Đến khi nhân viên phục vụ gọi cô, Lục Tác Viễn mới nhớ vừa rồi cô quên không nói với anh chuyện có điện thoại. Gọi vài cuộc điện thoại quốc tế, cũng không chừng là có chuyện gấp.
Lúc cô được dẫn đến nhà hàng, ba người bọn họ cũng đã đến. Quả nhiên Giang Tử Tề lại tràn đầy nhiệt huyết, mặc áo T-shirt đỏ thẫm, hai chân bắt chéo, vừa hát ngâm nga vừa xem thực đơn; còn hai người kia thì trầm lặng hơn nhiều, Viên Phương mặc một áo thể thao không cổ màu xám nhạt, rất có phong cách doanh nhân, mà Trình Mặc lại là áo trắng thoải mái, giống như người rảnh rỗi lười biếng đang đi nghỉ, nhưng có chút đẹp mắt khó nói thành lời.
Đẩy cửa bước vào, đúng lúc bọn họ đang thảo luận “Morgan”. Mặc dù không nghe toàn bộ, nhưng cô nghĩ bọn không phải đang nói đến Morgan Stanley (1) thì là JPMorgan Chase (2) . Bất kể là cái nào, cô cũng đều không hiểu, cho nên không xen vào.
Đến bên cạnh Trình Mặc, cô đưa di động cho anh, ý bảo có cuộc gọi nhỡ.
“Gọi đến lúc nào?” Trình Mặc nhìn dãy số, không có biểu hiện gì.
“Lúc anh đang bơi thì gọi đến, em có nhận, nhưng đối phương không nói chuyện, gọi lại xem có phải có việc gấp hay không.” Nghĩ một chút, cô không nhịn được mỉm cười, kề sát vào anh nói nhỏ, “Phát hiện ra anh mặc màu trắng thật sự rất đẹp mắt.”
“Vậy sau này anh nên mặc nhiều một chút sao?” Trình Mặc cọ vào đỉnh đầu cô, vẻ mặt vui vẻ.
“Anh không gọi lại sao?” Lục Tác Viễn thấy anh cất di động vào túi áo, nhắc nhở. “Biết đâu có việc gấp thì sao?”
Trình Mặc nhìn người mặc áo đỏ, vô cùng săn sóc nói: “Trước khi đến chỗ Tử Tề em đã nói đói bụng, chúng ta ăn cơm trước. Chuyện điện thoại không vội, không phải chuyện lớn.”
“Chỉ bốn người chúng ta?” Lục Tác Viễn nhìn bát đũa trên bàn, không xác định rõ nên hỏi một câu. Bàn lớn như vậy mà chỉ có bọn họ, hơi giống… giết gà dung dao mổ trâu
“Nếu không thì em cho rằng thế nào?” Trình Mặc bình thản nhìn cô, giải thích, “Bọn họ đều còn độc thân, nếu em quen ai thích hợp thì có thể giới thiệu với bọn họ.”
Lúc Trình Mặc nói vừa đúng lúc Giang Tử Tề cầm ly rượu đang chuẩn bị uống, tiếp theo là một tràng tiếng ho khan rõ to. Lục Tác Viễn nhìn dáng vẻ trở tay không kịp của anh ta, không biêt tai sao mà đột nhiên cô lại muốn đùa dai. Nói nhỏ bên tai Trình Mặc một câu, sau đó xoay người đi tới bên cạnh Giang Tử Tề, cầm máy tính bảng lên.
Gõ nhẹ lên bàn ở trước mặt anh ta, chờ đến khi anh t ngẩng đầu lên nhìn mình, cô bày ra vẻ mặt và nụ cười chân thành hỏi, “Anh thấy tôi thế nào?”
Giang Tử Tề đang tập trung chơi trò chơi, không ngẩng đầu, cầm ly rượu lên, lại đưa đến miệng lần nữa, hỏi ngược lại: “Cái gì như thế nào?”
“Làm bạn gái của anh đấy!” Lục Tác Viễn nửa ngồi nhìn anh ta, giọng nói cũng cố ý mềm mại hơn.
Ngay sau đó, Giang Tử Tề phun toàn bộ ngụm rượu vừa rồi ra.
Lấy khăn giấy, vỗ vỗ vai Giang Tử Tề rồi đi trở về vị trí bên cạnh Trình Mặc, cô lau mặt kính máy vi tính của anh ta, cầm ly trà lên, “Sau này chúng ta ngẩng đầu không thấy thì cúi đầu cũng gặp nên chúng ta hóa thù thành bạn, tôi lấy trà thay rượu, uống cạn trước.”
“Không đúng, không phải hôm nay là lần đầu tiên chúng tác gặp nhau sao?” Giang Tử Tề nhìn Lục Tác Viễn, không chờ cô phản ứng, “Chẳng lẽ trước đây tôi đắc tội với cô?”
Lục Tác Viễn đặt ly trà xuống, nhếch miệng cười, “Không phải mấy tiếng trước anh để tôi uống Blueberry Tea (3) à! Một loại rượu pha chế còn mạnh hơn cả Long island Ice Tea (4), anh vẫn còn khách sáo như thế sao!”
“Tôi… Thì ra cô cũng biết...” Đột nhiên Giang Tử Tề có cảm giác ăn phải ruồi. “Không phải tôi chỉ hay đùa sao?”
“Cho nên tôi mới đáp trả! Trình Mặc nói tính tình của anh rất tốt nên nhân lúc món ăn còn chưa dọn lên , tôi muốn thử xem thật giả thế nào!” Lục Tác Viễn chống cằm, vẻ mặt vui vẻ nói.
“Viên Phương, cậu có lịch hoàng đạo ở đây không? Sao tôi cảm thấy hôm nay tôi làm việc gì cũng đều không thành vậy!”
“Tôi cũng cảm thấy như vậy, nếu không thì thế này đi, tôi đề nghị…”
‘What???” Giang Tử Tề thúc giục.
“Một lát nữa đã, hay cậu không muốn ăn cơm.” Viên Phương cầm ly rượu đỏ trên bàn, thành thạo lắc lắc ly rượu, chậm rãi trả lời. Sau đó, anh ta không thèm để ý ánh mắt oán hận của Giang Tử Tề, quay qua nhìn Lục Tác Viễn, “Cứ tự nhiên như nhà của mình.”
Đãi ngộ trước sau cách biệt một trời một vực, Giang Tử Tề ném ánh mắt tức giận về phía Trình Mặc.
“Đừng trừng, tự gây nghiệt thì tự chịu đi,những việc này tôi cũng lực bất tòng tâm.” Múc chén canh cho Lục Tác Viễn, anh hoàn toàn không có ý định mở miệng nói giúp.
“Không sao cả, nếu không ăn cơm, anh vẫn có thể uống canh thay cơm.” Nhận chén canh Trình Mặc đưa tới, cô chuyển cho Giang Tử Tề.
Giang Tử Tề cười khảy nhìn Lục Tác Viễn, “Cô xác định là đang giải vây giúp tôi chứ không phải các người bắt tay vùi dập tôi, trả thù ly trà kia sao?”
“Ừ!” Lục Tác Viễn gật đầu, “Anh yên tâm, tôi cũng không vùi dập anh như thế, tôi sẽ bỏ độc.”
“…” Cái muỗng múc canh của Giang Tử Tề cứ thế mà nằm giữa không trung.
Ăn cơm xong, lúc ra khỏi nhà hàng, Viên Phương cười cười, vỗ bả vai Trình Mặc, cũng rất thoải mái, “Hình như chúng ta chưa từng có bữa cơm nào vui vẻ như thế này, Tử Tề và cô ấy càng đấu càng vui. Có thể nhìn ra, cô ấy là vì cậu, rất cố gắng rút ngắn khoảng cách với bọn tôi. Một cô gái rất hoạt bát, rạng rỡ… Còn rất thông minh.” Nghĩ nghĩ, Viên Phương bổ sung thêm bốn từ.
“Tôi cũng thấy, hôm nay cô ấy nói hơi nhiều.” Trình Mặc gật đầu, cười thật dịu dàng. Cô chủ động, cố gắng tìm cách chung sống vui vẻ với bạn bè của anh như vây, sao anh có thể không nhìn ra được chứ.
“Bất quá, người thông minh đều giỏi tìm tòi.” Viên Phương nhìn phía trước, giọng điệu biến đổi, nhắc nhở rất chân thành.
“Vì vậy, cảm ơn cậu.” Trình Mặc đấm nhẹ vào ngực Viên Phương, “Yên tâm, đến bây giờ vẫn chỉ có cô ấy.”
Bước hai bước, Trình Mặc quay đầu lại, “Nếu không cậu cũng nên cân nhắc đề nghị này của tôi, tìm một người bạn gái thì sao?”
“Tôi không có vận số tốt như cậu, loại chuyện thanh mai trúc mã chỉ có thể có trong mơ mà lại trở thành sự thật.” Chỉ chỉ hành lang bên phải. “Tôi thấy hình như Tử Tề dẫn cô ấy đi xem nhà gỗ Hà Lan rồi.”
Lục Tác Viễn đứng ở sân thượng của ngôi nhà nhỏ, nhìn những tia sáng ửng hồng cuối cùng bị màu xanh đen cắn nuốt. Cuối chân trời là cánh đồng cỏ lau mênh mông nhìn không thấy bờ. Chợt có cơn gió thổi đến, cỏ lau trắng như tuyết lắc lư nhẹ nhàng, vô cùng giống đàn cò nhỏ vỗ cánh tập bay.
Lúc chiều, Giang Tử Tề cứ lải nhải nói với cô tối nay Trình Mặc muốn cho cô một bất ngờ thật lớn, mặc cho cô truy hỏi, chỉ lắc đầu giữ kín, “Nói trước với cô thì sao còn là bất ngờ nữa.”
Ăn cơm tối xong, cô đã bị dẫn đến nơi cao nhất này, sân thượng thật trống trải. Ban ngày thời tiết thật tốt, chắc đêm nay ngắm sao cũng không tệ lắm nhỉ?
Thu hồi tầm mắt đang nhìn phương xa, cô quay đầu nhìn người bên cạnh, Trình Mặc đang chuẩn bị kính thiên văn.
“Giang Tử Tề nói anh muốn cho em một bất ngờ, là cái này sao?” Cô chỉ chỉ kính thiên văn, “Tối nay có mưa sao băng?”
“Mưa sao băng?” Trình Mặc lắc đầu, “Tối hôm nay không có, nhớ không lầm thì tháng mười hình như chòm Anh Tiên sẽ có mưa sao băng. Đến lúc đó chúng ta có thể đến đây xem.”
“Vậy hôm nay xem cái gì?”
“Mặt trăng.”
“Mặt trăng? Hôm nay có nguyệt thực?” Cô không phải người yêu thích thiên văn, cho nên không hay biết các hiện tượng thiên văn. Lần duy nhất biết được là lúc đi Tây Tạng, mọi người nói với cô là có thể nhìn thấy mặt trăng màu đỏ, kết quả ông trời không chiều long người, đổ mưa mấy ngày liền.
“Ừ, nhìn mặt trăng màu đỏ.” Anh giải thích. “Không phải lần trước em đi Tây Tạng không xem được sao, hiếm khi còn có cơ hội.”
Cô chỉ nói với anh có một lần mà thôi, vậy mà anh có thể để ý đến thế.
Ánh trăng nhàn nhạt như ẩn như hiện giữa bầu trời đen bao la, Lục Tác Viễn nhìn bóng hai người trải dài trên mặt đất, cảm thấy trăng đỏ còn chưa xuất hiện mà tim cô đã được lắp đầy, mềm mềm, ấm ấm.
Mắt môi khẽ cong, cô bước đến, ôm lấy cánh tay anh, làm nũng. “Thật ra thì, cái em muốn nhất là một vầng trăng đỏ.” Được voi đòi tiên, nói không chừng cô chính là người như vậy.
“Thật không?” Trình Mặc vuốt tóc cô, tin là thật.
Lục Tác Viễn dứt khoát nghiêng đầu dựa vào anh, nói chắc như đinh đóng cột, “Ừ, nói thật, còn thật hơn cả vàng.”
“Có điều… Cái này hình như hơi khó.” Trình Mặc thở dài. “Ừ” một tiếng, hai tay ôm lấy cô từ phía sau, cười khẽ, đề nghị. “Nếu không thì hạ yêu cầu xuống thấp một chút, anh tặng em đồ để đựng trăng, giống như chuyện cổ tích vậy? Thế thì lấy chén sứ nha, sứ trắng cùng hồng nguyệt, ắt hẳn rất đẹp. Vừa đúng lúc anh có cái chén sứ trắng đời Đường, dùng tạm cái này thì thế nào?”
Chén sứ trắng đời Đường…
Đây chẳng phải là đồ cổ sao?
Lục Tác Viễn ngửa đầu, hoài nghi nhìn anh, phát hiện trong đôi mắt anh, ngoại trừ chút ánh sáng nhàn nhạt, còn lại chỉ có nghiêm túc. Không hề giống nói đùa.
(1)Morgan Stanley: là một ngân hàng đầu tư, công ty chứng khoán. Đây là một trong những thể chế tài chính lớn nhất của thể giới, phục vụ những nhóm đối tượng là chính phủ, tổ chức tài chính khác và nhân. Trụ sở chính của nó đặt tại New York, và các trụ sở chính khu vực tại London và Hong Kong.
(2)JPMorgan Chase: là một trong những hãng dịch vụ tài chính lâu đời nhất trên thế giới. Công ty này có trụ sở tại Thành phố New York, là đơn vị hàng đầu trong dịch vụ tài chính, lĩnh vực ngân hàng đầu tư và quản lý tài sản.
(3)Blueberry Tea: là một loại cocktail uống nóng, được pha chế từ trà và liquerus (rượu mạnh pha thêm hương trái cây, kem, thảo mộc, gia vị, hoa, các loại hạt… khi đóng chai sẽ thêm đường hoặc các chất tạo ngọt). Blueberry Tea có thể xem là biến tấu của Whisky nóng.
(4)Long island Ice Tea: là một loại thức uống lạnh có cồn được kết hợp từ tequila, vodka, light rum, triple sec, gin và coca. Tên của thức uống này là do sự tương đồng về màu sắc và hương vị với trà đá.