Mục lục
[Dịch]Thiếp Thân Đặc Công- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cuối cùng buổi tiệc đã đến thời điểm khách đến đã sôi nổi rời đi. Hồng Trả nhất nhất mỉm cười đưa tiễn mỗi một người khách nhân.

-Cuối cùng chỉ còn lại Cố Khuynh Thành và Phương Dật Thiên, tất nhiên còn có cả vệ sĩ của nàng.

-Tiêu Di, ta đưa cô về trước nhé.

Phương Dật Thiên quay sang nhìn Tiêu Di.

-Ấy, đêm nay ngài là vệ sĩ của ta, lát nữa còn phải dẫn ta đi ăn đấy!

Cố Khuynh Thành bên cạnh vội vàng nói. Phương Dật Thiên giật mình, Cố mỹ nhân này định làm thật sao, khuôn mặt hắn hiện lên vẻ chần chừ khó xử tựa như muốn hỏi ý Tiêu Di. Tiêu Di cũng muốn Cố Khuynh Thành được thoải mái một chút khi ở Thiên Hải, vì vậy liền cười nói:

-Phương Dật Thiên, nếu em Khuynh Thành đã nhìn trúng ngươi thì mấy ngày này ngươi cứ đi đi nhé.

Phương Dật Thiên rùng mình, Tiêu Di lần này là cố tình làm hại hắn hay muốn đưa hắn lên thiên đường? Cố Khuynh Thành là đại minh tinh, hơn nữa còn là một đại mỹ nữ. Cho dù nàng là một hố lửa thì trên thế giới cũng không biết có bao nhiêu đàn ông xếp hàng chờ nhảy vào.

-Nhưng Tiêu Di à, đêm nay ta muốn đưa cô về trước. Phương Dật Thiên trả lời.

Tiêu Di nghe xong trong lòng liền cảm thấy ấm áp, nàng vẫn nghĩ khi Phương Dật Thiên được một đại mỹ nữ như Cố Khuynh Thành để ý sẽ lập tức quên mất nàng, không ngờ hắn luôn ưu tiên nàng trước.

-Phương Dật Thiên yên tâm, ta sẽ đưa Tiêu Di trở về. Hồng Trả mỉm cười.

-Như vậy nhé, để em gọi chị Trương đã, chị Trương là đại diện của em nhân tiện đưa mấy vệ sĩ kia đi.

Cố Khuynh Thành nở nụ cười vui vẻ, sau đó nhấc điện thoại, sau đó cùng các vệ sĩ đi ra.

-Phương tiên sinh, chúng ta đi thôi, ngài sẽ dẫn ta đi đâu ăn đây?

-Nói trước nhé, là cô mời khách, cô phải trả tiền đó.

Phương Dật Thiên gãi đầu. Một câu này vừa xuất ra lập tức nhận được ba cái trừng mắt của các cô gái. Được dẫn một đại mỹ nhân như Cố Khuynh Thành đi dạo phố mà còn bắt nàng trả tiền, thật là một nam nhân kì lạ.

- Được được, là ta mời ngài.

Cố Khuynh Thành cười cười.

-Tiêu Di à, ta cùng Cố tiểu thư đi trước, cô trở về nhắn với Tiểu Tuyết đêm nay ta không về, ngày mai gặp lại.

Phương Dật Thiên sau khi tạm biệt Tiêu Di và Hồng Vinh liền bước ra ngoài cùng Cố Khuynh Thành. Nhìn Cố Khuynh Thành ngồi bên ghế phụ, Phương Dật Thiên tự hỏi có phải đầu óc nàng do làm việc nhiều quá mà có vấn đề hay không, lại bắt hắn dẫn đi ăn vặt. Tại chỗ của Hồng Vinh không hề thiếu đồ ăn, so với ăn vặt ngoài đường thì sạch sẽ vệ sinh hơn nhiều.

-Vui quá, cuối cùng có thể thoải mái dạo chơi ở Thiên Hải.

Khuôn mặt Cố Khuynh Thành giãn ra, hiện lên nét vui vẻ.

-Sao cơ, bình thường cô không đi dạo à? Phương Dật Thiên hỏi.

-Ngài không biết à, bình thường ta luôn đứng trước đám đông, không là kí giả cũng là các fan, lúc nào cũng phải cố gắng tươi cười vui vẻ. Nhưng thật không hiểu sao khi bên cạnh ngài ta liền có cảm giác thả lỏng thoải mái, đây cũng là nguyên nhân ta nhờ ngài chở đi dạo.

Cố Khuynh Thành khẽ thở dài, giọng nói lộ ra vẻ bất đắc dĩ. Phương Dật Thiên sờ mũi, cười nói:

-Tại sao lại thế nhỉ, ta có loại ma lực này sao?

-Ha ha, có lẽ do ngài bộc trực ngay thẳng, không giống như những nam nhân khác luôn giả tạo trước mặt ta.

Cố Khuynh Thành nhớ đến hình ảnh Phương Dật Thiên ăn uống tại buổi tiệc lại cảm thấy buồn cười. Phương Dật Thiên giật mình, sau đó ngượng ngùng cười rồi tiếp tục lái ô tô vào nội thành tiến về một shop bán quần áo, thuận miện hỏi:

-Cô có mang theo tiền lẻ không.

-À còn phải hỏi sao, tất nhiên là không rồi!

Cố Khuynh Thành thản nhiên trả lời. Phương Dật Thiên tức hộc máu, không mang tiền mà dám nói là đãi ta sao? Lão tử còn chưa lừa cô đã bị cô cho ăn quả lừa trước rồi! Hắn còn đang muốn nói gì, đã nghe Cố Khuynh Thành cười:

-Nhưng ta có mang theo thẻ tín dụng, lúc cần ta có thể dùng.

Nói xong nàng lại buồn cười, nam nhân này quả là cực phẩm, đi với một đại mỹ nữ như nàng lại không có ý tứ muốn xuất tiền, ngược lại còn hỏi nàng có tiền hay không, thật là vô tiền khoáng hậu.

-À cũng được, chỉ cần bên trong còn tiền là được.

Phương Dật Thiên nói xong liền ngừng xe.

-Ồ, ngài dẫn ta đến shop quần áo làm gì?

Cố Khuynh Thành ngạc nhiên hỏi. Phương Dật Thiên nhìn nàng, buồn cười trả lời:

-Cô không nhìn lại bản thân đang mặc y phục gì sao, làm sao ta dám dẫn một mỹ nữ mạc dạ phục cao quý chạy đi ăn vặt chứ, hơn nữa cô ăn mặc như thế còn chưa đến được chỗ bán thức ăn đã bị người khác nhìn ra!

Cố Khuynh Thành lập tức hiểu được ý tứ Phương Dật Thiên, thì ra tên này muốn mình đổi quần áo, không ngờ hắn cũng thật cẩn thận.

-Ý của ngài là muốn ta thay đổi quần áo ở đây. Được thôi, nhưng sao ta lại có cảm giác như đang bỏ trốn cùng người yêu.

Cố Khuynh Thành cười cười. Bỏ trốn? Phương Dật Thiên giật mình quay lại nhìn thật kỹ Cố Khuynh Thành, không thể nghĩ lời ám muội này có thể xuất ra từ miệng nàng. Nhìn thần sắc ngây thơ cùng nụ cười vui vẻ của Khuynh Thành, hắn chột dạ, thầm nghĩ nếu nàng thật sự yêu cầu bỏ trốn hắn có thể đáp ứng hay không?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK