Mục lục
[Dịch]Thiếp Thân Đặc Công- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Yên lặng…cực kì yên lặng!

Hiện giờ tất cả thuộc hạ của Cửu gia nhìn Phương Dật Thiên như một con quái vật, bọn họ cảm thấy chuyện này thật khó có thể tin được, đã nhiều năm qua, chỉ có Phương Dật Thiên dám cả gan dùng súng chĩa vào người Cửu gia, hơn nữa còn hổ báo tuyên bố cùng Cửu gia trao đổi điều kiện!

Người này thật quá điên cuồng. Còn Phương Dật Thiên thì không thèm chú ý đến ánh mắt của những người khác, đôi mắt hắn bình tĩnh nhìn về phía Cửu gia, miệng cười nhạt nói:

-Cửu gia đúng là con người sảng khoái! Đã vậy tôi cũng không nói quanh co, thứ nhất, Phương Dật Thiên tôi rốt cuộc đã chọc tới Cửu gia ông việc gì , vì sao hết lần này đến lần khác cứ nhằm vào tôi, cuộc chiến của chúng ta cũng là do Cửu gia ông khơi mào đầu tiên, đã vậy, Phương Dật Thiên tôi bồi ngài đến cùng. Nhưng, ông có thể đối phó tôi, tuyệt đối không được đụng tới những người bên cạnh tôi! Ông đã phạm vào điều tối kị này.

Ánh mắt của Cửu gia trầm xuống, sắc mặt tái nhợt, nhưng không nói câu nào.

-Lăn lộn cũng có quy củ, tuyệt đối không được động đến người nhà của đối phương. Nếu Cửu gia ông đã khăng khăng muốn làm trái quy củ này, vậy thì tốt lắm, Cửu gia ông không phải cũng có vợ con hay sao? Ông có tin hay không đêm nay tôi đem tất cả bọn họ giết chết sạch không lưu 1 người!

Ánh mắt Phương Dật Thiên lạnh lùng nhìn Cửu gia, câu nói cuối hắn gằn từng chữ một thật khủng bố.

-Ngươi…ngươi dám! Chuyện Lâm tiểu thư, chúng ta cũng không mạo phạm đến nàng, tất cả chỉ muốn dụ ngươi lên lôi đài, chúng ta tuyệt đối không làm tổn hại một sợi tóc của cô ta.

Cửu gia lạnh lùng nói.

-Nhưng các ngươi đã bắt cóc cô ấy, không phải sao?

Phương Dật Thiên cười lạnh nói.

-Ngươi rốt cuộc là muốn thế nào?

Cửu gia vẫn lạnh lùng đáp trả.

Phương Dật Thiên lạnh nhạt cười, ánh mắt xoay chuyển về phía Tần Dũng nói:

-Rất đơn giản, chuyện này cần có một người lãnh trách nhiệm, giao Tần Dũng cho ta.

-Phương Dật Thiên, ngươi dựa vào cái gì mà bảo chúng ta giao người? Ngươi cho rằng bốn người các ngươi có 4 khẩu súng là giỏi lắm sao? Ngươi nhìn cho kĩ xem, tất cả các ngươi đã bị người chúng ta bao vây!

Tần Dũng sắc mặt trắng bệch , vội vàng hét lên.

-Đúng là bọn ta bị bao vây ! Nhưng mà ta có thể lập tức giết mày cùng Cửu gia!

Phương Dật Thiên chỉ mũi súng về phía Tần Dũng, giọng nói lạnh lùng như hung thần.

Tần Dũng rùng mình, 2 chân bắt đầu run rẩy, họng súng đen ngòm kia đang chĩa về phía hắn khiến hắn cảm giác được sự tử vong khủng bố như đang đến rất gần.

Hắn đảo mắt nhìn về phía Cửu gia, nhưng cũng chỉ nhìn thấy vẻ mặt xanh mét của ông ta, trong lòng hắn bắt đầu nổi lên lo lắng.

-Tiểu Tuyết.

Phương Dật Thiên gọi Lâm Thiên Tuyết, rồi sau đó chỉ vào Tần Dũng hỏi:

-Lúc trước có phải tên khốn kiếp này bắt cóc cô không?

Lâm Thiên Tuyết nhìn về phía Tần Dũng, trong mắt đầy sự tức giận, nàng nhìn chằm chằm Tần Dũng rồi nói:

-Đúng vậy, chính là hắn, chính hắn đã bất ngờ lôi ta lên xe, còn kề dao uy hiệp ta rồi mang đến đây!

Phương Dật Thiên lạnh lẽo nhìn về phía Tần Dũng, trong mắt như xuất hiện một tia lửa, hắn lạnh lùng

-Tần Dũng, nếu ngươi có bản lĩnh thì cứ nhắm vào ta, việc gì phải xuống tay với một cô gái? Còn nếu một khi ngươi đã vi phạm quy củ này, thì ngươi cũng phải biết sẽ trả một cái giá không nhỏ chứ!

-Phương Dật Thiên, vậy chuyện ngươi giết Ngô Lực, ngươi định xử lí thế nào?

Cửu gia nhằm về phía Phương Dật Thiên hỏi.

-Thua trận nghĩa là chết, đây chính là quy tắc ngầm của lôi đài hắc quyền! Ngô Lực nếu đã đánh thua ta thì cái chết chính là kết quả thuộc về hắn! Cũng giống như vậy, nếu ta thua trận cũng phải đồng ý sự trừng phạt: tử vong. Mà ta nghĩ, nếu ta mà chết chắc Cửu gia ông cũng giả bộ không có chuyện gì, đúng không?

Phương Dật Thiên cười lạnh:

-Hừ, lần này các ngươi ép ta và Ngô Lực quyết đấu, không phải cũng hi vọng hắn đánh chết ta trên lôi đài sao? Giờ thế nào, thấy kết quả không như ý muốn nên bắt đầu muốn nói lí lẽ sao? Cút CMM đi, đánh cuộc thua là thua! Cửu gia, ông cứ suy nghĩ đi, nếu không giao Tần Dũng cho ta, thì đêm nay đừng ai mong có thể ra được khỏi đây!

-Láo toét! Phương Dật Thiên, ngươi dám uy hiếp ta?

Cửu gia không còn giữ được bình tĩnh, liền đập bàn nổi giận hét lên.

Lạch kạch, Lạch kạch!

Phương Dật Thiên lên đạn khẩu súng, nhằm về phía Cửu gia, lập tức đám thuộc hạ của Cửu gia cuống cuồng rút súng ra muốn xông lên hộ giá!

-Tất cả cấm đứng yên cấm nhúc nhích, nếu còn xông lên ta sẽ bắn chết Cửu gia !

Phương Dật Thiên đột nhiên hét lớn, trong mắt phát ra hàn quang nguy hiểm. Cùng lúc đó, ông chủ Trương, Tiểu Đao, Hầu Quân 3 người tạo thành một đội ngũ hình tam giác, đem Lâm Thiên Tuyết bảo vệ bên trong, vũ khí của bọn họ cũng đã lên đạn chĩa về đám thuộc hạ đang muốn lao lên của Cửu gia, cục diện trong phòng đã trở nên khần trương!

Lâm Thiên Tuyết giật mình sợ hãi, từ trước đến nay nàng chỉ thấy bắn nhau bằng súng trên ti vi chứ chưa tận mắt nhìn thấy bao giờ? Nhưng mà nói đến cũng thật lạ, ngoài sự khẩn trương thì trong lòng nàng cũng có một chút gì đó kích thích. Tuy nhiên không khí bây giờ trở nên áp lực đè nặng lên nội tâm của nàng, khiến cho nàng hít thở hổn hển lo sợ!

Ánh mắt của nàng nhìn về phía Phương Dật Thiên, Phương Dật Thiên một mình một súng, đang đối mặt với hơn 10 tên thuộc hạ của Cửu gia, nhưng trong mắt hặn lại toát ra phí khách uy nghiêm, còn ngược lại đám thuộc của của Cửu gia tên nào cũng do dự không dám tiến lên.

Đặc biệt là Cửu gia, ông ta có thể thấy được ngón tay của Phương Dật Thiên đang đặt ngay trên bộ phận cò súng, nếu hắn có hành động gì dị thường khả nghi thì dám chắc rằng Phương Dật Thiên sẽ không do dự nổ súng biến hắn thành viên than tổ ong. Cửu gia đương nhiên không dám lấy tính mạng của mình ra đặt cược, cuộc sống ngày sau còn dài, hắn dại gì một chút tôn nghiêm vớ vẩn mà để mất đi mạng sống, vì nếu giờ hắn hành động sơ suất, thì khi đó cái giá phải trả là cả tính mạng của bản thân.

Cửu gia thở dài, hắn khoát tay áo, lập tức thuộc hạ của hắn thoáng do dự nhưng cũng lùi về phía sau, hắn thuận miệng nói: T

-Tất cả buông hết vũ khí cho ta. Lui ra!

Đám thuộc hạn khẽ giật mình kinh ngạc, chỉ có điều bọn chúng rất nhanh làm theo mệnh lệnh của Cửu gia, thu hồi vũ khí trong tay, tất cả đều lui xuống.

Phương Dật Thiên tất nhiên cũng biết rõ ám chỉ trong hành động này của Cửu gia, hắn cười nhạt, cũng thu hồi khẩu súng đang chỉa về Cửu gia, nói:

Thế nào? Cửu gia đồng ý giao người chứ ?

-Cửu thúc...

Tần Dũng trong lòng cả kinh, hắn biết một khi rơi vào tay Phương Dật Thiên thì chẵng có kết quả gì đẹp, hắn vội mở miệng cầu tình.

Cửu gia thì chẵng quan tâm đến Tần Dũng đang nhìn mình, hắn nhìn về phía Phương Dật Thiên, hỏi:

-Phương Dật Thiên, ngươi định xử lí Tần Dũng như thế nào? Nếu Lâm tiểu thư đã bị khiếp sợ, như vậy ta nguyện ý bồi thường, mọi chuyện kết thúc tại đây, ngươi thấy sao?

-Bồi thường? Hừ, tổn thất về tinh thần không phải vấn đề mà tiền có thể giải quyết! Phương Dật Thiên cười lạnh một tiếng, hắn nhìn về phía Tần Dũng, nói:

-Điều kiện của ta rất đơn giản, đó chính là, ta muốn một chân của hắn!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK