc là quán quân cuối cùng, nhưng gần như tất cả đều đưa tin về Lâm Thư Phàm.

“Quả nhiên là đường vòng lối tắt, hòa nhau một ván!” Lục Tác Viễn nghĩ những lời Walden nói ngày đó ở siêu thị, cảm thấy người nước ngoài này cũng rất thông minh.

Đúng lúc này điện thoại vang lên, là Walden, Lục Tác Viễn có chút ngoài ý muốn.

“Không phải giáo sư Ngụy muốn mời tôi uống rượu mừng sớm thế chứ?” Cô nói nhẹ nhàng, cố ý trêu ghẹo.

“Thư Phàm cũng nói cho em biết rồi sao?”

Lục Tác Viễn ngạc nhiên, không phải đoán bừa cũng trúng chứ?

Nơi hẹn là cửa hàng bánh ngọt, vẻ mặt Walden tươi cười gọi ba món bánh ngọt khác nhau cho cô, Lục Tác Viễn được cưng chiều mà lo sợ.

“Tôi cũng không biết cái nào ngon, nhân viên cửa hàng nói ba cái này được bán nhiều nhất, em nếm thử, thích nào thì ăn đó.”

‘Này’ và ‘đó’ được phân ra rất kỹ.

Lục Tác Viễn cầm thìa, nghĩ lại không đúng, lại buông ra: “Trung Quốc có câu ngạn ngữ, cắn người miệng mềm, giáo sư Ngụy, anh nhìn tôi. . .” Trong lúc nhất thời cô không nghĩ ra được từ gì, cô tạm ngừng: “Khiến tôi ăn cũng thấy nặng nề.”

Walden cười cười, vội khoát tay: “Đừng hiểu lầm, đừng hiểu lầm, tôi không có ý xấu, chỉ đơn thuần là cảm ơn em thôi!” Anh kề sát vào, vẻ mặt hạnh phúc không giấu nổi, giơ tay lên nói nhỏ: “Thư Phàm khen ánh mắt tôi rất tốt.”

Hóa ra là chiếc nhẫn, Lục Tác viễn thở một hơi, cầm thìa xúc lên.

“Không có việc gì, việc nhỏ thôi.” Cô cảm thấy Walden hoàn toàn không cần để trong lòng.

“Cái kia. . .” Người ngồi đối diện mở miệng, hình như còn có lời định nói.

Lục Tác Viễn buông thìa: “Làm sao vậy, ngoài tìm tôi để cảm ơn thì giáo sư Ngụy còn việc khác sao? Không phải định gửi thiếp mời để mời tôi uống rượu mừng chứ?”

“Tôi muốn chuẩn bị cho Thư Phàm một hôn lễ khác biệt, nhưng mà em cũng biết đấy, thẩm mỹ của tôi thật sự. . .” Nói đến đây, ý là muốn mời Lục Tác Viễn giúp đỡ, cùng chuẩn bị cho hôn lễ này?

Cô có chút giật mình, nhưng cũng không hẳn là ngoài ý muốn, dù sao được người khác thưởng thức là chuyện tốt.

“Tôi muốn cho Thư Phàm một hôn lễ cao cấp nhất.” Walden nhéo mũi, nói lại một lần: “Group wedding, hôn lễ tập thể, thời gian tôi định vào ngày hai tám tháng bảy, ngày kỷ niệm quen biết của chúng tôi.”

Hôn lễ tập thể? Hình như rất sáng tạo.

Lục Tác Viễn gật đầu, miệng cũng không ngừng, vừa ăn vừa hỏi: “Vậy cụ thể tôi cần làm gì?”

“Chuẩn bị hôn lễ với tôi!”

Walden đáp không hề khách khí.

Lục Tác Viễn nghỉ hè cũng không có chuyện gì đặc biệt, ngoài việc vẽ mấy bức tranh. Walden nhờ rất chân thành, luôn nói cô không cần tốn quá nhiều sức, chỉ ngẫu nhiên mượn ánh mắt cô lựa chọn một chút thôi.

Lục Tác Viễn coi Lâm Thư Phàm như tình địch, ít nhiều cũng cảm thấy xấu hổ. Cô suy nghĩ một chút rồi cũng sảng khoái đồng ý.

Bởi vì Walden muốn Lâm thư Phàm ngạc nhiên, cho nên tất cả đều làm lén cô ấy. Rõ ràng để giấu diếm một cô gái thông minh về một kế hoạch lớn như thế là chuyện hơi khó, cho nên, ba ngày sau, Trình Mặc trở thành thành viên trong tổ bọn họ.

Cả hôn lễ tính toán và chuẩn bị đâu ra đấy cũng mất hai mươi mấy ngày, cũng may Walden có quan hệ tốt, bạn bè cũng nhiều, người thật lòng giúp cũng nhiều. Cứ vài ngày Lục Tác Viễn đi tìm anh ấy thì có thể biết được vài người bạn mới, ví dụ như người dẫn chương trình, ví dụ như người quay phim, tất cả đều là bạn của anh ấy.

Lục Tác Viễn đùa rằng hôn lễ này do bạn anh ấy tài trợ, anh ấy chỉ cười mà không tức giận, tính tình cũng rất tốt.

Sân hôn lễ là do trường học tài trợ, mặt cỏ xanh mượt, tất cả đều có sẵn, mà ngoài anh ấy ra thì những cô dâu chú rể khác đều là giáo viên trẻ tuổi của học viện ngoại giao.

Lục Tác Viễn hỏi anh ấy tại sao lại là ba cặp đôi cùng tổ chức hôn lễ, Walden nói ‘số ba’ là con số may mắn của anh với Lâm Thư Phàm: “Hơn nữa Lão Tử đã nói trong ‘Đạo đức Kinh’, Đạo sinh nhất, nhất sinh nhị, nhị sinh tam, tam sinh vạn vật. Cho nên mấy chữ này rất may mắn, rất mạnh mẽ!” Đây là một người học rộng biết sâu! Lục Tác viễn cảm giác mình phải học hỏi.

“Vậy tại sao cặp cô dâu chú rể lại là người của học viện ngoại giao?”

“Bởi vì không mượn sân bãi bên ngoài.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK