Đây là một thôn xóm thực yên tĩnh bình hòa, mọi người an cư lạc nghiệp, mặt trời mọc thì làm việc, mặt trời lặn thì nghỉ ngơi, đời đời đều sống ở nơi này..
Mà bây giờ, trong thôn tới một đôi huynh đệ vô cùng đặc biệt!
Nói bọn họ đặc biệt, đầu tiên là có nam nhân nào bộ dạng xinh đẹp hơn nữ nhân không chỉ mười lần sao? Có nam nhân nào còn muốn lạnh lùng hơn cả băng tuyết trên đỉnh núi sao? Tiếp theo là, bọn họ rất lợi hại, dù là người đệ đệ bộ dạng xinh đẹp hơn nữ nhân, nhưng cũng có thể khiêng lên cái cày thú ngã trong rãnh nước, đó là cái cày nặng hơn mấy trăm cân đó nha, đôi tay thon dài như mĩ ngọc kia rốt cuộc làm sao khiên được cái cày thú lên nổi vậy? Đệ đệ mà đã lợi hại như vậy, càng không cần nói tới vị đại ca lạnh lùng giống như tuyết trên đỉnh núi kia, đi trong núi một chuyến trở về, trực tiếp khiêng về một con yêu thú đủ ăn cả thôn.
Đối với việc các thôn dân có thể nhanh chóng tiếp nhận bọn họ như vậy, Tư Lăng 囧 囧 mà tỏ vẻ: quả nhiên là "con người lấy ăn làm trời"! Đại ca nhà hắn tùy tiện đánh một con yêu thú bộ dạng rất giống gấu rồi vứt xuống sân rộng trong thôn, sau đó người trong thôn không chút do dự tiếp nhận, hơn nữa vô cùng nhiệt tình an bài nơi đặt chân cho bọn họ, tỏ vẻ bọn họ ở bao lâu cũng không có vấn đề gì.
Vị đại ca hiểu được hối lộ lòng người như vậy thật sự là cái người tử trạch đến không hiểu đối nhân xử thế, tu luyện cuồng kia sao? Nếu để cho Tiểu Lăng Tử làm nhà phê bình, nhất định phải khen thưởng cho đại ca nha!
Cho nên bọn họ không hề bị hoài nghi liền được thôn nhân tiếp nhận!
Ban đêm, Tư Lăng làm bộ làm tịch mà đốt một ngọn đèn dầu đặt trên bàn gỗ đơn sơ, sau đó bắt đầu trải giường chiếu. Giường của thôn này chính là một cái hố đất (?) dài ba mét rộng ba mét, mà hai huynh đệ Tư gia được phân cho một gian nhà ở chỉ có một cái hố to làm giường, cho nên đêm nay đây chính là giường chung của bọn họ. Tiểu Lăng Tử bày tỏ, đều là nam nhân, ngủ cùng một chỗ cũng không có gì, xử xự hoàn toàn bình thường.
Trải lót xong cái hố dài ba thước, vỗ vỗ bên góc nệm, Tư Lăng đang thẳng lưng tỏ vẻ vừa lòng với kỹ thuật trải giường chiếu của mình thì ba con yêu đã không kịp chờ đợi mà nhào lên, lăn lộn khắp giường, rất là sung sướng.
Gân xanh trên trán Tư Lăng giật giật, sau đó tát qua một cái, đầu ba đứa đều bị hắn đánh xong, cả giận nói: "Các ngươi bớt bớt một chút đi, đừng làm cho những thôn nhân kia nghi ngờ." Với các thôn dân mộc mạc yên tĩnh thì yêu thú chính là kẻ địch đẳng cấp cao đó.
Tiểu Khôi ủy khuất kêu chiêm chiếp, Tiểu Hồng nhu thuận ngồi chồm hỗm sẵn sàng chiến đấu, Trọng Thiên khinh thường quay đầu, cho hắn một cái mông.
Tư Lăng cũng đồng dạng kiêu căng hừ một tiếng, lại lấy nước tới lau dọn chùi rửa.
Lúc dọn dẹp phòng ở gần xong thì cánh cửa két một tiếng bị đẩy ra, trong ánh sáng lờ mờ, một nam tử lạnh lùng mặc đạo bào màu trắng đi tới.
"Đại ca, huynh đã về rồi." Tư Lăng cười nói với hắn.
Tư Hàn nhìn ba con yêu đang chơi đùa trên hố, ba con yêu bị ánh mắt của hắn đảo qua thì cứng ngắc rõ rệt, sau đó thực tự chủ lăn đến một góc trong hố, chỉ chiếm một chỗ chút xíu, không dám làm càn giống như khi đối mặt với Tư Lăng. Quả nhiên đều là một đám đáng ghét thích bắt nạt kẻ yếu! Còn có Trọng Thiên, ngươi không phải lãnh diễm, cao quý, kiêu ngạo, điên cuồng tác oai tác quái, lão tử thiên hạ thứ hai ai dám thứ nhất sao? Sao ngươi cũng cùng trốn với bọn nó vậy hả?
Hung hăng liếc mắt nhìn ba đứa nó, Tư Lăng bắt đầu nói chính sự cùng đại ca vừa đi ra ngoài tìm hiểu tin tức trở về.
Thổi tắt ngọn đèn, bóng tối với tu sĩ mà nói cũng không ảnh hưởng, hai huynh đệ song song nằm trên giường lớn, vai kề vai, bên cạnh còn nằm một chim, một thú, một yêu thực. Không khí thật là quá tốt đẹp có được hay không!
Tư Lăng 囧 囧, cảm giác đây không phải là một cái giường, mà là một tiểu thế giới chứa đựng những giống loài thần kỳ.
Tuy rằng trong lòng thực 囧, nhưng cả biểu tình và thanh âm của Tư Lăng đều thực bình thường, nhỏ giọng hỏi: "Đại ca, thế nào? Nơi này là sao vậy?"
Kỳ thật loại chuyện tìm hiểu tình huống này vốn nên là do Tư Lăng diện mạo yêu nghiệt, tươi cười nắng sớm, tính tình ôn hòa đi làm; nhưng có thể là bởi vì gương mặt này quá yêu nghiệt, các thôn dân đa phần là nói hai ba câu liền ngẩn người nhìn mặt hắn, mặt đỏ lên, cuối cùng không có biện pháp, chỉ có thể để Băng sơn lên. Nhắc tới cũng làm cho người bi thương, rõ ràng băng sơn trầm mặc ít nói không phải là đối tượng dễ đi hỏi thăm, nhưng mà cố tình các thôn dân chính là khoái kiểu này. Đối mặt băng sơn thì tuy rằng sợ hãi, nhưng rất nhanh liền thao thao bất tuyệt.
Tư Lăng cảm giác có chút tâm mệt không yêu thương được nữa.
Nơi này là tầng thứ bảy của Thông Thiên tháp. Nói thực ra, dựa theo kinh nghiệm một đường giết quái thăng cấp của Tư Lăng, hắn cảm thấy càng lên cao thì hệ số nguy hiểm càng cao, lại được ăn khổ ở tầng thứ sáu nên hắn đều đã chuẩn bị trong lòng, chờ hắn ở tầng thứ bảy sẽ lại là một vấn đề khó khăn. Nhưng mà -- Thông Thiên tháp cố tình không làm như vậy, trực tiếp hiện ra ở trước mặt bọn họ là một cái thôn nhỏ hòa bình yên tĩnh, hơn nữa thôn dân trong thôn vừa nhìn đã biết không có một chút linh lực, làm cho hắn trước tiên hoài nghi mình có phải lại rơi vào huyễn cảnh hay không.
Chịu khổ một lần, Tư Lăng càng thêm cẩn thận, nên trước tiên liền khởi động Huyễn Thạch quan sát. Nhưng bất kể là nhìn như thế nào, đây đều là một cái thôn nhỏ yên bình giống ở Thế tục giới, không có một chút dấu vết của huyễn cảnh.
Đối với việc bọn hắn đột nhiên tới, người trong thôn cũng là cực kỳ ngạc nhiên, tựa như vây xem người ngoài hành tinh mà chỉ trỏ bàn luận xôn xao. Bởi vì tình huống không rõ, hai người cũng thu lại hơi thở của mình, giống những người thường mà đi vào thôn, gặp mặt thôn trưởng. Kế tiếp thì liền bịa đặt thân thế, thôn dân thực chất phác, đối với cái cớ hư cấu lạc đường đi nhầm vào của bọn họ cũng không chút do dự mà tin tưởng, thậm chí rất nhiệt tình giữ bọn hắn lại -- đương nhiên cái này còn có liên quan với thịt yêu thú mà Tư Hàn hối lộ nữa.
Bất quá, bất kể thôn này yên tĩnh như thế nào, cũng không phải trọng điểm. Nơi này là tầng thứ bảy Thông Thiên tháp, không có khả năng sẽ đơn giản như vậy, mà mấu chốt đến thông đạo nhập khẩu tầng thứ tám của Thông Thiên tháp, hẳn là có liên quan với thôn này. Vì thế hai huynh đệ quyết định dừng chân trước, thăm dò rõ ràng tình huống rồi lại nói.
"Nơi này không cảm giác được một chút dao động linh khí nào, hoàn mỹ đến không có sơ hở." Tư Hàn nói, trong bóng đêm, thanh âm thanh lãnh tựa hồ dung nhập vào bóng đêm, thêm vài tia nhu hòa, "Ta hỏi rồi, trong thôn không có người tu tiên, những người này đời đời đều ở trong thôn, chưa từng có ai rời đi. Hơn nữa trong thôn được một loại sức mạnh vô danh bảo vệ, yêu thú trong núi không thể tiếp cận thôn." Dừng lại một chút, rồi nói tiếp: "Có lẽ, chúng ta cũng không thể tổn thương bọn họ."
Tư Lăng phản ứng cực nhanh, "Hẳn là khí linh Thông Thiên tháp đang bảo vệ bọn họ!"
Tư Hàn thản nhiên lên tiếng, "Nếu đây hết thảy không phải ảo giác, quả thật như thế."
Tư Lăng cảm thấy thật khó giải quyết. Nếu Thông Thiên tháp thật sự đang bảo vệ thôn này, tình hình sẽ rất bất lợi đối với những tu sĩ bọn họ. Có thể đi tới nơi này đều là tu sĩ Kim Đan kỳ, hơn nữa còn là những con cưng của trời với tư chất kiệt xuất, làm tu tiên giả cao cao tại thượng đã quen, căn bản chẳng xem phàm nhân ra gì, một chút không hài lòng thì tùy tiện dùng một cái tiểu pháp thuật lập tức có thể giết người vô hình. Trước mặt tu tiên giả, phàm nhân yếu ớt thua cả con kiến, không chịu nổi một đòn, chưa bao giờ làm cho bọn họ bận tâm. Tu sĩ nếu thật có thể xông đến nơi này, có lẽ sẽ trực tiếp xài thủ đoạn của tu tiên giả để ép hỏi những thôn dân này, nếu những người phàm tục này dám phản kháng, tùy tiện thể hiện một chút cũng đủ để bọn họ chịu tội. Chỉ là, nếu những người phàm tục này được Thông Thiên tháp bảo hộ, nếu bọn hắn thật sự dám động thủ, đến lúc đó xui xẻo ngược lại sẽ là những tu sĩ bọn họ.
Trừng phạt không được, mắng không được, còn không thể gợi hoài nghi cho bọn họ, nhiệm vụ này hết sức khó khăn. Theo Tư Lăng mà nói, hắn thích cầm kiếm sảng khoái chém một trận, cũng không nguyện ý ở trong này cùng các thôn dân học làm ruộng.
Suy nghĩ cẩn thận điểm mấu chốt, Tư Lăng quyết định trước khi chưa thăm dò rõ ràng tầng thứ bảy này muốn làm cái gì, thì tạm thời ngủ đông làm một người bình thường vậy.
Lại thảo luận trong chốc lát, hai huynh đệ mới nhắm mắt ngủ.
Ngày hôm sau, trời chưa sáng đã vang lên tiếng gà gáy rõ to, cùng theo là tiếng chó sủa gâu gâu.
"Trời đã sáng!"
"Trời đã sáng!"
"Nên thức dậy làm việc thôi!"Âm thanh tràn ngập tinh thần phấn chấn vang lên, Tư Lăng ngẩng đầu nhìn tới, liền nhìn thấy đại gia, đại thẩm, tiểu tử nhà hàng xóm cách vách đang ở trong sân hăng hái kêu. Trong sân có gà mái dẫn theo một bầy gà con kêu chiêm chiếp đang mổ trên bãi cỏ, hiện ra một hình ảnh rất yên tĩnh hương dã.
"Thường đại thúc, Thường đại tẩu, Thường đại ca, sớm nha." Tư Lăng cách hàng rào gỗ mà chào hỏi bọn họ.
Diện mạo mĩ lệ đều là được ưa thích, sáng sớm liền có thể nhìn thấy mĩ nhân cười tươi như hoa trong ánh mặt trời, khiến tâm tình của người nào cũng tốt đẹp lên. Thường đại tẩu cùng con trai Thường Sơn đều hết sức nhiệt tình mời huynh đệ Tư gia đến nhà bọn họ cùng ăn điểm tâm. Lý do là chỗ bọn hắn không có trữ lương thực, chắc là không thể làm bữa sáng được.
Tuy rằng đã Tích Cốc, bất quá nếu hiện tại cần dung nhập vào trong thôn này, tự nhiên phải biểu hiện giống như phàm nhân. Hai huynh đệ đều không chối từ, sau khi rửa mặt thì liền đi qua. Về phần ba con yêu, Tiểu Khôi bị thu vào túi linh thú, Tiểu Yêu Liên trốn trong tay áo Tư Lăng, Trọng Thiên giả vờ như con mèo ngồi xổm trên vai Tư Lăng, mở to đôi mắt tròn vo tỏ vẻ mình thực ngoan.
Bữa sáng là cháo trắng rau dưa cùng bánh trứng muối, rất có đặc thù của nông gia.
Tư Lăng ăn thật ngon lành, ngược lại Tư Hàn đang sững sờ cầm lấy bánh trứng muối mà Thường đại thẩm nhét tới.
Không giống với Tư Lăng nhập diễn thật nhanh, Tư Hàn sinh ra ở Thế gia Tu tiên, từ nhỏ đã ăn linh cốc, linh mễ, thịt linh thú và địa bảo thiên tài; không thứ gì không phải loại đặc biệt, hoàn toàn chưa từng ăn cái loại không chứa một chút linh khí này. Hơn nữa trứng vịt muối gì đó cũng quá nông dân rồi, làm một tu tiên giả cao cao tại thượng bày tỏ, loại vật thần kỳ như thế này hắn chưa từng ăn, chưa từng thấy bao giờ.
Bất quá Tư Hàn chỉ sững sờ trong nháy mắt, rất nhanh liền mặt không thay đổi mà cầm bánh bao nhã nhặn lịch sự ăn; khiến cho Thường đại thẩm vốn cho là hắn ăn không quen thứ này, đang muốn khách khí một phen liền bị nghẹn một hơi.
Tư Lăng làm như không nhìn thấy, nâng bát cháo đã uống sạch mà nghẹn cười, đột nhiên phát hiện thì ra mình cũng hiểu được tâm tư của băng sơn.
Ăn điểm tâm xong thì phải làm việc.
Nhìn lưỡi hái mà Thường đại thúc đưa tới, hai huynh đệ trầm mặc. Đây là ý phải đi cắt lúa hả?
Tư Lăng giương mắt nhìn ra xa, một cánh đồng lúa rộng lớn vàng rực rỡ, rõ ràng nói cho bọn hắn biết, lúc này là mùa thu, chính là mùa thu hoạch, trong đầu lướt qua một đoạn: mùa thu đến, mùa thu đến, là lúc thóc lúa chín, bác nông dân bắt đầu thu hoạch...
= 口 = Thì ra bọn họ cực nhọc xông đến tầng thứ bảy thì là vì đảm đương chức vụ nông dân làm ruộng sao? Bất kể là đời trước hay đời này, hắn đều chưa làm nông dân bao giờ cả!
Sau đó Tư Lăng lặng lẽ nhìn đại ca nhà hắn toàn thân bạch y giống như Tuyết trắng trên đỉnh núi, không nhiễm chút hơi thở trần tục đang trầm mặc nhìn lưỡi hái, sau đó hắn ta đưa tay vỗ lên bả vai đệ đệ, nói: "Ráng làm cho tốt, ta đi săn thú thêm cơm cho các ngươi."
Tư Lăng 囧. Mà bên này Thường đại thúc nghe xong, lại cười nói: "Như thế rất tốt, đêm nay mọi người lại có lộc ăn." Yêu thú trong núi với bọn họ mà nói quả thực quá nguy hiểm, bình thường bọn họ sẽ không đi vào trong núi, ăn thịt đều là gà, vịt, heo do trong nhà mình nuôi mà thôi.
Sau đó Tư Lăng nhìn đại ca nhà hắn bạch y bay bay như trích tiên, cứ như vậy thản nhiên bước đi, trong lòng nước mắt đầy mặt: hắn cũng muốn đi vào trong núi đánh yêu thú a a a a!! Đại ca đừng đi, xin huynh tiện thể mang đệ đệ ngốc theo với!
"Tiểu Tư, đại ca của cậu thật không tệ, tuy rằng người có vẻ lạnh lùng một chút, nhưng là người tâm nóng. Không biết hắn cưới vợ chưa, trong thôn chúng ta có rất nhiều cô nương tốt, người cần mẫn lại biết lo việc nhà, làm việc là rất có năng lực, dáng người tốt, mông lớn có thể sinh... Nếu không ghét bỏ, đại thẩm hôm nào sẽ giới thiệu cho các ngươi một cô nương tốt..." Thường đại thẩm vô cùng nhiệt tình nói, liên tục ba lap lãi nhãi, nghe tựa như một bà mối vậy.
Tư Lăng: = 口 = đại ca là tử trạch kiêm cuồng tu luyện, sẽ không cưới thôn cô đâu!
Trọng Thiên dùng đuôi quấn lấy đầu, ghé vào trên vai Tư Lăng cười điên cuồng không thôi.
Tên nhóc Thường Sơn hoạt bát đến gần trước mặt Tư Lăng, sờ cằm đánh giá khuôn mặt hắn, sau đó tầm mắt từ ngực bằng phẳng chuyển đến cổ rồi đến hầu kết, đến đỉnh đầu hắn, tiếc rẻ nói: "Sao lại không phải cô nương chứ? Vốn cho là tới một cô nương mình thích, ai ngờ..." Lại là một trận thất vọng than thở.
Tư Lăng: =__=! Lão tử là nam nhân thật sự là rất có lỗi!!
Kế tiếp, Tư Lăng nhấc lưỡi hái, ngoan ngoãn đi theo ba người Thường gia vào ruộng thu gặt thóc lúa. Bọn họ mới đến, không có ruộng đất của mình, cũng không có lương thực dữ trữ, qua mùa thu chính là mùa đông, không có lương thực sao sống nổi chứ? Vì thế người trong thôn tốt bụng, để cho bọn họ lấy sức lao động để nhận lương thực; bọn hắn giúp thôn nhân làm việc, thôn nhân sẽ chia cho bọn hắn một ít lương thực thừa để sống qua mùa đông, để cho bọn hắn không đến mức đói bụng.
... Kỳ thật bọn họ không ăn cũng không sao cả, dù chỉ mặc một bộ quần áo đơn sơ cũng sẽ không bị lạnh!
Chạng vạng, Tư Lăng một thân bùn cộng cỏ đi theo cả nhà Thường gia đẩy xe bò vận chuyển lúa đã gặt về nhà. Trên đường lớn gặp được Tư Hàn đang một tay khiêng một con yêu thú bộ dáng giống sói, vẫn là bạch y bay bay, lạnh lùng trong trẻo, dù cho ở thôn nhỏ giản dị này cũng không che dấu được phong thái vượt trội của hắn. Tư Lăng phát hiện rất nhiều cô nương tay ôm rỗ ven đường đang đỏ mặt nhìn đại ca thong dong đi tới.
Nam nhân đẹp trai, lại có năng lực, mỗi ngày đều ăn thịt chính là được các thôn cô yêu nhất đó nha!
Trái lại chính mình, một thân bùn cỏ, vạt áo vắt trên thắt lưng, tay áo xắn lên trên cánh tay. Đừng quá nông phu nữa!
Nhìn thấy Tư Hàn khiêng một con yêu thú trở về, tự nhiên chiếm được khen ngợi của các thôn dân. Đêm nay lại có thịt ăn, xem ra đôi huynh đệ lạc đường này năng lực không sai, không bị yêu thú trong núi làm bị thương, còn có thể đánh yêu thú trở về thêm cơm, đúng là tài giỏi, giữ bọn hắn ở lại cũng không chịu thiệt.
Tư Hàn đi đến bên người đệ đệ, mắt nhìn ăn diện nông phu của hắn, thanh âm bình thản thanh lãnh: "Hôm nay cực khổ."
Tư Lăng uỷ khuất nhìn hắn, nói: "Đại ca, ngày mai chúng ta đổi đi, đệ cũng muốn đi săn thú." Đổi đi, đổi đi, đại ca huynh yêu thương đệ đệ như vậy, đến phiên huynh ở lại trong thôn, để đệ đệ đi đánh yêu thú cho.
Tư Hàn sờ sờ đầu của hắn, lời nói sâu xa: "Đệ còn nhỏ!" Cho nên ngoan ngoãn đi làm ruộng đi.
"Đúng đó đúng đó, Tiểu Tư, bộ dạng cậu quá mỏng manh, loại chuyện này vẫn là để đại ca cậu làm đi." Thường Sơn phụ họa nói, nhìn đến gương mặt yêu nghiệt kia của Tư Lăng, liền không bằng lòng để hắn ta chạy tới nơi nguy hiểm trong núi, ngộ nhỡ bị thương đến gương mặt này thì biết làm sao?
Thường đại thúc cùng Thường đại thẩm cũng mỉm cười phụ họa, đều nói Tư đại ca không tệ, biết yêu quý đệ đệ, không để đệ đệ nhỏ tuổi đi mạo hiểm, là người ca ca tốt.
Tư Lăng: = 口 = đại ca, ta đã gần 40 tuổi, không nhỏ nữa đâu, hu hu!
Trọng Thiên lại một lần nữa dùng đuôi cuốn đầu, cười điên cuồng.