Mục lục
[Dịch]Thiếp Thân Đặc Công- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phương Dật Thiên lái xe về Thanh Thủy tiểu khu mà mình thuê như bay, trên đường đi hắn cao hứng huýt sáo, Tiêu Di kia thành thục mê người, thân thể mềm mại lại hiện lên trong lòng hắn.

Không thể không thừa nhận, nữ nhân như Tiêu Di đối với nam nhân tâm lý bình thường có lực sát thương rất lớn, đặc biệt Phương Dật Thiên lại là một tên nam nhân cợt nhả, lực sát thương này cực lớn, vượt xa nữ nhân mới ngoài hai mươi như Lâm Thiên Tuyết,Hạ Băng hay Lâm Hiểu Tình.

Điều này chỉ vì nội tâm Phương Dật Thiên có một bí mật, chính là sống đã hai mươi bốn năm, ngay cả thân thể thiếu phụ đến tột cùng là như thế hắn còn chưa được thấy qua! Ách, nhầm rồi, thấy thì thấy rồi, chính là đêm nay ở Lâm gia biệt thự, trên lầu hai hắn cùng Tiêu Di mới tắm xong xích lõa đi ra không hẹn mà gặp, nhưng mà, thân thể thiếu phụ tư vị như thế thì hắn chưa có nếm thử qua, vì vậy mới nói thật sự là rất tiếc nuối.

Trong tiềm thức, Phương Dật Thiên đối với Tiêu Di vẫn mang trong lòng một chút khinh nhờn, dù sao, nữ nhân như Tiêu Di làm cho người ta dù nhìn thoáng qua cũng sẽ không nhịn được trong lòng có ý muốn khinh nhờn, điều này không phải là vấn đề đạo đức hay không, mà là vì Tiêu Di quá mức mê người.

Một thiếu phụ toàn thân tản ra sự thành thục cùng khí chất cao quý thực sự là mị lực vô cùng!

Tuy nhiên hiện tại lúc này mà nói, Phương Dật Thiên còn chưa yy đến mức có thể có thể cùng Tiêu Di phát sinh quan hệ ái muội gì đó, trong lòng hắn chỉ nghĩ là sau này nếu có cơ hội thì có thể cấp cho Tiêu Di một lần massage toàn diện là đủ rồi.

Có câu từ xưa “tri túc thường nhạc” (sờ tay chân thôi cũng sướng mê tơi :88:), chỉ cần có thể như nguyện mà ở trên thân thể mềm mại của Tiêu Di massage thôi Phương Dật Thiên cũng đã rất thỏa mãn rồi, về phần sau khi đạt được nguyện vọng này có thể phát sinh chuyện gì hay không, đó là chuyện sau này rồi.

Hắn thích làm từng bước từng bước một, đối phó nữ nhân chính là như vậy.

Đương nhiên, muốn giao tiếp với Tiêu Di - nữ nhân xuất thân cao quý mà lại xinh đẹp động lòng người này thì cần phải thông minh một chút, may mà hắn tự nhận rằng chỉ số thông minh của mình không đến mức quá thấp, từng bước, từng bước một dùng một vài thủ đoạn không sơ hở gì để cố gắng thật sự từ đó có thể làm phát sinh điểm gì đó, mà massage đúng là một thủ đoạn cao tay nhất của hắn.

Từ dấu hiệu trước mắt cho thấy, Tiêu Di hiển nhiên cũng đã động tâm, kế tiếp là tạo một cơ hội, chỉ cần một cơ hội để có thể massge toàn thân cho Tiêu Di, hắn biết thân thể thiếu phụ đều là rất mẫn cảm, có trời mới biết sau khi được hai tay mình massage, Tiêu Di có thể có cảm xúc dâng trào hay không đây, cuối cùng nhịn không được mà… cái kia!

Trên chiến trường, mỗi tên địch nhân đều là con mồi của hắn. Về đô thị rồi, con mồi của hắn liền biến thành nữ nhân.

Có lẽ điều này thật dung tục, nhưng mà đối với nam nhân mà nói, ở trong đô thị còn có cảm giác nào sướng hơn việc chinh phục một nữ nhân có thân phận, hơn nữa lại có thân phận cao quý?

Thành tựu lớn nhất của một nam nhân không phải đánh hạ vạn khoảnh gian sơn, mà là chinh phục được một nữ thần tối cao. Mà trước đó, nam nhân đánh hạ giang sơn bất quá cùng chỉ là cái đệm để cuối cùng chinh phục nữ thần tối cao này mà thôi.

Thử nghĩ xem, tự tay đánh hạ vạn khoảnh giang sơn, cuối cùng lại vì nữ thần tối cao này mà đem vạn khoảnh giang sớn tiêu sái buông tha, đây là cảm giác sung sương như thế nào a?

Nhưng mà, không cần vạn khoảnh giang sơn vẫn có thể chinh phục một đám nữ thần tối cao, như vậy điều này càng có tính khiêu chiến, liền càng có cảm giác chinh phục.

Trước mắt, Phương Dật Thiên chính là hướng mục tiêu này đi tới.

Nghĩ nghĩ, Phương Dật Thiên đã lái xe về tới Thanh Thủy tiểu khu, sau khi dừng xe xong hắn liền đi về căn phòng mình thuê.

Vừa dùng chìa khóa mở cửa ra, cách đó không xa liền xuất hiện một bóng hình yểu điệu xinh đẹp đang bước nhanh tới, Phương Dật Thiên mắt nhìn sang, không ngờ là Tô Uyển Nhi!

Hắn không khỏi nhớ tới tình cảnh tối hôm qua, Tô Uyển Nhi lẳng lặng đợi cho đến lúc hắn trở về mới về đi ngủ, trong lòng nhất thời ấm áp, nghĩ rằng cô bé này đêm nay cũng là đợi mình trở về rồi mới tới sao?

- Phương ca ca, anh đã về, sao lần nào cũng đều về muộn như vậy?

Tô Uyển Nhi đi tới, trên khuôn mặt xinh đẹp thoát tục kia lại biểu lộ một chút oán hận.

- Là do công việc của Phương ca ca thôi, em sao còn chưa ngủ?

Phương Dật Thiên nói.

- Em còn không phải vì chờ anh về sao!

Tô Uyển Nhi trừng mắt nhìn Phương Dật Thiên một cái, rồi cũng đi vào trong phòng Phương Dật Thiên, mắt thấy phòng Phương Dật Thiên một mảnh hỗn độn, mày liễu hơi nhíu lại, nói:

- Phương ca ca, anh thật là lười, phòng ở lại lộn xộn như vậy!

Cô bé này nói xong liền đi tới thu dọn lại, đem quần áo Phương Dật Thiên vất loạn đều xếp gọn lại, lại quét dọn, vệ sinh một chút, cho đến khi căn phòng trở nên sạch sẽ chỉnh tề mới ngừng.

Phương Dật Thiên liền có chút ngượng ngừng, cười nói:

- Uyển Nhi, thực ngại quá, lại làm phiền em. Sau này em đừng chờ anh về nữa, Phương ca ca là một đại nam nhân, em còn lo lắng sẽ xuất hiện cái gì ngoài ý muôn sao ? Nếu anh cả đêm không về? Em chả nhẽ cũng chờ cả đêm?

- Đúng vậy, nếu Phương ca ca cả đêm không về em sẽ vẫn chờ! Chờ Phương ca ca trở về em mới có thể an tâm ngủ được! Hi hi, cho nên anh không thể cả đêm không về nha, ít nhất là khi em ở nhà là không được.

Tô Uyển Nhi giảo hoạt cười cười, nói.

Phương Dật Thiên không khỏi toát mồ hôi, nhìn khuôn mặt trắng nòn mềm mại của Tô Uyển Nhi cũng không biết nên nói cái gì, chỉ khẽ thở dài, nói: “Ngốc!”

- Anh nói em ngốc? Hừ, anh mới ngốc, anh mới là tên ngốc đó, cái gì cũng không hiểu, cái gì cũng không nhận ra!

Tô Uyển Nhi hừ một tiếng, nói.

- Cái gì mà cái gì ta cũng đều không hiểu? Tiểu ny tử này, ở trước mặt Phương ca ca lại ra vẻ người lớn sao?

Phương Dật Thiên cười cười, nhịn không được gõ nhẹ lên đầu Tô Uyển Nhi.

Tô Uyển Nhi trong mắt hiện lên một tia vui sướng không muốn người khác thấy, giống như thực thích động tác vô cùng thân thiết này của Phương Dật Thiên, nhưng ngoài mặt nàng vẫn là bực bực nói:

- Cái gì mà ra vẻ người lớn, em vốn là người lớn rồi, người ta đã mười tám tuổi rồi. Chỉ có anh vẫn ngây ngốc coi em là tiểu hài tử!

- Được rồi, Uyển Nhi nhà ta lớn rồi, trở thành một cô gái rồi, như vậy được chưa?

Phương Dật Thiên tức giận cười cười, nói.

- Vậy vẫn chưa đủ!

Tô Uyển Nhi nói.

- Còn chưa đủ? Có ý gì?

Phương Dật Thiên ngạc nhiên hỏi.

- Anh, anh… Ngu ngốc, không thèm nghe anh nói nữa, thực sự là tức chết! Ngay cả trong lòng em nghĩ như thế nào cũng không biết!

Tô Uyển Nhi gương mặt xinh đẹp tựa hồ hơi hơi đỏ hồng, bực mình nói.

Phương Dật Thiên thật đúng là có điểm không hiểu, đành phải cười khổ một tiếng, nói:

- Em trong lòng nghĩ cái gì em không nói thì làm sao anh biết được? Em cho rằng Phương ca ca của em không gì không làm được lại có thể đoán được tâm tư của người khác sao? (DG: bó tay ku này. Là mềnh thì mềnh đè ra kiss cho tơi bời lâu rồi. Còn có làm thêm cái j hok thì anh em đừng hỏi, cái đó nó còn phụ thuộc vào nhiều yếu tố :88:-Dê biên:Chú lo dịch của chú đi,ở đó mà mềnh :124: )

- Anh… ngốc quá đi! Không nói nữa! Đứng rồi, ngày mai em phải về trường học, tuy nhiên anh cần phải mỗi đêm đều về nhà ngủ, hiểu chưa? Nếu để em biết anh ở bên ngoài qua đêm, hừ, em sẽ không để ý đến anh nữa!

Tô Uyển Nhi gần như ngang ngược nói.

Phương Dật Thiên nhất thời ngạc nhiên, cô bé này quản thật nhiều chuyện ah, tuy nhiên hắn cũng không đem lời Tô Uyển Nhi để trong lòng, miệng có lệ nói:

- Được rồi, Phương ca ca đáp ứng em! Em ngày mai về trước rồi? Vậy ngày mai anh đưa em đến trường nhé, em định mấy giờ thì đi?

- Thật sao? Vậy tốt quá, anh nếu lái xe thì không tới một giờ là đến trường rồi, vậy thì sáu rưỡi chúng ta đi.

Tô Uyển Nhi nhất thời cao hứng nhảy lên nói.

- Sáu rưỡi? Được, nếu anh chưa dậy thì em sang gọi cửa của anh nhé.

Phương Dật Thiên cười cười, nói.

- Dạ, một lời đã định nha, được rồi, Phương ca ca anh đi ngủ sớm đi, hôm nay chắc anh mệt lắm rồi?

Tô Uyển Nhi ngữ khí nhất thời nhu hòa nói.

- Không sao, công việc này rất nhàn hạ, chỉ là không tự do lắm! Em cũng về ngủ sớm một chút đi.

Phương Dật Thiên nói.

- Dạ, vậy Phương ca ca ngủ ngon.

Tô Uyển Nhi mỉm cười, nhất thời làm căn phòng trở nên sáng ngời, xinh đẹp vạn phần.

- Ngủ ngon!

Phương Dật Thiên nhìn Tô Uyển Nhi xinh đẹp mỉm cười sáng lạng, cùng nàng đáp lễ, nhìn nàng đi ra ngoài rồi, trong lòng cũng là không khỏi thầm nghĩ: “Cô bé này thật đúng là lớn rồi, trở nên tươi ngon mọng nước rồi, nhưng mà cả ngày vẫn có chút tâm tư kỳ quái ah.”

Tô Uyển Nhi đi rồi, Phương Dật Thiên cũng chuẩn bị lên giường đi ngủ, nhưng mà lúc này đột nhiên di động lại vang lên, hắn nhíu mày, cầm lấy di động, vừa nhìn, thì ra là Hạ Băng gọi điện thoại đến.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK