Mục lục
[Dịch]Hoa Si Hoàng Hậu - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Mai anh muốn đưa Hinh Phi đến chỗ sân viện của em đi vòng vòng giải sầu, em không để ý chứ?” Ngọc Sanh Hàn cố tình hỏi, hắn muốn nhìn thấy trên khuôn mặt cô có chút để ý, nhưng mà hắn quên mất, lầu cao mờ mờ, hắn không thấy rõ cô, nhưng giọng nói của cô lại dễ dàng nghe được, “Đến lúc đó em sẽ chuẩn bị sẵn trà bánh, chờ đại giá.”

Nói xong, trực tiếp xoay người bỏ đi, Ngọc Sanh Hàn sau lưng không nói gì, nắm đấm siết chặt trên tay dần dần buông lỏng, nét mặt đầy vẻ tự giễu, Hương Diệp xuống tới dưới lầu, đi xa, đứng dưới một tán cây, không nhịn được nhìn về phía lầu cao, trong mắt mang theo chút khó chịu.

Chân nhấc lên, đột nhiên giống như cho hả giận đá vào cái cây một cái, sau đó liền xoay người rời đi.

Xung quanh yên tĩnh, đợi Hương Diệp đi rồi, cạnh đó đột nhiên thò ra một cái đầu, nhìn bóng lưng rời đi của Hương Diệp, chớp mắt mấy cái, sau đó nhấc chân chạy về phía lầu cao, chạy lên lầu, nhìn thấy Ngọc Sanh Hàn đang đứng bên cạnh lan can, vẻ mặt vô cùng khó coi, An Quế chạy tới, trên mặt đầy vẻ vồn vã, “Hoàng thượng, Hoàng hậu vừa mới đá cây!”

Ngọc Sanh Hàn nghe vậy, khẽ nhíu mày, “Cô ấy đá cây?”

“Đúng đúng, nhìn qua hình như có hơi buồn bực bất mãn.” An Quế giống như đang báo cáo nói rất tỉ mỉ, Ngọc Sanh Hàn nghe xong, sắc mặt bấy giờ mới dịu lại, cười nhẹ, rạng lên dưới ánh trăng.

Hôm sau, Hương Diệp đứng trong sân tưới hoa, Ngọc Sanh Hàn liền dẫn Hinh Phi tới, theo lời của hắn mà nói, ở trong hoàng cung này không có chỗ nào xanh hóa hơn so với chỗ của Hoàng hậu.

Sắc mặt Hinh Phi thoạt nhìn có chút không ổn, đại khái là vì chuyện Cầm Phi mà mệt mỏi, nhìn thấy Hương Diệp, trên mặt mày mới khẽ hiện lên vẻ vui mừng, “Tới quấy rầy nương nương.”

“Hinh Phi tỷ tỷ nói gì vậy.” Hương Diệp bước tới, đỡ lấy Hinh Phi, liếc mắt nhìn Ngọc Sanh Hàn, hành lễ một cái, động tác lạnh nhạt.

Ngọc Sanh Hàn cũng không tức giận, tiếp tục quen tay quen mắt, lấy từ trong góc sân ra một bộ dụng cụ pha trà, bày ra, bộ dáng kia, y như nhà của mình.

Ba người vây quanh bàn đá, có sắc hoa hương trà, chuyện trò câu được câu chăng, lực chú ý của Hương Diệp, chủ yếu vẫn là Ngọc Sanh Hàn pha trà.

Trà bắt đầu sôi, Ngọc Sanh Hàn rót cho ba người mỗi người một chén, nhẹ nhàng rót xuống, Ngọc Sanh Hàn làm như vô tình nhắc đến, “Hương Diệp lâu rồi không tới Thi Ngưng điện tỉa hoa cho Trẫm.”

Nói một câu, lại không có tiếp, Hương Diệp thầm nghĩ anh có ý gì đây?

Bất kể có ý gì, dù sao cô cũng không tiếp lời.

Hinh Phi lại tiếp, “Nghe Hoàng thượng nói, hoa nghệ là thủ nghệ nuôi dưỡng tâm hồn, từ lâu đã nghe danh Hoàng hậu muội muội hoa nghệ tuyệt hảo, vẫn không có cơ hội lĩnh giáo, thần thiếp cũng muốn học một chút, thỉnh thoảng còn có thể mượn hoa dâng Phật.”

Hương Diệp nghe vậy, chỉ nhàn nhạt nhìn qua, đang định mở miệng, Ngọc Sanh Hàn lại đi trước một bước, kéo tay Hinh Phi nói, “Hoa nghệ coi trọng tinh thần, với ngươi mà nói thì quá sức hao tâm tổn trí, hơn nữa, Trẫm vẫn thích hoa Hoàng hậu làm cho Trẫm hơn.”

Ngọc Sanh Hàn nói thẳng như vậy, Hinh Phi cũng không cảm thấy bất mãn gì cả, trái lại Hương Diệp nhìn vẻ mặt ý tứ mập mờ của Ngọc Sanh Hàn, cũng không nghĩ nhiều nữa.

Lại nói một hồi, Ngọc Sanh Hàn gần như ép sát cô không buông, đầu tiên là ngọ thiện.

“Trẫm hình như đã lâu rồi chưa dùng bữa cùng Hoàng hậu, hôm nay Ngọ thiện dùng ở ngay Phượng Hoàn cung đi, ý Hinh Phi thế nào?”

“Hoàng thượng làm chủ là được.” Hinh Phi đáp lời, lại nhìn về phía Hương Diệp, Hương Diệp chỉ có thể đáp theo, “Đúng vậy, Hoàng thượng làm chủ là được.”

Dù sao cũng chỉ là nhiều thêm hai đôi đũa.

Hương Diệp lại tự ăn phần của mình.

Ngọc Sanh Hàn gắp thức ăn cho Hinh Phi, nhìn Hương Diệp gắp một miếng sườn lên, lập tức giơ bát của mình ra, “Hương Diệp thật hiểu ý của Trẫm, Trẫm đang muốn gắp sườn đây.” Nói xong, chiếc bát khẽ cụng, sườn trên tay Hương Diệp cứ vậy rớt xuống.

Hương Diệp hơi ngượng ngập, lại chuyển sang gắp rau, Ngọc Sanh Hàn lại nói, “Hương Diệp, thay Trẫm gắp rau.”

Chiếc đũa trên tay Hương Diệp khựng lại, vẻ mặt bất đắc dĩ liếc nhìn Ngọc Sanh Hàn, ý tứ là anh không có tay chắc?

Ngọc Sanh Hàn vẫn nhàn nhàn nhã nhã, Hinh Phi thấy vậy, vội cười gắp một ít rau thay Ngọc Sanh Hàn, Ngọc Sanh Hàn dùng ánh mắt tỏ vẻ cảm ơn một tiếng, Hương Diệp nhìn hắn, không lên tiếng, tiếp tục ăn cơm.

Sau đó một lát, cô vừa mới gắp một miếng cá lên, bát của Ngọc Sanh Hàn lại đưa tới, bộ dáng tùy tiện ngả ngớn như vậy, nào có chút dáng vẻ của Hoàng Đế khi ăn cơm, lúc này, Hương Diệp không chờ hắn đụng, bỏ thẳng miếng cá vào bát mình, ngoài miệng nói, “Hoàng thượng, thỉnh tự làm tự ăn.”

Cũng không coi là quá thân mật, giống như lúc vừa mới bắt đầu, Hương Diệp có lúc không nể mặt hắn tí nào, Ngọc Sanh Hàn cũng không để ý, ít nhất là trong lòng Hinh Phi cảm thấy như vậy.

Bọn họ như vậy, trái lại lại có vẻ hòa hợp.

Ăn xong ngọ thiện, lại dạo quanh sân một lát, Ngọc Sanh Hàn đưa Hinh Phi về cung nghỉ ngơi, lại quay lại Phượng Hoàn cung, Hương Diệp thấy hắn, lờ đi.

Ngọc Sanh Hàn đi theo phía sau cô, không nói tiếng nào, cô tưới hoa, hắn chuyển bình tưới.

Loại cảm giác này, giống như lúc mới từ Hoài thành về kinh sư, Hương Diệp mấy ngày liền không nói chuyện với hắn, Ngọc Sanh Hàn liền biểu hiện như vậy.

Đúng là vẫn có chút bất đắc dĩ, ném bình tưới xuống, hỏi thẳng, “Anh rốt cuộc muốn thế nào?”

“Anh chẳng muốn thế nào cả.” Ngọc Sanh Hàn nói đầy vẻ vô tội, “Không phải em nói quay trở lại quan hệ mang tính hợp tác như lúc đầu sao? Bây giờ anh đang tìm em phối hợp đây, có gì không đúng?”

“Em đã phối hợp với anh rồi, Hinh Phi cũng đã đi, anh còn quay lại đây làm gì?”

Ngọc Sanh Hàn nhìn Hương Diệp, không nói gì, chỉ bước tới bên cạnh bàn đá ngồi xuống, nhìn ống trúc dẫn nước bên cạnh, một lúc lâu mới nói, “Trước kia, chẳng phải cũng pha trà bàn chuyện như vậy sao? Trừ phi, bây giờ em căn bản không thể đối mặt với anh giống như trước đây.”

Ánh mắt Ngọc Sanh Hàn sắc bén, khiến cho Hương Diệp không thể nào chạy trốn, bị hắn nói trúng, muốn quay lại vị trí lúc đầu, nào có dễ dàng như vậy, chẳng lẽ chỉ có hắn mới làm được dễ dàng như vậy sao?

Hương Diệp cười lạnh một tiếng, ngồi xuống đối diện Ngọc Sanh Hàn , sau đó vươn tay, pha trà, trên mặt không chút lăn tăn, thật sự giống như không quan tâm.

Hai người cứ ngồi yên như vậy, cho đến khi trà bắt đầu sôi, Hương Diệp rót trà cho hắn, nhẹ giọng nói, “Nếu như anh còn uống ra được mùi vị trước kia.”

Bỏ lại một câu như vậy, liền đứng dậy bước thẳng vào phòng, Ngọc Sanh Hàn nâng chén trà lên, tinh tế thưởng thức, khóe miệng hơi chua chát, đổi lá trà, sao có thể có được mùi vị xen lẫn với hương hoa trước kia?

Có cố sức diễn đến thế nào, cũng không lấy lại được mùi vị vốn có.

Điểm này, Ngọc Sanh Hàn đã sớm biết, chẳng qua hắn chỉ có thể dùng phương thức như vậy, làm bộ bọn họ vẫn còn ở bên nhau, tối thiếu, đừng làm cho đối phương biến mất trong cuộc sống của nhau.

Tháng mười một sương hàn, trong cung khắp nơi tỏa ra hàn khí, mặc dù Hinh Phi có thai, sắc mặt của Hoàng thượng vẫn lạnh giá như cũ, khiến cho mọi người trong cung tay chân đông lạnh đến cứng đờ.

Kết quả là, Thái hậu muốn tổ chức chút tiết mục, chúc mừng cho vui.

Kết quả là, Hương Nại Nhi và Lam Điền mang theo một đám tỷ muội tiến cung.

Kết quả là, Hương Diệp thành người giám sát của tiết mục lần này.

Giám sát rảnh rang, lại khiến cho Hương Nại Nhi và một đám tỷ muội kêu khổ thấu trời.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK