Mục lục
[Dịch]Thiếp Thân Đặc Công- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một cơn gió nhẹ nhàng thoáng qua, thổi mái tốc vốn đã bừa bộn của Phương Dật Thiên, giờ phút này, ánh mắt của hắn đã trở lại bình thường, bàn tay nắm chặt cũng đã thả lỏng, trong lòng hắn biết, lúc này hắn không còn cần dùng thuốc đã có thể thành công khống chế “hội chứng tâm lý sau chiến tranh” (Bd: PDT từng là quân nhân tham gia nhiều trận chiến, khi trở về chốn đô thị thì bị strees tâm lý vì những hình ảnh khó quên trước đây, ví như: tiếng súng đạn, ánh mắt tuyệt vọng của những người mà hắn đã giết…) cũng có một phần là nhờ vào Tiêu di.

Sau khi bình tĩnh trở lại, hắn có thể cảm giác được bộ ngực của Tiêu di áp vào lưng hắn nghe rõ từng tiếng tim đập, đương nhiên, trong đầu hắn càng nghĩ nhiều hơn về đôi tuyết phong to tròn mềm mại của Tiêu di đang gắt gao dán sát vào lưng hắn!

Tiêu di dùng sức ôm lấy…, vì vậy hắn mới cảm giác được sự mềm mại cực kỳ, cũng đàn hồi vô cùng!

Bất quá hắn cũng không khiến Tiêu di ôm hắn như vậy, lại nói Tiêu di ôm hắn cốt là để giúp hắn khắc chế “hội chứng tâm lý sau chiến tranh”. Bây giờ hắn đã khôi phục như thường, lẽ nào còn không biết xấu hổ để Tiêu di tiếp tục ôm hắn như vậy?

Nhưng khổ nỗi, hắn cũng không biết phải nói thế nào, tốt nhất là để Tiêu di chủ động buông ra, hoặc hỏi han hắn một chút cũng tốt! Tuy nhiên vẫn không có, Tiêu di vẫn như cũ ôm hắn, hình như là không muốn buông ra… Trên thực tế, giờ phút này tâm tình của Tiêu di rất yên ả, nàng dán mình vào lưng Phương Dật Thiên, nghiêng mặt sát vào bờ vai to rộng rắn chắc ấy, giống như tiến vào một giấc mộng đã lâu. Lâu lắm rồi nàng không có những phút giây yên bình như thế này.

Cho đến nay, nàng vẫn bôn ba ở nước ngoài, bận rộn và quan hệ với đủ loại người, đã rất lâu nàng không được thể nghiệm cảm giác yên bình thực sự như vậy. Ôm Phương Dật Thiên khiến tâm tình của nàng trở nên phẳng lặng, tự nhiên sâu lắng, không thể không nói đó là một cảm giác thần kỳ vô cùng, bất tri bất giác nàng nhắm đôi mắt lại, đắm chìm vào một thế giới an bình trong khoảnh khắc.

Việc làm này của Tiêu di không liên quan gì đến tình cảm nam nữ, chỉ là bất giác có được một cảm giác ấm áp, giống như trong một sơn động của một ngọn núi tuyết thật lớn, một đôi nam nữ nhẹ nhàng sưởi ấm cho nhau, ôm nhau đầy nhu tình.

Có điều, mộng đẹp trên đời rồi cũng có lúc phải kết thúc!

- Tiêu di, Tiêu di!!

Phương Dật Thiên cuối cùng không nhịn được, nhẹ nhàng hô lên.

“Ân” một tiếng đầy mơ màng, Tiêu di nhẹ giọng nỉ non, tựa như đang nói mê, giọng nói đầy êm ái lại mang theo một cỗ hương vị mê người.

Phương Dật Thiên ngẩn ra, thầm nghĩ: “Toát mồ hôi, không phải chứ Tiêu di. Nàng không phải đã thiếp đi rồi chứ? Ôm ta rồi ngủ luôn hả?”.

Ách. Nếu ở trên giường thì còn để nguyên không nói, nhưng đứng ôm ta thôi mà có thể ngủ được à?

Nghe Tiêu di đáp như nói mê, Phương Dật Thiên trong lòng rối loạn, nếu Tiêu di ngủ thì hắn không đành lòng thức nàng dậy, vấn đề là… chẳng lẽ cứ như vậy đứng mà ngủ khỏi cần cái giường lớn đang nằm gần trong gang tấc?

Thật lòng mà nói, hắn khó mà tiếp nhận được chuyện này, mặc dù hai khối mềm mại nhu nhuyễn của Tiêu di đang ở phía sau rất mê người, nhưng mà một ngựa chạy theo một ngựa lại là chuyện khác (Giải thích: ý bảo đại loại là khó mà tiếp tục được).

Suy nghĩ một chút, Phương Dật Thiên khẽ thở dài một tiếng, thầm nghĩ: “Quên đi, ta xoay lại ôm Tiêu di lên giường nghỉ ngơi thôi, dù gì cũng không thể để nàng đứng mà ngủ được!”.

Vì vậy, hắn liền chuyển thân, muốn xoay người sang chỗ khác, nhưng Tiêu di ôm đúng là hơi chặt, không thể nhẹ nhàng xoay qua được, hắn nhíu nhíu mày, hít sâu một hơi, dùng sức xoay người lại. Cám ơn trời đất, rút cục cũng làm được rồi!

Hắn mở tay muốn quàng lên thắt lưng Tiêu di định ôm lấy nàng, nhưng Tiêu di đột nhiên mở mắt, đối mặt với thân trên của Phương Dật Thiên, lại nhằm lúc hắn đang có tư thế định ôm lấy nàng!

- A!!!!

Tiêu di không nhịn được nhẹ giọng kêu lên, cả người có điểm thất thần, nàng phát hiện hai tay đang ôm Phương Dật Thiên, hơn nữa tư thế hiện tại của hắn như muốn ôm lấy nàng, điều đó có phần…

- Tiêu… Tiêu di, cô tỉnh dậy rồi hả, mới vừa rồi tôi có cảm giác hình như cô ngủ thiếp đi, nhân tiện nghĩ muốn đem cô lên giường để nghỉ ngơi, không có ý tứ gì khác đâu.

Phương Dật Thiên cười khan, vội vàng thu hai tay lại, nói.

“Oh!” Tiêu di ứng một tiếng, lùi một chút rồi thu tay lại, chợt nhớ lại tư vị nảy lên trong lòng trước đó, vì muốn giảm bớt sự dày vò và bi thống trong nội tâm của Phương Dật Thiên mà nàng đã tiến đến ôm lấy sau lưng hắn, rồi sau đó tâm tình của nàng trở nên yên tĩnh, nàng nhắm mắt lại, cảm thấy như mình đã tiến vào một giấc mộng.

Chính cô cũng rất thích giấc mơ này, thích đến không thể rời ra, và vẫn nhắm mắt cho đến khi Phương Dật Thiên khiến nàng bừng tỉnh.

- Đúng rồi, anh… anh không sao chứ?

Tiêu di nhớ đến thần sắc thống khổ trước đó của Phương Dật Thiên, nhịn không được mở miệng ân cần hỏi.

Nhớ đến việc Tiêu di không để ý gì tiến đến ôm lấy mình, chính vì muốn giúp mình vượt qua cơn khốn khó, xong lại ân cần hỏi, khiến Phương Dật Thiên cảm giác trong lòng dấy lên cảm giác ấm áp, có chút cảm động nói:

- Đã tốt rồi, cảm ơn cô, Tiêu di!

Tiêu di nghe vậy, trên mặt ánh lên một tia vui mừng cùng tiếu ý, ôn nhu nói:

- Không sao là tốt rồi, cám ơn tôi làm gì, bất quá vừa rồi bộ dáng của anh làm tôi thấy rất sợ và lo lắng, hoàn hảo là bây giờ anh không việc gì.

Dứt lời, Tiêu di bỗng nhớ lại cái gì đó, hỏi dò:

- Được rồi, mới vừa rồi chuyện gì đã xảy ra với anh vậy?

Phương dật thiên ngẩn ra, lại nói tiếp, đây là lần đầu tiên sau khi trở về thành phố, trước mặt một người nói về sự tình trên chiến trường, cũng lần đầu tiên thất thố mà tái phát “hội chứng tâm lý sau chiến tranh”, không biết làm sao, khi chứng kiện ánh mắt đầy nhu tình cùng ân cần của Tiêu di, hắn nhịn không được liền nói ra.

- Tiêu di, xin lỗi, mới vừa rồi tôi đã thất thố, đã khiến cô sợ hãi. Mỗi lần nhớ đến chuyện chiến trường trước kia, nhớ đến người huynh đệ đã vì cản đạn cho tôi mà bỏ mình, thì tôi lại không thể khống chế được tâm tình bản thân, kỳ thật đây là một loại “hội chứng tâm lý sau chiến tranh” biểu hiện ra.

Phương Dật Thiên khẽ thở dài một tiếng, nói.

- ‘Hội chứng tâm lý sau chiến tranh’?

Tiêu di ngạc nhiên nói, hiển nhiên, cái cụm từ này lần đầu tiên nàng nghe được, sau đó nàng ân cần hỏi:

- Nói vậy, sao anh không sớm đi trị liệu?

Phương Dật Thiên cười khổ một tiếng, nói:

- Hội chứng này điều trị không được, chỉ có thể dùng thuốc áp chế, nếu muốn trị hết bệnh thì phải dựa vào ý chí mới khống chế được. Bất quá sớm hay muộn tôi cũng sẽ khống chế được nó, chiến thắng nó!

Trong lòng Tiêu di nhất thời nổi lên một cảm giác vừa khó tả vừa phức tạp, chỉ mới trải qua một khoảng thời gian ngắn ngủi, nàng cảm giác được Phương Dật Thiên trước mặt như thay đổi thành một người khác, ít nhất là ấn tượng của nàng đối với hắn đã hoàn toàn thay đổi!

Khi vừa biết Phương Dật Thiên thì đủ loại tình huống ngoài ý muốn đã xảy ra, theo đó mà nhiều hoặc ít đã hiểu lầm Phương Dật Thiên, trong tiềm thức, nàng cảm giác được rằng Phương Dật Thiên là một loại người bất cần đời, cảm giác này khiến nàng không thích nhưng cũng không hề ghét.

Tuy nhiên, đêm nay sau khi nghe xong câu chuyện của Phương Dật Thiên, nàng mới hiểu rõ, ngoài vẻ bất cần đời của nam nhân, trong lòng hắn giấu kín một khoảng thời gian tang thương; làm người khác chỉ chú ý đến vẻ bất cần bề ngoài của hắn, có ai thấu hiểu được nội tâm thâm trầm như biển của hắn đây? Làm sao có thể trấn an những vết thương nội tâm đã thành sẹo trong tâm hồn hắn?

Nàng lại nghĩ tới tình cảnh khi tái phát “hội chứng tâm lý sau chiến tranh” vừa rồi của Phương Dật Thiên, nàng nhìn ra được Phương Dật Thiên lúc ấy rất thống khổ, nàng cũng biết loại tình huống như vậy Phương Dật Thiên khẳng định thường xuyên gặp phải, như vậy, trước đó khi bệnh tái phát làm gì có ai ở bên cạnh hắn ôn nhu an ủi? Hay chính bản thân hắn yên lặng chịu đau đớn một mình?

Nói thì buồn cười, nghĩ nghĩ, trong lòng nàng nổi lên cảm giác chua xót, xúc động muốn tiến đến ôm hắn, chỉ muốn hắn cảm giác sự ôn nhu.

- Là tôi không đúng, đáng ra tôi không nên hỏi anh chuyện này, nó làm anh nhớ lại những chuyện không thoải mái, sau đó anh mới…

Tiêu di nhẹ ngàng cúi đầu, nhỏ tiếng nói.

“Không” Phương Dật Thiên mạnh mẽ ngắt lời Tiêu di, nói:

- Hoàn toàn ngược lại, tôi lần đầu tiên trước mặt người khác nói về việc này, với cô sau khi nói ra tôi có cảm giác nhẹ nhõm hơn rất nhiều, bởi vậy tôi còn muốn cám ơn cô nữa!

- Thật à?

Tiêu di trong lòng vui vẻ, ngẩng đầu hỏi.

Phương Dật Thiên khẳng định gật gật đầu, sau đó hắn nhìn nàng một thoáng rồi hỏi:

- Khuya rồi, Tiêu di cô nghỉ ngơi đi, đã phiền cô lâu rồi!

- Còn anh? Tiêu di hỏi.

- Tôi? Tùy tiện thôi, tôi nằm salon là được rồi.

Phương Dật Thiên vừa nói vừa cầm áo sơ mi của mình, sau một lúc cái áo đã gần khô, rồi mặc lên.

- Anh, anh bây giờ cũng rất mệt rồi, theo tôi ngủ trên giường luôn đi, dù gì giường này cũng rất lớn!

Tiêu di đỏ mặt, nhẹ giọng nói.

Phương Dật Thiên đang mặc áo sơ mi vào, đột nhiên cứng đờ người, có chút không thể tin nổi, trống ngực đột nhiên đập nhanh, từ khi vào phòng Tiêu di đến giờ, hắn cảm giác tâm tình của mình luôn phập phồng, tim đập không đều lúc cao lúc thấp, đêm nay so với một một năm đi học còn khó tìm hơn nhiều lắm!

- Ngủ cùng Tiêu di?

Nếu lúc trước trong đầu hiện lên ý niệm này, hắn khẳng định đó là một ý nghĩ hoang đường, nhưng bây giờ, hình như chuyện hoang đường vẫn có thể thực hiện được!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK