Mục lục
[Dịch]Hoa Si Hoàng Hậu - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tôi chẳng qua chỉ làm chuyện tôi cảm thấy đúng mà thôi.” Hương Diệp nhạt giọng phản bác, cô tin Cầm Phi sẽ không tùy tiện nói ra, càng không tin là cô ta đã làm lớn chuyện này.

Hương Nại Nhi nhìn ba người càng nói càng căng thẳng, vội vàng nhảy vào, “Mấy người xảy ra chuyện gì vậy hả? Bây giờ cái chính là giải quyết vấn đề, truy cứu thủ phạm thì có ích lợi gì?”

“Đúng vậy, bây giờ quan trọng nhất là ổn định lòng quân.” Tần Khê vội vàng gật đầu đồng ý, Ngọc Sanh Hàn hừ lạnh một tiếng, “Trong lòng chúng thần đã có nghi ngờ, trừ phi, có thể cho bọn họ một đáp áp khẳng định.”

“Chỉ cần kẻ đó có động tĩnh, là anh sẽ có lý do đẩy hắn tới nước không còn đường lui.” Hương Diệp mở miệng đáp, Ngọc Sanh Hàn gật đầu một cái, giống hệt như trước kia, Tần Khê cùng Hương Nại Nhi phát nản, mới vừa sắp cãi nhau đến nơi, chưa gì đã ăn ý như thế rồi?

“Đây có nghĩa là chúng ta chỉ có thể bị động chờ bị đánh?” Hương Nại Nhi yếu ớt hỏi, ngay sau đó vỗ bàn một cái, “Tôi ghét nhất như vậy!”

“Bây giờ chính là lúc để khảo nghiệm sự thông minh tài trí của chúng ta!” Tần Khê hai tay nắm quyền, hai mắt sáng lên, lại thấy Hương Nại Nhi, Ngọc Sanh Hàn còn có Hương Diệp, ba người đều nhìn hắn chằm chằm, Hương Nại Nhi dùng tay làm động tác mời, “Thông minh tài trí của anh đâu? Chúng tôi chờ đấy.”

“Cái này, thông minh tài trí…. cũng cần có thời gian khảo nghiệm mới được….” Tần Khê yếu ớt đáp lại một câu, Hương Nại Nhi lúc này mới “Xì” một tiếng.

Cuộc thảo luận không có kết quả, sáng nay Ngọc Sanh Hàn đến Tiêu Ninh cung, Nhiễm Thái hậu dường như cũng nghe được điều gì đó, nói chuyện cũng mang theo vài phần thâm ý, Ngọc Sanh Hàn cũng chỉ có thể khéo léo nói qua, hắn ở cổ đại chẳng qua chỉ mới một năm, nếu mà hỏi tỉ mỉ, chỉ sợ sẽ lộ ra mất.

Những chuyện kia, ngay cả Hương Diệp cũng không trả lời được.

Cầm bình tưới, Hương Diệp có chút không yên lòng, lúc Cầm Phi tiến vào sân, đập vào mắt chính là bộ dáng thấp thỏm kia của Hương Diệp, đi tới, cầm lấy bình tưới của cô, “Tưới nữa không sợ sẽ tưới chết đám hoa yêu quý của nương nương sao?”

“Cầm Phi tỷ tỷ sao lại tới?” Hương Diệp cười nhạt, đặt bình tưới qua một bên, Cầm Phi nhìn cô, chỉ nói, “Hương Diệp đang lo lắng cho Hoàng Thượng về những lời đồn đại mấy ngày nay sao?”

“Ta không…” Hương Diệp muốn phản bác, mới chợt nhớ ra mình đang là Hoàng hậu của hắn, lúc này mới ngắc ngứ, trên mặt Cầm Phi thoáng qua vẻ thiếu tự nhiên, “Hương Diệp, ngươi không hỏi ta chuyện lời đồn…”

“Ta tin không phải do ngươi truyền ra.” Hương Diệp cười nhạt một tiếng, nhìn Cầm Phi thản nhiên nói, “Ngươi không phải người như vậy.”

Trong lòng Cầm Phi khẽ quặn lại, nhìn Hương Diệp, miễn cưỡng cười nói, “Đứng ở trong sân suy nghĩ lung tung mãi cũng không hay, không bằng ra ngoài đi dạo, Bách Trúc Lâm yên tĩnh cũng có thể khiến cho bên tai được thanh tịnh chút ít.”

Hương Diệp hơi động lòng, gật đầu một cái, đi theo Cầm Phi, lúc sắp đến Bách Trúc Lâm, Cầm Phi đột nhiên nói không thoải mái, không đi nữa, Hương Diệp cũng không giữ, đi về phía Bách Trúc Lâm, Cầm Phi đứng phía sau, nhìn bóng lưng của Hương Diệp, tay ôm lấy trái tim, vẫn cảm thấy, một nỗi đau mơ hồ.

“Tiêu Cẩm, khúc nhạc này thật dễ nghe.”

“Đáng tiếc, ta còn chưa để cho Hương Diệp Nhi nghe qua bao giờ, ngươi nói xem, nếu Hương Diệp Nhi nghe được, có vui vẻ không?”

“Cái này…. Tiêu Cẩm đi thổi cho nàng nghe không phải tốt sao.”

“Nhưng mà Hương Diệp Nhi không tới Bách Trúc Lâm này, Cầm Thụy, ngươi giúp ta đưa Hương Diệp Nhi tới đây được không? Ta muốn gặp nàng một lát.

Cầm Thụy trong lòng mặc dù không muốn, lại không thể nào cự tuyệt Tiêu Cẩm, hôm qua còn cầm sắt hoa minh, hôm nay, lại giật dây thay người khác.

Cầm Thụy ơi Cầm Thụy, sao ngươi lại vô dụng như vậy?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK