Mục lục
[Dịch]Hoa Si Hoàng Hậu - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Có một số việc, chúng ta biết rõ là sai, lại vẫn muốn kiên trì đến cùng, bởi vì không cam lòng.

Tiêu Cẩm vẫn tin rằng, trong lòng Hương Diệp Nhi có vị trí của hắn, ít nhất là, nhiều hơn đại ca, nếu Hương Diệp không yêu đại ca, hắn sao có thể nhẫn tâm để nàng lại ở trong cung sống không vui vẻ gì?

Hắn chỉ hy vọng Hương Diệp Nhi được hạnh phúc mà thôi, mà đại ca, không thể mang cho nàng hạnh phúc mà nàng muốn.

Ngọc Sanh Hàn biết quân đội của Tiêu Cẩm bắt đầu rục rịch, trong lòng bất đắc dĩ, nhưng cũng chỉ có thể sẵn sàng chuẩn bị nghênh chiến, Hương Diệp đã từng mắng hắn, Tần Khê căn bản không có kinh nghiệm thực chiến, sao có thể ra chiến trường được, hôm nay, hắn đứng ở đây, cô có nhìn thấy hay không, liệu cô có lo lắng cho hắn hay không?

Sau khi Ngọc Sanh Hàn tới Hoài Thành, Đoạn Lặc liền dẫn nhân mã đến trước phục mệnh, mấy ngày nay, hắn chỉ có thể tiếp tục dẫn dắt binh lính còn sót lại tìm kiếm quanh khu vực hạ du, vẫn không tìm thấy tung tích của Ngọc Khê hầu.

Đại quân tới từ phía sau đã trực tiếp đến trấn thủ ở Hoài Thành, Tân tướng quân mang theo thánh chỉ tới trước, lại rút đi hơn phân nửa nhân mã còn lại của hắn, cũng may Ngọc Sanh Hàn lại đích thân đến, viện binh cuối cùng cũng tới.

Đoạn Lặc dẫn theo một đội nhân mã, Hương Nại Nhi và An Quế ngồi trên xe ngựa, đi lẫn trong đội ngũ, Ngọc Sanh Hàn đi tới trước mặt Đoạn Lặc, phân phó nói, “Đưa bọn họ ra khỏi thành, cùng tìm kiếm tung tích của Ngọc Khê hầu.”

“Ngọc Sanh Hàn~” Hương Nại Nhi ngoắc ngoắc tay với Ngọc Sanh Hàn, Ngọc Sanh Hàn có chút bất đắc dĩ đi qua, lại nghe Hương Nại Nhi nói, “Chúng tôi đi rồi, anh đánh giặc cũng phải cẩn thận một chút, nếu mà đánh không lại thì cứ áp dụng chính sách dụ dỗ! Vứt cái thể diện của anh xuống, cứ việc dùng tình thân để cảm hóa hắn!”

Ngọc Sanh Hàn liếc xéo cô nàng một cái, mắt lạnh phân phó Đoạn Lặc mau đưa người đi, Hương Nại Nhi ngồi trong xe ngựa, vẫn không nhịn được cất giọng nói, “Tôi nói thật đấy! Hương Diệp bảo Tiêu Vương dễ dụ lắm! Anh thân thiết một chút nói không chừng lại thắng được!”

“Trẫm tuyệt đối sẽ thằng!” Ngọc Sanh Hàn nhìn cô lạnh lùng cất cao giọng, toàn thân tràn ngập tự tin cùng khí phách, khiến cho binh lính đang đứng một bên không khỏi phấn chấn tinh thân, cao giọng la theo, Hương Nại Nhi còn nói gì đó, nhưng đều đã bị bao phủ trong làn sóng âm thanh!

Đoạn Lặc dẫn người ra khỏi thanh, đi thẳng xuống hạ du sông Hoài, mà từ nơi đó đi xuống sẽ là Hội Đô, đất phong của Minh Lam, đến khi trời tối bọn họ đã ở trong một thôn nhỏ gần Hội Đô, chỉ không ngờ được, hành tung của bọn họ đã bị Minh Lam nắm rõ, càng đến gần hạ du, thì càng gần với lãnh địa của Lam Vương, Lam Vương đã sớm liên thủ với Tiêu Vương, Đoạn Lặc đưa Hương Nại Nhi theo, đương nhiên phải cẩn thận mọi thứ.

Phân phó ba người một tổ bắt đầu tìm kiếm dọc theo bờ sông, Đoạn Lặc đương nhiên là mang theo cả Hương Nại Nhi và An Quế, đến hạ du sông Hoài, cẩn thận tìm kiếm, Hương Nại Nhi không biết bắt tay từ đâu, chỉ có thể lẽo đẽo theo Đoạn Lặc, vòng qua vòng lại hết bụi rậm lại đồi cỏ.

An Quế cứ một chốc lại quay đầu lại, tựa hồ như đang nhìn thứ gì đó.

“An Quế, ông đang nhìn gì vậy?”

“Ạch, nô tài, cứ cảm thấy hình như đang có người nhìn chằm chằm chúng ta.” An Quế có chút buồn bực lắc đầu, “Chắc là nô tài bị ảo giác.”

Hương Nại Nhi đang muốn lườm ông ta một cái, lại thấy vẻ mặt Đoạn Lặc bỗng trở nên căng thẳng, đột nhiên rút kiếm từ bên hông ra, cả người tản ra sát khí, thực khiến cho Hương Nại Nhi sợ hết hồn, không khí xung quanh tựa hồ như lập tức trở nên đè nén.

Đoạn Lặc giơ kiếm che trước mặt ha người, chợt nghe thấy trong bụi cỏ, một tràng xột xoạt, ngay sau đó, một hàng cung tiễn thủ đã bao vây bọn họ. Hương Nại Nhi liếc nhìn, cũng phải trên trăm tên.

Hương Nại Nhi ngây ngẩn cả người, giơ hai tay lên.

An Quế cũng ngây ngốc, nhìn động tác của Hương Nại Nhi, cũng giơ hai tay lên theo, mặc dù không biết nó có ý nghĩa gì.

Đoạn Lặc nhìn hai người, lại nhìn sự chênh lệch giữa hai phe, chỉ có thể ngoan ngoãn buông kiếm, lúc này, nếu là một mình hắn thì còn có thể đảm bảo toàn thân trở ra, nhưng mang theo hai người không có võ công này, còn phải đảm bảo họ sẽ không biến thành hai con nhím, hắn không nắm chắc.

Ba người bị đưa về Hội Đô.

Bị trói gô giải đi, lúc xảy ra náo loạn xong, đột nhiên một đám người từ đâu xông ra, tình cảnh nhất thời hỗn loạn, Đoạn Lặc nhân cơ hội xô mấy tên quan binh ra, lợi dụng đao của bọn chúng cắt đứt dây thừng, đang muốn kéo Hương Nại Nhi đang bị đám người đẩy đi thì không ngờ tay lại bị vật gì đó đánh trúng, chỉ có thể vươn tay kéo An Quế qua, nhanh chóng thoát ra.

Mà Hương Nại Nhi thấy Đoạn Lặc mang An Quế theo phóng đi, trong lòng rủa thầm, “Đồ không có nghĩa khí! Cứu ông ta mà không cứu tôi!”

Không ngờ, sau lưng lại bị ai đó túm lấy, đang định mở miệng, lại bị một bàn tay che lại, kéo cô thoát khỏi dòng người. Mà đám quan binh kia thì chỉ biết tức giận mắng chửi không dứt, vừa bắt được ba kẻ trọng phạm, giờ mất ráo~

Vậy đành bắt hết đám lưu manh khất cái kia, giam lại cho hả giận!

Mà Hương Nại Nhi bị người nọ kéo đi đâu không biết, người kia vừa mới bỏ tay khỏi miệng cô, Hương Nại Nhi chưa kịp kêu gì, cánh tay kia đã vòng qua hông cô, đề khí, mang cô phi vào một khoảng sân nào đó, Hương Nại Nhi có hơi kinh hãi, chúi vào trong ngực người kia, lại ngửi thấy một mùi hương quen thuộc, ngẩng đầu lên nhìn.

Là Tần Khê!

“Tần Khê!” Hương Nại Nhi sung sướng nói, đang muốn ôm hắn, mới phát hiện ra tay vẫn còn bị trói.

“Nghe thấy rồi~ làm gì mà lớn tiếng như vậy~” Tần Khê có chút không còn gì để nói, vẻ mặt lại đầy ý cười, đang muốn cười cô nàng lập dị, không ngờ, cổ bỗng nhiên truyền đến một cơn đau.

Hai người nhất thời ngã xuống một bụi cỏ.

Tần Khê che cổ mình kêu to, “Cô cái bà điên này! Làm cái quái gì thế? Tự nhiên lại cắn tôi?”

Hương Nại Nhi ngồi trên cỏ, hừ hừ ngẩng đầu, cả giận nói, “Ai bảo anh biến mất lâu như vậy mà không biết báo bình an một tiếng!!”

“Đúng vậy~ tôi phải gọi điện thoại hay gửi tin nhắn cho cô~”

“Đúng thế!” Hương Nại Nhi đáp một tiếng, mới phát hiện ra có chút không đúng, “Không đúng, cổ đại lấy đâu ra di động chứ?”

“Cô cũng biết thế à~” Tần Khê lành lạnh quăng cho cô nàng một câu, “Cổ đại thì lấy đâu ra di động, vậy tôi báo bình an cho mấy người thế nào được chứ~ buồn cười!”

Ngoài miệng thì nói vậy, nhưng trong lòng Tần Khê vẫn thấy ấm áp, ít nhất cô nhóc này còn biết lo lắng cho hắn, móc một thanh chủy thủ ra, vừa cắt đứt dây trói trên người Hương Nại Nhi, vừa cười khổ, “Nếu không, cô cho tôi số di động đi~ ha ha…”

Lời còn chưa dứt, thân thể Tần Khê chợt sững lại, Hương Nại Nhi vừa mới được nới lỏng dây trói đã ôm lấy hắn, Tần Khê nghe thấy giọng nói hiếm khi nhỏ nhẹ của cô, mang theo chút ấm ức nghèn nghẹn, thấp giọng đọc, “13480297777/”

Đọc xong, buông hắn ra, uy hiếp nói, “Anh đến chết cũng phải nhớ cho tôi!”

“Ạch.” Tần Khê hơi toát mồ hôi, nhớ đến chết, sớm biết thế hắn đã không hỏi.

“13480297777. Tôi nhớ rồi.” Tần Khê nhướn nhướn mày, vẻ mặt vênh váo, Hương Nại Nhi nhìn bộ dạng kia của hắn, hừ một tiếng, thấy cổ Tần Khê bị cô cắn hằn lên dấu răng đỏ đỏ, mặt đỏ bừng lên, vừa nãy nhìn thấy hắn, trong lòng rất vui mưng, nhưng mà không có cách nào cả, tay cô thì bị trói, không ôm hắn được, chỉ có cái miệng này động đậy được, cô cắn hắn, đó chính là sự hưởng ứng nhiệt liệt trước việc hắn bình an vô sự!

“Anh không sao cả sao không đi tìm Đoạn Lặc chứ?’ Hương Nại Nhi không nhịn được hỏi, Tần Khê nghe vậy chỉ miễn cưỡng liếc cô một cái, “Tìm hắn làm gì, tôi có chuyện quan trọng hơn~”

Hương Nại Nhi mắt lạnh đảo qua, “Chuyện quan trọng hơn là vội đi tán gái?”

“Tôi mà giống loại người như vậy sao?! Có nói với cô cô cũng chẳng hiểu!!” Tần Khê có chút bực mình, hôm nay vốn định ra ngoài đảo qua đảo lại một chút xem có phải Đoạn Lặc vẫn đang tìm hắn không, ai ngờ lại nhìn thấy hai người này như đang đi dã ngoại dạo bước khắp nơi, nói là tìm hắn, thật ra thì chính là nhân cơ hội hẹn hò!!

Vô lương tâm!!!

Bị bắt còn phải để hắn đến cứu, tìm mấy tên lưu manh khất cái kia cũng tốn mất một miếng ngọc đáng giá nhất trên người hắn đấy!!!

“Đoạn Lặc nói, anh bị trúng tên, không sao chứ>” Hương Nại Nhi không kìm được hỏi, Tần Khê nghe vậy, mặt hơi đờ ra, một lúc lâu sau mới lấy ra một chiếc túi nhỏ bị thủng một lỗ, ngại ngùng nói, “Hương Nại Nhi, ngại quá, vật này…”

Hương Nại Nhi đổ thứ bên trong chiếc túi ra, là một chiếc chìa khóa gia dụng, chẳng qua là ở giữa bị lõm một chỗ.

“Cái chìa khóa này của cô đúng là bùa hộ mệnh nha~” Tần Khê ngượng ngùng nói, “Mũi tên kia vừa khéo lại bắn trúng nó~ nhưng mà hình như có hơi biến dạng…”

“Nó..” Hương Nại Nhi có chút ngẩn người. Tần Khê lại tưởng cô đang tức giận, vội vàng nói, “Ạch, thật ra thì không phải tôi cố ý đoạt bùa hộ mệnh cô tặng cho Đoạn Lặc đâu, cũng không phải cố ý lấy nó đế chặn mũi tên, cô biết đấy, chuyện chỉ xảy ra trong chớp mắt, tôi căn bản không kịp bảo vệ nó cho tốt…”

“Từ từ!” Hương Nại Nhi vội vàng ngắt lời hắn, “Tôi cho Đoạn Lặc? Vật này rõ ràng là tôi bảo Đoạn Lặc giao cho anh cơ mà!”

Tần Khê nghe vậy, sửng sốt, mất cả nửa ngày, thì ra là cho hắn? Vậy hắn còn cướp làm gì? Tên Đoạn Lặc chết tiệt kia, thế mà chẳng nói câu nào cả!

“Anh tưởng tôi tặng cho anh ta, vây anh sao còn cướp của anh ta?” Hương Nại Nhi đột nhiên nghĩ đến vấn đề này, dường như, có chút cảm giác vi diệu.

Khóe miệng không tự chủ được tràn ra một nụ cười nhẹ, hắn tranh của Đoạn Lặc, không biết xấu hổ như vậy, ha ha~

“Tôi bảo này Hương Nại Nhi, cô cười như vậy làm tôi sợ lắm~”

“Biến!”

….

Hai ngày sau, Ngọc Sanh Hàn cùng Tiêu Cẩm dẫn quân đội của mình giằng co bên ngoài Hoài thành, trống lớn rền vang, hai phe quân đội chính thức giao chiến, tiếng chém giết vang lên không ngớt.

Ngọc Sanh Hàn cùng Tiêu Cẩm đều cầm binh khí trong tay, thúc ngựa đi, trong nháy mắt sượt qua nhau, phát ra tiếng binh khí va chạm, Ngọc Sanh Hàn nhướn đôi mắt lạnh, nhớ tới trước kia, bọn họ cũng từng đứng chung một chỗ trên giáo trường nhận sự dạy bảo của sư phụ mình, nhưng không ngờ, võ công của cậu ta vậy mà lại bất phân cao thấp với hắn.

Trên một đỉnh núi tọa bên ngoài Hoài Thành, Minh Lam mang theo Hương Diệp đứng trên Đoạn Phong sơn, nhìn hai quân chém giết bên dưới, tròng mắt bắt đầu dậy lên từng đợt sóng, sắc mặt Hương Diệp nặng nề, muốn tránh thoát khỏi hắn, lại bị hắn siết chặt hai tay.

Hương Diệp nghiêng đầu trừng hắn, “Tay ngươi không mỏi sao?”

“Nắm cỏ thơm, sao lại mỏi được?” Minh Lam ngả ngớn đáp một câu, Hương Diệp chỉ lạnh lùng nhìn qua, không để ý tới hắn, nét mặt dù không chút gợn sóng sợ hãi, trong lòng lại không kìm được lo lắng cho hai quân nhân mã phía dưới, chiến tranh là thứ không ai muốn thấy, huống chi, cuộc chiến này hoàn toàn phi nghĩa.

Chân mới hơi động đậy, đã bị Minh Lam túm chặt, “Bổn vương khuyên ngươi chớ có giãy dụa nữa. Cùng nhau xem cho hết vở kịch hay này, chẳng phải tốt sao?”

Nét mặt Hương Diệp hơi biến đổi, nhìn xuống phía dưới, chợt sững sờ.

Minh Lam cũng thấy có điều lạ, ngưng mắt nhìn, lại thấy bên dưới trống trận vang dội, người ngựa hỗn loạn, duy chỉ có bóng dáng của Tiêu Cẩm và Ngọc Sanh Hàn là không thấy đâu!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK