Mục lục
[Dịch]Hoa Si Hoàng Hậu - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngọc Sanh Hàn thấy cô săn sóc như vậy, hai người giống như trước kia, trong lòng hơi xao động, gật đầu một cái, lại nghe Hương Diệp đột nhiên chuyển giọng, đi tới phía sau hắn nói, “Mới vừa rồi ở chỗ Thái Hoàng Thái Hậu ăn còn chưa no, không bằng, cùng nhau ăn đi.”

Hương Diệp chỉ chỉ thức ăn chưa được động tới trên bàn, thật ra thì cô không đói bụng, chẳng qua là cái tên Ngọc Sanh Hàn này, nếu không có người bên cạnh, bảo hắn một mình ăn cả bàn món ăn, hắn có lẽ sẽ dứt khoát không ăn.

Không ai biết, thật ra thì Ngọc Sanh Hàn còn khó phục vụ hơn cả Tần Khê.

Ngọc Sanh Hàn biết đây là sự quan tâm của cô, không nói ra, cũng không cự tuyệt, hai người ngồi xuống, bắt đầu động đũa, Hương Diệp gắp một miếng cá, gỡ xương, bỏ vào bát Ngọc Sanh Hàn, nhạt giọng nói: “Anh dạo này chắc mệt lắm hả?” Mới vừa nãy ngủ trên giường cô trầm như vậy.

Ngọc Sanh Hàn nhìn cô, đột nhiên đặt đũa xuống, nghiêm túc nói, “Một mình ngủ một giường, dù sao vẫn là ngủ không ngon.” Lời này nghe ra, chính là trong lời có ý, Hương Diệp quay đầu trợn mắt nhìn hắn một cái, sớm biết, đã không tốt với hắn như vậy.

Mặc dù biết, trên miệng vẫn vân đạm phong khinh như cũ, “Hậu cung nhiều phi tử như vậy, anh tùy tiện tìm cũng có thể tìm được người ngủ cùng anh.” Nếu không thì, còn một Hinh Phi nữa không phải sao? Tội gì cứ muốn cô hầu? Làm cho ái muội không rõ….

Ngọc Sanh Hàn nghe câu này của cô, cũng chẳng vui vẻ, lạnh lùng nói, “Bọn họ sao có thể đánh đồng với em được?”

Ngọc Sanh Hàn vốn không có ý khác, chẳng qua là lời ra khỏi miệng, hai người đều cảm thấy có chút mập mờ, lời như vậy, theo tu từ học mà nói, thì phải gọi là “tâm tình”….

“Tôi muốn ở Phượng Hoàn cung như vậy, anh nên từ từ làm quen dần…” Lời của Hương Diệp rất nhẹ, cũng nói rất rõ ý tứ, cô sẽ không phụng bồi hắn mãi, giống như một người mẹ đang nói với con mình, “Mẹ sẽ không ở với con cả đời được”, lời này với Ngọc Sanh Hàn mà nói, mặc dù quái dị, lại thật là khó thương cảm.

Hương Diệp đứng dậy, vẻ mặt tĩnh lặng, “Trời tối rồi, vẫn là nên về sớm một chút đi.” Vừa nói, đang muốn gọi An Quế ngoài cửa, không ngờ, trên tay bỗng dưng bị níu chặt, Ngọc Sanh Hàn kéo cô, ôm lấy cô từ phía sau, thân mình Hương Diệp run lên, lại nghe thấy thanh âm của hắn lơ lửng bên tai, “Có phải không, cho dù là tôi xuất hiện vào lúc em gặp Ngọc Tiêu Cẩm, em cũng không yêu tôi?”

Nhắc tới Tiêu Cẩm, Hương Diệp chỉ cảm thấy buồn cười, Ngọc Sanh Hàn khôn khéo như vậy, làm sao cả một năm qua vẫn còn một bên tình nguyện cho rằng cô yêu Tiêu Cẩm? Cô đối với Tiêu Cẩm là thương yêu, nhưng không có tình yêu nam nữ.

Trước khi tôi gặp Tiêu Cẩm, chúng ta đã sớm gặp nhau không phải sao? Chẳng qua là, anh không nhớ rõ thôi.

Lòng bàn tay Hương Diệp khẽ run, muốn kéo tay hắn ra, nhưng có chút không nỡ, kỳ thực ban đầu, cô cũng luyến tiếc, chung đụng một năm, không thể nói cô đối với hắn một chút tình cảm cũng không có, chẳng qua là, cô sớm đã dự phòng trước cho bản thân ——- sẽ không yêu một Hoàng đế.

Cho tới giờ cô chưa từng nói qua, kỳ thực cô không tin vào cái gọi là tình yêu, cô ở lại, vốn chỉ dự định dùng một năm để cho hai bên chán ghét lẫn nhau, còn sót lại hai năm, chẳng qua chỉ là giết thời gian.

Cô không ngờ tới, một năm, không chỉ không khiến cho họ chán ghét lẫn nhau, trái lại còn khiến hắn quen với việc đã có mình trong cuộc sống, chỉ một năm… là tính tình của bọn họ quá mức giống nhau, cho nên mới tâm tâm tương tích sao? Cho nên mới dễ dàng quen thuộc với đối phương như vậy?

Hương Diệp vẫn không nhúc nhích, Ngọc Sanh Hàn lại buông cô ra, nếu cô mở miệng nói “Phải”, hắn sẽ cảm thấy, cô đang gạt hắn, cô không mở miệng, trái lại chẳng khác nào thừa nhận.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK