Nửa tháng sau, Thủy Sâm Đảo nghênh đón mười mấy người khách, bất quá Đại trận hộ đảo vẫn không mở ra. Thay mặt Đảo chủ, Hàng Ương công tử chỉ phái Tần tổng quản sang đó, dùng ngọc bài của hắn mở Đại trận để bọn họ đi vào, nhưng không thả một người nào ra ngoài.
Lúc này, ở trong lòng những tu sĩ ngoại lai bị nhốt nửa tháng ở Thủy Sâm Đảo không khỏi sinh ra lo sợ không yên. Bọn họ muốn kháng nghị với Thủy Sâm Đảo về hành vi giam cầm này, nhưng Hàng Ương lại là kẻ hung hăng càn quấy không kiêng nể ai; kẻ dám khiêu chiến uy nghiêm của hắn đều bị giết ngay tại chỗ; kể từ đó cũng không còn ai dám đi kháng nghị nữa. Kỳ thực thì mấy đệ tử thế lực lớn không phải không thể ly khai, Hàng Ương công tử vốn không dám đắc tội với bọn họ, bèn sai người khách khí tiếp đón, sau khi được hứa hẹn một ít chỗ tốt thì họ liền rất nể tình mà không rời đi nữa; thấy những đệ tử thế lực lớn còn không thèm rời đi, làm cho đại đa tu sĩ còn lại đành bất đắc dĩ mà ngậm miệng. Mà các loại thủ đoạn hành vi kia cũng khiến cho mọi người lần nữa coi trọng cây linh thảo đã bị trộm ở Thủy Sâm Đảo, tất cả đều suy đoán cây linh thảo bị trộm kia rốt cuộc là cấp bậc gì, lại có thể làm cho Hàng Ương mạnh tay như vậy.
Tư Lăng gần đây đều ru rú trong khách sạn, tu luyện, vẽ bùa, đùa giỡn với hai con yêu, nhàn nhã tự tại. Thủy Sâm Đảo linh khí dồi dào, nửa tháng đả toạ còn hơn ba tháng ở bên ngoài.
"Tư công tử, nghe người bên ngoài nói, hôm nay có mười mấy tu sĩ tới đây." Cùng Trọng Thiên ra ngoài quấy rối, Tiểu Yêu Liên trở lại báo cáo.
Tính tình Trọng Thiên vốn bá đạo, không trói buộc, yêu gây chuyện sinh sự, Tư Lăng trước đây còn bó buộc nó, nhưng lần này lại hết sức thánh phụ khoan dung mà cho phép nó ra ngoài quấy phá, chỉ cần không bị người ta phát hiện là được. Trọng Thiên vui đến mức ngày ngày đều chạy ra ngoài, có lúc thậm chí còn kéo theo Tiểu Hồng cùng đi. Tư Lăng tuy rằng không biết chúng nó đã làm gì, nhưng thỉnh thoảng lại nghe được tu sĩ trên đường nhỏ giọng nói, Hàng Ương công tử hôm nay lại tự nhiên nổi điên, vậy liền biết hai con yêu này chính là đi chọc phá Hàng Ương công tử.
Quậy phá rất tốt!
Tư Lăng cười híp mắt, không lần nào ngăn cản hứng thú của Trọng Thiên. Trọng Thiên rất mạnh, cũng không phải hắn bây giờ có thể khống chế, may là Trọng Thiên muốn trở nên mạnh mẽ hơn thì lại cần mượn hồn lực của hắn để tu luyện, vì thế mới để cho hắn nắm được nhược điểm của nó. Trước đây vì không để Trọng Thiên gây phiền toái cho mình, hắn đã giao hẹn với Trọng Thiên, ở thành tu tiên của nhân loại, nếu không được hắn cho phép thì Trọng Thiên không được làm bừa gây phiền toái cho hắn. Sau khi đi tới Thủy Sâm Đảo này, mấy ngày nay Trọng Thiên cũng bứt rứt muốn chết, cho nên việc Tư Lăng đột nhiên phóng túng, nó cũng không thèm quan tâm là hắn có ý gì, dứt khoát chạy đi chơi cho sướng cái đã; hơn nữa nó rất thích khiêu chiến kẻ mạnh, thế nên Hàng Ương công tử liền thảm.
Ngoại trừ như thế, Trọng Thiên ra ngoài lang thang dạo chơi, tiện thể tha theo Tiểu Yêu Liên, vậy tương đương với việc tăng thêm hai đứa trinh sát, tiện cho Tư Lăng bất cứ lúc nào cũng có thể nghe ngóng tình hình trên đảo. Hơn nữa với thực lực bây giờ của Trọng Thiên, người trên đảo vẫn chưa thể phát hiện ra chúng nó.
Nghe được Tiểu Yêu Liên báo cáo, Tư Lăng lập tức cẩn thận thu lại tấm phù đang vẽ, lại hỏi thăm chút tình huống, bắt đầu suy tư.
Mười mấy người đến Thủy Sâm Đảo lần này là đều tu sĩ đến từ năm thế lực lớn ở Nam Hải, trong đó thì Hàm Châu Đảo và Phi Vân Đảo là hai đảo có thế lực cường hãn nhất, ba đảo khác thì kém hơn một chút. Mà việc chọn mua linh thảo linh quả nhàm chán này, xưa nay đều do tu sĩ cấp thấp xử lý, vì lẽ đó tu vi mấy đệ tử đến đảo đều không cao, nghe nói mỗi lần tới Thủy Sâm Đảo đều muốn ở lại mấy ngày rồi mới đi.
Đây là những điều mà mọi người đều hiểu, thế nên không cần Tiểu Yêu Liên hỏi thăm thì Tư Lăng cũng biết, sau khi nghe xong thì bèn Trọng Thiên gọi trở về. Đợi khi màn đêm buông xuống, người ở khách sạn tương đối ít thì Tư Lăng đi trả phòng.
Lúc trả phòng là Lưu chưởng quỹ tự mình đến làm, từ khi nhìn thấy Tần tổng quản ''miệng vâng bụng trá''[1] với chuyện của Tư Lăng, trong lòng hắn cũng mơ hồ mà có cái ý nghĩ. Lưu chưởng quỹ vốn là dân gốc ở Thủy Sâm Đảo, từ khi ra đời đã ở tại Thủy Sâm Đảo, cảm tình đối với Thủy Sâm Đảo thì những người ngoại lai kia không cách nào so được. Chỉ là từ khi Hàng Ương công tử nhận lệnh Đảo chủ trở thành quyền Đảo chủ, danh tiếng Thủy Sâm Đảo càng ngày càng thối, kết kẻ thù càng ngày càng nhiều, làm cho dân bản địa bọn hắn cũng không dễ chịu, trong lòng đã sớm sinh ra oán khí.
[1]Trước mặt phục tùng sau lưng chống đối.
Lưu chưởng quỹ biết Tư Lăng muốn làm gì, ngẫm lại mấy ngày qua phủ Đảo chủ thỉnh thoảng lại biến mất vài tu sĩ, trong lòng cũng sinh ra chút oán khí và sợ hãi, vì thế chỉ đơn giản làm như không biết. Bất quá đợi sau khi Tư Lăng rời đi, Lưu chưởng quỹ gọi một người tâm phúc của mình đến, dặn dò vài câu, an bài vài thứ mà Tư Lăng cũng không nghĩ tới, tài tình khéo léo xóa đi hành tung của Tư Lăng.
Tư Lăng không biết những việc làm của Lưu chưởng quỹ, sau khi ly khai khách sạn thì lập tức đi tới một nơi khá là bí mật, vỗ một tấm Ẩn Thân phù trên người thì bèn bắt đầu đi nằm vùng.
Nằm vùng hai ngày, Tư Lăng cuối cùng chọn trúng một tu sĩ Kim Lân đảo, bởi vì tu sĩ này cả tu vi và thân hình đều khá tương thích với mình, lúc biến hóa thành dáng dấp của hắn sẽ không dễ bị lộ.
Đêm đến, Tư Lăng duy trì trạng thái ẩn thân, tiếp tục ẩn nấp ở ngoài sân, Trọng Thiên mang theo Tiểu Hồng dễ dàng tránh thoát trận pháp cảnh giới trong khách sạn, yên lặng không một tiếng động mà chuồn vào trong. Chỉ phút chốc, trên bệ cửa sổ xuất hiện một Tiểu Hồng Nhân đang vẫy tay về phía mình, Tư Lăng trong lòng biết thành công, mỉm cười từ trước cửa sổ nhảy vào. Đợi khi nhìn thấy tình huống trong phòng, không khỏi 囧.
"Trọng Thiên, ngươi làm gì thế? Đâu cần phải lột trụi hắn chứ?"
Tên tu sĩ Kim Lân Đảo bị đánh lén kia lúc này toàn thân trần truồng nằm trên đất, hai mắt nhắm nghiền, mặc cho người ta xếp đặt tư thế hèn mọn. Nắm giữ trái tim của cô gái dịu dàng, Tiểu Yêu Liên đã hai tay che mắt trốn ở một bên, non nớt mà giải thích: "Tư công tử, chủ nhân nói huynh nhanh chóng thay y phục của hắn đi."
Tư Lăng giật giật khóe miệng, nhìn cái đuôi vung vẩy đầy sung sướng của Trọng Thiên, xem ra loại chuyện trộm gà trộm chó này nó làm thật thuận buồm xuôi gió, chả trách lúc đầu hắn định tự mình hành động thì Trọng Thiên nhất định tranh đi.
Tư Lăng mặc vào y phục của tu sĩ Kim Lân Đảo, sau đó lấy ra mặt nạ Thiên Diện, biến ảo ra dáng dấp của tu sĩ kia.
Trong một phút chốc, Tư Lăng có chút hoảng hốt, cảm giác nguyên thần của mình dường như bị hút vào trong một cái không gian thần kỳ, các loại hình ảnh kỳ lạ nhanh chóng lướt qua, đâm vào tâm não có chút đau đớn, phải qua một lút mới khôi phục bình thường.
Ngoại trừ lần đầu, sau khi luyện hóa mặt nạ xong, hắn biến ảo thành dáng dấp của đại ca thì không hề xuất hiện điều gì bất ngờ; nhưng từ sau đó, mỗi lần biến ảo đều sẽ có dị dạng như vừa nãy. Tư Lăng ban đầu còn có chút hoảng sợ, cho rằng mình không chịu đựng được thử thách của mặt nạ Thiên Diện, sau này nghe xong đại ca giải thích thì mới biết hóa ra là do tu vi bây giờ của mình không đủ, còn không chưa thể thực sự nắm giữ được mặt nạ Thiên Diện. Mặt nạ Thiên Diện này là luyện khí đại sư thời Thượng Cổ sử dụng vật liệu tốt nhất để luyện chế thành, tất nhiên không giống mấy loại mặt hàng phổ thông kia, ngoại trừ có thể thay đổi dung mạo tu sĩ, còn có tác dụng khác. Chỉ tiếc từ khi nó xuất hiện trên cõi đời này, không biết trải qua bao nhiêu chủ nhân, cũng thử thách ý chí bao nhiêu người, nhưng cuối cùng không một ai có thể phát huy tác dụng của nó đến mức tận cùng, trái lại còn bị nó phản phệ.
Cái này cũng là nguyên nhân nếu không phải tình huống bất đắc dĩ, Tư Lăng cũng không quá đồng ý sử dụng mặt nạ Thiên Diện. Mà đại ca cũng nói rồi, biến ảo thành dung mạo của người khác quá nhiều lần sẽ dễ dàng đánh mất bản tâm. Tuy rằng khuôn mặt này phiền toái một chút, nhưng cũng là của chính mình, không cần như kẻ nhát gan mà trốn trốn tránh tránh như thế.
Tư Lăng nghe xong thì nước mắt đầy mặt. Đại ca lúc đó dùng loại giọng điệu như đang răn dạy con trai là thế quái nào?
Quên đi, nghe lời đại ca thôi. Tư Lăng cũng cảm giác mình không cần thiết phải như kẻ hèn nhát mà che giấu khuôn mặt của mình. Tu tiên giả nghịch thiên mà đi, trên đường vốn là khó khăn tầng tầng, đâu thể nào thuận buồm xuôi gió không một tí nguy hiểm chứ?
Sau khi cẩn thận kiểm tra không còn thứ gì bất ổn, Tư Lăng trói gô tên nam nhân trên mặt đất lại, sau đó thừa dịp đêm tối mà ném hắn ta ra một khe núi ngoài thành, hơn nữa còn vô cùng nham hiểm mà không lưu cho hắn ta một bộ y phục hay đồ dùng nào, túi trữ vật tự nhiên cũng bị lột sạch. Mà độc của Trọng Thiên tuy rằng không có giết chết hắn, nhưng hôn mê mười ngày nửa tháng là hoàn thành không thành vấn đề.
Ngay khi trời sáng, cửa phòng đã vang lên, một giọng nói của một tên nam tu cất lên, là một tên tu sĩ Kim Lân Đảo khác.
"Vi sư đệ, đệ chuẩn bị xong chưa? Chúng ta phải về Kim Đảo."
Tư Lăng hai ngày nay đã sớm thăm dò rõ ràng tình huống, lập tức cũng không vội vàng, hắng giọng nói: "Trần sư huynh, đệ xong rồi." Nói xong, đi ra ngoài.
Nam tu ngoài cửa tên là Trần Liệt, cùng Vi Thường Xuân mà Tư Lăng hiện đang đóng vai khá là quen thuộc, thấy Tư Lăng đi ra, lập tức cười nói: "Vi sư đệ, hôm nay sao chậm như vậy? Hẳn là tối qua. . ." Nói xong mặt lộ vẻ ám muội đen tối.
Tư Lăng trong lòng xấu hổ, đây là cái gì chứ. Tối qua nếu không phải Trọng Thiên đánh ngất tên Vi Thường Xuân này, tên này vốn đang muốn vào trong thành gọi một nữ tu tới chơi suốt đêm. Bởi vì Hàng Ương công tử này là tên song đầu cắm[2], lại là cái loại không kỵ thứ gì, cho nên kinh doanh thanh lâu trên đảo phát triển vô cùng tốt, những nữ tu kia đều được dạy dỗ giống như vưu vật trời sinh, không biết hấp dẫn bao nhiêu tu sĩ bên ngoài quyến luyến không muốn về.
[2]Là chỉ kiểu đàn ông lưỡng tính, nam nữ gì cũng .... được...
Tuy rằng trong lòng hết sức xem thường Vi Thường Xuân, nhưng trên mặt vẫn phải lộ ra một nụ cười bỉ ổi, quả nhiên Trần Liệt cũng đồng dạng lộ vẻ mặt hiểu rõ, như thế liền ứng phó xong.
Tư Lăng đi theo Trần Liệt tụ hợp cùng những tu sĩ trên mấy hòn đảo khác. Sau đó, một tên quản sự của Thủy Sâm Đảo dẫn bọn họ đến tập hợp ở cảng. Tu sĩ Phi Vân Đảo cùng Hàm Châu Đảo vẻ mặt ngầm phẫn nộ, hiển nhiên là vô cùng không thích hành vi tựa như giám thị này của Thủy Sâm Đảo, bất quá bởi vì bọn họ cần linh thảo linh quả của Thủy Sâm Đảo để luyện đan, cho nên mới phải nhịn bọn hắn.
Tần tổng quản vội vã đi đến, thần thức đảo qua trên người mười mấy tu sĩ này, tuy rằng rất nhanh, nhưng cử chỉ này đã khiến người ở chỗ này cảm giác mình bị sỉ nhục, trên mặt mỗi người đều tức giận, mấy người kiêu ngạo sớm đã xanh đen cả mặt, ánh mắt bất thiện nhìn Tần tổng quản.
Không phát hiện điều gì khác thường, Tần tổng quản lấy ra một miếng ngọc bài, mở một cửa ra trong Đại trận để bọn hắn ly khai.
Sau khi bọn hắn rời khỏi đảo khoảng chừng một canh giờ, phát hiện phía sau có một đám thị vệ Thủy Sâm Đảo đuổi theo tới.
"Chậm đã, không được đi!"
Tư Lăng đầu tiên là nghĩ mình bị lộ, bất quá phát hiện ánh mắt những thị vệ kia đang nhìn một nữ tu Mang Tinh Đảo bên cạnh, liền giống như những người bên cạnh, làm bộ không biết.
Thị vệ thấy trên mặt mọi người đều tức giận vì bị làm phiền, lập tức giải thích: "Các vị đạo hữu xin thứ lỗi, Hàng Ương công tử nói rằng phát hiện kẻ phản bội trên đảo của chúng tôi đã trà trộn vào trong mọi người để thừa cơ thoát đi, bảo chúng tôi bắt nàng ta trở về."
Thị vệ vừa mới nói xong, đâm thẳng vào mặt chính là mười mấy tấm Bạo Liệt Phù nổ vang ầm ầm, sau đó một bóng người vọt vào một chiếc Phi Thiên Thuyền chạy trốn. Thị vệ Thủy Sâm Đảo tuy rằng bị nổ đến mặt mày đầy tro bụi, nhưng phản ứng cũng rất nhanh, lập tức đuổi theo.
Tư Lăng cảm thấy nữ tu chạy trốn có chút quen mắt, rất nhanh liền phát hiện đó chính là Tịch Nhược Tầm, một tháng trước bởi vì Huyền Linh Minh Hỏa mà được Trọng Thiên cứu. Xem ra cô nương kia cũng không đơn giản, Tư Lăng suy đoán trên người nàng ta hẳn là cũng có thứ mặt nạ gì đó có thể ngăn cách thần thức tu sĩ, cho nên mới có thể tránh được lục soát của Tần tổng quản.
Mấy người ở đây thấy thế, trong lòng cũng hiểu chuyện gì xảy ra. Những người này đều đã nghe qua trong phủ Đảo chủ Thủy Sâm Đảo có kẻ phản bội và chuyện linh thảo bị trộm, chỉ không biết cô gái này có phải là tên trộm linh thảo hay không. Mọi người tuy rằng muốn đi xem tình huống, nếu như có thể thừa dịp lưỡng bại câu thương mà kiếm lợi thì tốt nhất, bất quá nghĩ đến thủ đoạn của Hàng Ương công tử, mọi người liền lập tức chấm dứt suy nghĩ này.
Trần Liệt là một người thông minh, căn bản không muốn dính líu, sau khi cáo từ cùng những tu sĩ ở đây, liền dẫn Tư Lăng ly khai.
Phi hành như vậy suốt một ngày, đến được một hòn đảo linh khí trung đẳng, tên là Yên Vũ Đảo, trên đảo nỗi tiếng về mỹ thực, trở thành nơi yêu thích đến chơi của rất nhiều tu sĩ ở vùng phụ cận. Tư Lăng mượn cớ muốn thưởng thức đặc sản của Yên Vũ Đảo, thuyết phục Trần Liệt vào đảo nghỉ ngơi một đêm.
"Trần sư huynh, phiền huynh đi trước đến khách sạn đặt hai gian phòng, ta đi trên đường nhìn một cái, trở về sẽ mua cho huynh thứ ngon." Tư Lăng ân cần nói, một bộ dáng vô cùng thèm ăn.
Trần Liệt sau khi nghe xong, bất đắc dĩ lắc đầu, liền tùy hắn đi.
Sau khi tách khỏi Trần Liệt, Tư Lăng giả vờ giả vịt mà đi mua rất nhiều món ăn vặt đặc sắc trên Yên Vũ Đảo, sau đó trực tiếp ly khai Yên Vũ Đảo, lại phi hành mấy canh giờ, mới ở ngừng lại trên một đảo hoang, biến ảo khuôn mặt trở lại như cũ, lại gọi Tiểu Yêu Liên và Trọng Thiên ra ngoài.
Trọng Thiên ngột ngạt gần chết, vì để ẩn giấu hơi thở của nó, nó bị thu vào không gian Hồng Liên của Tiểu Yêu Liên. Tư Lăng biết không gian Hồng Liên có thể nuôi dưỡng yêu thú, lúc đó còn lén lút cười trộm một chút, đánh đổi là bị Trọng Thiên cào cho một vuốt. Trọng Thiên vừa ra tới liền nằm nhoài trên bả vai Tư Lăng, móng vuốt vỗ vỗ đầu của hắn, muốn ăn mấy thứ đặc sản vừa nãy Tư Lăng mua ở Yên Vũ Đảo.
"Chỉ có biết ăn thôi, còn có thể làm gì. . ."
Tư Lăng nói thầm hai tiếng, nhưng vẫn lấy đống thức ăn ra, sau khi ném cho nó thì lại lấy ra Truyền Âm phù, truyền âm với đại ca, nói cho huynh ấy biết mình đã rời Thủy Sâm Đảo.